Dumbledore đã uống xong ma dược chuyên trị buồn bực trong lòng đang chuẩn bị đi ngủ thì bị giáo sư bị Flitwick xông vào làm tỉnh lại.
“Gryffindor cùng Slytherin đánh nhau!” Hắn nói.
Dumbledore không thể làm gì khác hơn là mặc chiếc áo ngủ màu phấn hồng yêu thích cùng với chiếc mũ màu hồng cùng bộ của mình, đi theo hắn tới lễ đường.
Trong lễ đường phân biệt rõ ràng, Gryffindor đứng ở bên trái, Slytherin đứng ở bên phải, bị McGonagall giáo sư và Snape giáo sư áp chế. Trên người bọn họ có người dính bột mì, có người dính mỡ bò, có người dính lòng trắng trứng gà… Dumbledore đột nhiên cảm thấy đói bụng.
“Đây là có chuyện gì?” Cụ uy nghiêm hỏi.
” Slytherin giả dối thừa dịp chúng con làm bánh bích quy đánh lén chúng con!” Người đứng ra nói chuyện bên Gryffindor là tóc đuôi ngựa.
“Là Gryffindor vô sỉ chiếm đoạt phòng bếp còn dùng vũ lực đuổi chúng ta!” Người đứng ra bên Slytherin là nam sinh tóc đen.
Hai người trợn mắt nhìn.
Dumbledore ôn hòa nhìn hai bên: “… Như vậy ai tới giải thích một chút, tại sao các con lại đi đến phòng bếp vào nửa đêm thế này?”
“Vì làm ra tiểu bánh bích quy mĩ vị cho Slytherin các hạ!”
” Vì làm ra tiểu bánh bích quy mĩ vị cho Slytherin các hạ!”
Hai người cùng nhau nói, sau đó cùng trợn mắt nhìn.
“Slytherin các hạ tuyệt đối sẽ không ăn bánh bích quy do nhóm Gryffindor không có đầu óc làm ra!”
“Nói bậy! Hắn sẽ không ăn bánh bích quy do nhóm Slytherin cuồng vọng tự đại ngu xuẩn làm ra mới đúng!”
Dumbledore: “…”
Đều im miệng! Slytherin các hạ chỉ có thể ăn bánh bích quy tình yêu do Dumbledore gia gia mua!
“Khụ khụ khụ!” McGonagall giáo sư kho mạnh một cái.
Dumbledore không thể làm gì khác hơn là tiếc nuối thu hồi suy nghĩ, lại một lần nữa thể hiện sự uy nghiêm của hiệu trưởng.
Ta chính là người đoạt huân chương Merlin hạng nhất! Chủ tịch hiệp hội phù thủy Wizengamot! Người đã phát hiện ra mười hai loại công dụng của long huyết! Tuyệt đối không thể bởi vì một chuyện ấu trĩ như bánh bích quy này mà khắc khẩu với học sinh của mình!
Cửa lễ đường bỗng nhiên truyền đến thanh âm: “Xảy ra chuyện gì?”
Một thiếu niên tóc vàng mặc áo ngủ màu đỏ đậm đi đến từ bên ngoài cửa lễ đường. Hắn đi đến gần, mọi người mới phát hiện ra hắn chính là Godric Gryffindor chỉ xuất hiện ở bàn ăn sáng, sau lại mất tích cả ngày.
“Gryffindor các hạ.” Dumbledore cười ha hả nói: “Bọn nhỏ phát sinh một chút khắc khẩu.”
Godric nhìn thoáng qua hai bên nhân mã đang giằng co trong lễ đường. Có lẽ là bởi vì ăn nhiều tương hoa quả số 3 (trợ ngủ dược tề) nên hắn nhìn qua có vẻ buồn ngủ mông lung, hoàn toàn không có một chút khí thế của người sáng lập nào, trái lại vô cùng khiến lòng người đau, làm cho mọi người rất muốn an ủi hắn một chút, rồi cho hắn mấy cái bánh thơm ngào ngạt.
“… Tốt nhất không nên cãi nhau vào buổi tối.” Godric dùng một loại giọng điệu hoảng hốt như bị mộng du nói với Dumbledore: “Vạn nhất đánh thức Salazar, chúng ta đều xong đời.”
“Chúng ta sẽ không làm ồn Slytherin các hạ!” Nữ sinh tóc quăn lập tức cam đoan.
