Ngày thứ ba xuyên qua, Salazar rốt cục quyết định, phải thử một chút những thức ăn mà mình chưa từng được ăn.
Nhóm tiểu phù thủy biết được tin tức đều cảm động đến rơi nước mắt, đều đưa lên bánh bích quy.
“Cái này thực sự ăn rất ngon…” Bị ép buộc ăn cả đêm để thử xem bánh có ngon hay không, Harry rất vô lực đề cử với Salazar món bánh tỏa ra mùi hương thơm mát nồng đậm do các nữ sinh Gryffindor làm từ những hạt bột mì ngon nhất và những quả trứng gà tốt nhất.
Thêm nhiều tiền tố như vậy là bởi vì món bánh này thực sự rất tuyệt vời!
“Cảm ơn.” Salazar rất lễ phép nói lời cảm tạ, sau đó cầm một khối bánh bích quy màu vàng óng.
Ăn ngon không ăn ngon không ăn ngon không? Tất cả nữ sinh đều hai mắt sáng lấp lánh nhìn hắn.
“Hừm, có thể ăn.” Salazar hạ phán đoán.
Trái tim tan nát của các nữ sinh rơi đầy đất.
Bánh bích quy do chúng ta lựa chọn nguyên liệu kỹ càng tỉ mỉ chỉ có thể làm cho Slytherin các hạ có thể ăn mà thôi!
Thật là muốn lấy cái chết tạ tội!
“Rất ngọt, cậu nếm thử.” Salazar đưa bánh bích quy cho Godric đang nhìn đầy mong đợi.
Godric ăn xong bánh bích quy, cười đến phi thường xán lạn.
“Ăn ngon!”
Các nữ sinh tại chỗ sống lại.
May là còn chưa kịp lấy cái chết tạ tội bằng không thì nhìn không thấy biểu tình manh manh hạnh phúc của Gryffindor các hạ khi ăn bánh bích quy rồi!
Đối diện lễ đường đột nhiên vang lên những tiếng bước chân chỉnh tề.
Một đội nam sinh mặc áo choàng, trước ngực là huy hiệu của học viện Slytherin, trên đầu là mái tóc được chải chuốt bởi hàng tấn keo xịt tóc bước tới, rõ ràng chỉ có mười mấy người lại mang khí thể thiên binh vạn mã!
“Slytherin các hạ tôn kính, thỉnh thưởng thức những cái bánh bích quy do Chính! Học! Sinh! của ngài làm nên.” Nam sinh cầm đầu làm một động tác chào mà mọi người không thể hiểu nổi nhưng vô cùng cảnh đẹp ý vui, đem một hộp bánh được bọc vô cùng tỉ mỉ đặt ở trước mặt Salazar, ánh mắt lấp lánh nhìn hắn.
Salazar: “Ây… Cảm tạ.”
Luôn cảm thấy nếu như mình không ăn thì rất có lỗi với bọn họ vậy…
Bánh bích quy do nhóm Slytherin làm rõ ràng có hình dạng tinh xảo hơn bánh của nhóm Gryffindor làm nhiều, không chỉ có làm thành hình rắn, ánh mắt trên đầu con rắn còn được làm từ một loại siro màu đỏ, trông vô cùng ngon miệng, vừa nhìn là biết vô cùng dụng tâm
“Ăn thật ngon.” Salazar nở một nụ cười với nhóm Slytherin.
Ta thừa nhận nó thực sự ăn rất ngon cho nên không cần nhìn ta như thế a!
Rất dễ tiêu hóa không được!
Nhóm Slytherin nhận được cổ vũ đều khóc lấy bánh của mình ra đưa cho Salazar, ánh mắt càng thêm lấp lánh.
Salazar: “…”
Xế chiều hôm đó, bên hồ xuất hiện một con lục xà dài từng mười thước, cái bụng phình ra, đỉnh đầu còn có một cái linh vũ dài màu đỏ.
Giáo sư môn bảo vệ sinh vật huyền bí Kettleburn nhận được tin tức thì tức tốc chạy đến, khi vừa thấy được đại xà thì kích động đến mức hôn mê bất tỉnh. Mọi người ba chân bốn cẳng cứu tỉnh hắn, hắn lập tức kích động đầy mặt nhào tới hai bến trái phải đại xà, cũng nỗ lực xoa xoa cái lông trên đầu nó: “Vũ Xà!!! Đây là sinh vật ma pháp đã diệt tuyệt!!!”