Nam sinh tóc đen chậm một bước biểu thị sự trung tâm vô cùng oán hận nhìn nàng.
“Như vậy tốt nhất… Buổi tối Salazar mà tỉnh, sẽ ăn thịt người…” Thanh âm của Godric càng ngày càng không rõ, thoạt nhìn cũng sắp đứng ngủ: “… Như vậy ngày hôm sau hắn nhất định sẽ tiêu chảy…”
Slytherin các hạ buổi tối lại có thể ăn thịt người!
Mọi người đều lộ ra biểu tình khiếp sợ.
Thật không hỗ là tà ác lại vĩ đại Slytherin các hạ a!
Chúng ta nhất định sẽ không đánh thức ngài ấy! Để ngài ấy không bị tiêu chảy vào ngày hôm sau!
Godric chân nọ đạp chân kia rời đi.
Khi Dumbledore đang muốn phân phó mọi người trở lại phòng ngủ công cộng thì Godric đột nhiên lại nhẹ nhàng trở về.
“Được rồi, bên trong tòa thành này không có chuột đúng không?”
Dumbledore gãi gãi râu mép —— ngô, hình như có?
“A… Vậy thì không xong…” Godric dùng ngữ khí mềm nhũn, không hề có một chút uy lực nào nói: “Ta đoán Salazar đã tỉnh…”
Như để hưởng ứng hắn, tòa thành toàn bộ rung chuyển một chút.
Godric miễn cưỡng mở to hai mắt. Con ngươi rực rỡ xanh thẳm sáng ngời ban ngày giờ đây đã trở nên hoàn toàn dại ra, thoạt nhìn không đáng tin cậy chút nào: “Ta đi dẫn hắn tới rừng đen… Trong rừng đen có các thứ mà các ngươi nuôi, có cái gì không thể ăn không?”
Dumbledore: “… Nhân Mã?”
“Ồ… Ta biết rồi…” Godric gật gật đầu, rất không tinh thần lấy ra trường kiếm của mình đi ra phía ngoài. Mũi kiếm ma sát trên mặt đất, phát sinh những âm thanh kén két chói tai. Nhóm tiểu phù thủy trợn mắt há mồm nhìn hắn móc trường kiếm ra từ một chỗ nào đó rồi rời khỏi lễ đường. Không bao lâu, tòa thành lại rung một chút, sau đó là tiếng xì xì cực kỳ ghê sợ, giống như có vô số con rắn đang thè lưỡi về phia tòa thành, trên cửa sổ hiện lên bóng ma khả nghi, tê tiếng xì xì đi xa, di chuyển về phía Rừng Cấm.
“Ngài hẳn là nhắc nhở hắn, Độc Giác Thú cũng không thể ăn.” McGonagall giáo thụ nghiêm túc nói: “Sừng của nó là một trong những thứ kiên cố nhất trên thế giới, có thể kẹp lại miệng của Slytherin các hạ!”
Dumbledore ho khan một tiếng.
Nói đến Độc Giác Thú… Kỳ thực không thể ăn còn có Quirrell giáo thụ a! Vạn nhất hắn đụng phải Slytherin các hạ ở trong Rừng Cấm thì sao?
Tính, thứ kia ăn thì ăn đi, dù sao còn có mấy cái đâu, ha hả.
“… Vì cái gì không ai quan tâm Salazar có thể ăn thịt người a?” Harry đang trên đường bị ôm đến khu chữa bệnh lại bị quấn vào chiến đấu, cùng nhau bị vồ vào lễ đường hỏi: “Hơn nữa hắn không chỉ ăn người, nghe có vẻ hắn cái gì cũng ăn…”
Đương nhiên, cũng không có người nghe cậu nói.
Sáng sớm hôm sau, dương quang bị từng tầng lá cây che kín, cuối cùng hóa thành mảnh vỡ rơi vào mặt của Salazar. Hắn mở mắt ra, mờ mịt nhìn xung quanh một chút, lại nhìn Godric đang hữu khí vô lực nằm sấp trên cành cây khô bên cạnh.
“Tối hôm qua cậu ăn hai con chuột, một con Nguyệt si thú, vài ấu chu lớn bằng cánh tay của tri chu tám mắt (nhện), chúc cậu tiêu hóa vui vẻ.” Hắn nói xong, lập tức ngã xuống tàng cây ngủ.