Salazar đang tiêu hóa không tốt một cái đuôi quật hắn vào trong hồ.
Ngươi mới diệt tuyệt!
Kettleburn giáo sư chẳng những không tức giận, trái lại lại thuận thế bơi ở trong hồ ba vòng, để hóa giải cảm giác hưng phấn vì mình đã được một sinh vật ma pháp đã diệt tuyệt quật vào trong hồ!
Thực sự vô cùng hưng phấn! Dù sao cũng là đã sinh vật ma pháp đã diệt tuyệt!
Godric thi triển thần chú kéo Kettleburn giáo sư lên bờ, phi thường ngượng ngùng nhận lỗi: “Hết sức xin lỗi, hình như khi Salazar biến trở về nguyên hình thì sẽ rất khó khống chế tính tình của mình, có lúc sẽ theo bản năng xua đuổi sinh vật đến gần mình.”
Vũ Xà này chính là Slytherin các hạ buổi tối ăn thịt người ban ngày ăn bánh bích quy!
Kettleburn giáo sư phi thường kích động, nếu như không có Godric ngăn cản thì sẽ bơi ba vòng quanh hồ! Không, năm vòng!
Vì vậy toàn bộ buổi chiều, Godric trợ giúp Vũ Xà tiêu hóa trở thành một cảnh đẹp bên hồ.
“… Quan hệ của các ngài thực sự rất tốt.” Sau khi tan lớp Harry bị một đám nữ sinh bức bách chạy tới nói chuyện cùng hai người.
Nhất định phải hỏi xem Slytherin các hạ thích nhất loại bánh nào! Ánh mắt của các nữ sinh sáng quắc nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Harry. Chúng ta tuyệt không có thể bại bởi đám nam nhân xấu xa Slytherin!
“Đó là đương nhiên, chúng ta đã biết nhau từ nhỏ!” Godric phi thường kiêu ngạo, một chút đều không nhìn ra bộ dáng ấu trĩ vì vấn đề hói đầu mà khắc khẩu trước kia.
“Các ngài biết nhau như thế nào vậy?” Harry tò mò hỏi.
“Há, cái này nói rất dài dòng.” Godric gãi cằm, “Ta và Salazar có cùng một lão sư —— Cự Long Ade Ryan, không biết cậu đã từng nghe đến tên của lão chưa.”
Harry thành thực lắc đầu.
“Điều này thực sự là ngạc nhiên, ta còn tưởng chỉ cần lão sư còn sống thì ác danh của lão sẽ truyền khắp thế giới này…” Godric vò đầu.
Harry: “…”
Ngài nói sư phụ của ngài như vậy có đươc không?
Bên hồ đột nhiên truyền đến một tiếng ào ào thật lớn, làm cho Harry lại càng hoảng sợ. Nguyên lai là Kettleburn giáo sư len lén đi từ bên hồ đến kiểm tra linh vũ của Salazar lại bị một cái đuôi của Salazar đẩy về trong hồ.
“… Tại sao hắn lại chấp nhất như thế?” Godric cũng bị lại càng hoảng sợ.
Làm sao ta biết, ta mới đến đây học mấy ngày, ngay cả thầy còn chưa biết hết đâu… Harry cũng đầy mặt mờ mịt.
“Kệ, chúng ta nói tiếp…”
Lão sư của Salazar và Godric là một con cự long, tên là Ade Ryan. Gia tộc Slytherin và Ade Ryan có quan hệ rất tốt, cho nên mới giao phó Salazar đang còn ở trong trứng không có năng lực tự vệ lại cho lão khi cả gia tộc gặp phải biến đổi lớn phải đi đến một thế giới khác. Ade Ryan nghĩ Salazar một người quá cô đơn, muốn bắt một đứa bé đến làm bạn với hắn, lão ra ngoài một vòng, nhặt được Godric, bởi vì tóc của hắn sáng màu giống như vàng, khiến cho sở thích thích cất giấu của lão lại nổi lên, vì vậy Godric may mắn cũng trở thành đệ tử của lão.
Sau khi Ade Ryan mang Godric về tòa thành thì cảnh cáo hắn có một địa phương không thể đi, đó chính là tầng hầm ngầm. Sau đó không có tim không có phổi Godric lại đặc biệt cao hứng bừng bừng thừa dịp Ade Ryan không ở đây liền đi đến tầng hầm thám hiểm. Vì sợ lão sư phát hiện ra nên hắn không đốt đuốc, kết quả vừa vào tầng hầm ngầm thì đạp phải Salazar đang ngủ đông…
“Lần đó ta không cẩn thận nên làm rụng mất linh vũ của hắn.” Godric thoạt nhìn có chút hổ thẹn: “Từ đó về sau hắn không bao giờ ngủ đông nữa.”
Harry: “…”
Kettleburn giáo sư còn chưa được chạm vào đã bị quất vào trong hồ, tại sao ngươi còn sống đến bây giờ chứ?
Thế nhưng cái linh vũ màu đỏ đón gió phấp phới kia thực sự rất đẹp, phi thường muốn sờ sờ một cái a…
Ăn no rồi Salazar tận tới đêm khuya mới khôi phục hình người.
“Chỉ là hơn mười hộp bánh bích quy, cậu lại có thể ăn no thành như thế, làm hại tớ phải xoa bụng cả một buổi chiều!” Godric lên án.
Làm một Vũ Xà có sức ăn kinh người, quả thực không thể lại thêm mất mặt!
“Đó là bởi vì tối hôm qua cậu không ngăn cản tớ ăn Nguyệt si thú!” Salazar kháng nghị. Một con lớn như vậy, ăn thực sự rất no có được không! Bây giờ có khi đầu khớp xương của nó còn cắm ở trong bụng!
“Tớ lại không bắt được Nguyệt si thú!” Godric hét. Nguyệt si thú chạy nhanh như vậy, làm sao tớ có thể ngăn cản nó chạy vào trong miệng của cậu chứ!
“Chân ngắn Gryffindor!”
“Không chân Slytherin!”
Hai người đánh nhanh bùm bùm bên hồ, những tia sáng màu đen bay lên, hồ nước khuynh dảo, khí thế vô cùng đồ sộ. Salazar cầm một pháp trượng cao ngang người trong tay, một quét ngang đánh bay Godric, Godric giữa không trung giơ cao trường kiếm ngâm tụng chú ngữ, những ngọn gió vô hình hình thành một con cự long rít gào bay về phía Salazar. Hai người một đường đánh từ phía tây Hắc Hồ đến phía đông Hắc Hồ, rồi đánh vào Rừng Cấm, lưu lại một đạo vết tích dài.
“Slytherin các hạ rất đẹp trai!” Các nữ sinh che ngực.
“Gryffindor các hạ cũng thật soái!” Các nữ sinh tiếp tục che ngực.
“Cảm giác nội dung cãi nhau của bọn họ thật là trẻ con…” Harry tự lẩm bẩm.
Đương nhiên, trước sau như một không ai để ý tới cậu.
Không, vẫn phải có.
“Được rồi, Harry, cậu đã hỏi ra Slytherin các hạ thích bánh bích quy vị gì chưa?” Một nữ sinh mắt sáng trong suốt nhìn cậu.
Cạch cạch cạch! Tất cả nữ sinh đều quay đầu về phía Harry, trong mắt tràn đầy quyết tâm.
Nhất định!
Phải làm ra!
Tiểu bánh bích quy!
Khiến nhóm nam nhân Slytherin xấu xa!
Tự thẹn trong lòng!
“Ây… Tớ… Tớ còn chưa kịp hỏi bọn hắn thì đánh nhau…” Harry cẩn thận từng li từng tí lui về phía sau, lui về sau nữa.
—— sau đó liền bị một đám nữ sinh che mất.
Harry: Cứu, cứu mạng, ai mau tới cứu ta!!!
Bên kia, phòng hiệu trưởng.
Biết được hai vị tổ tông đã đánh vào Rừng Cấm, chẳng biết có bao nhiêu sinh vật ma pháp trân quý phải chịu độc thủ, Dumbledore yên lặng kéo ra ngăn kéo uống hết dược tề hiệu quả nhanh chuyên trị buồn bực trong lòng, sau đó rộng lượng mỉm cười biểu thị hoàn toàn không thành vấn đề, hai người bọn họ chơi vui vẻ là được rồi.
Một mảnh Nguyệt Thảo phi thường trân quý mỗi cây trị giá một trăm kim tệ thì có đáng là gì, ha hả.
…
Vẫn là uống thêm một chai thuốc nữa đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...