Salazar: “…”
Tại sao ta lại ăn Nguyệt si thú! Thứ đó căn bản không ở trong phạm vi thực đơn của ta a!
Thật là muốn nôn!
Khi hắn khiêng Godric đang mê man quay trở lại tòa thành thì gặp Dumbledore đang canh giữ trước cửa.
“Các ngài không có việc gì là tốt rồi.” Dumbledore mỉm cười nói.
“… Thế nhưng có thể mặc quần áo cho Gryffindor các hạ trước không?” Cụ bổ sung.
Trời ạ, bọn họ đi vào Rừng Cấm làm cái gì mà lại mất cả y phục a!!!
Salazar lúc này mới chú ý tới y phục trên người Godric đã bị rách thành vải vụn. Hắn khép lại mấy mảnh vải còn lại, muốn dùng thần chú biến hình biến ra một cái áo choàng cho hắn, thế nhưng loay hoay đến loay hoay đi thì không phải tay áo ngắn thì cái áo quá nhỏ, dưới cơn nóng giận liền thẳng thắn biến ra một cái túi ném Godric vào: “Được rồi, đều che kín!”
Dumbledore: “…”
Như vậy thực sự không thành vấn đề sao…
Dumbledore mang theo bọn họ trở lại phòng hiệu trưởng, lần này Salazar ngược lại không cự tuyệt đi vào. Hắn nhận quần áo phù thủy mà Dumbledore đưa cho, thế nhưng hiển nhiên lão Dum lại quên mất chuyện quan trọng nhất. Sau khi Salazar vào phòng riêng đổi xong y phục liền mang theo nội khố (quần sịp ==!) đi ra: “Đây là cái gì?”
Dumbledore: “… Nội khố?”
Salazar rất mờ mịt: “Nội khố là cái gì?”
Dumbledore: “…”
Cụ cực lực nhịn xuống não bổ ùn ùn trong đầu: “Chính là… Mặc bên trong quần dài dưới trường bào.”
Salazar vẫn mờ mịt như trước: “Ta quen mặc quần… Thế nhưng có quan hệ gì tới nó?”
Không không không chúng ta điều không phải đang thảo luận quần ngoài dài hay ngắn mà là cái thứ bên trong a! Dumbledore phi thường xoắn xít, liền biến ra hình một người nam nhân chỉ mặc một chiếc quần tam giác ra trước mặt Salazar: “Chính là… Mặc như vậy.”
Mặt của Salazar đỏ. Hắn phi thường quẫn bách dời đường nhìn đi chỗ khác: “Đây thật là… Quá phóng đãng rồi! Tại sao hắn lại có thể mặc một cái quần ngắn như vậy chứ!”
Dumbledore: “…”
Ngay cả mặc cũng không mặc mà ngươi có tư cách nói người khác sao!!!
“Trên thực tế, đây chỉ là nội y thôi. Chúng ta sẽ mặc thêm một cái quần bên ngoài.” Cụ tỉnh táo giải thích, cũng cường điệu: “Mỗi người đều phải mặc!”
Salazar “a” một tiếng, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn liếc qua: “Tại sao chứ?”
Dumbledore phát hiện mình căn bản không có cách nào khác giải thích: “…”
Không có tại sao! Ngươi mặc là được!!!
Salazar ngoan ngoãn trở lại phòng riêng mặc nội khố vào. Khi hắn đi ra thì biểu tình vô cùng cổ quái, động tác càng thêm cổ quái. Dumbledore không hỏi nói: “Ây… Lần đầu tiên mặc có thể có chút khó chịu, thế nhưng nó sẽ làm cho ngài… dễ dàng hoạt động hơn.”
Salazar đi hai bước, hình như rất muốn dùng tay kéo xuống, thế nhưng lại ngại không lễ phép nên dừng lại: “Quá gò bó, không quá… thoải mái.”
Dumbledore: “…”
Chờ một chút, hài tử ngươi phát dục tốt như vậy sao?
Cụ lại đợi mấy phút, Salazar mới điều chỉnh xong độ lớn nhỏ, một lần nữa đi ra phòng riêng.
Đợi hai người lại một lần nữa ngồi trong phòng hiệu trưởng, biểu tình của Dumbledore đã vô cùng nghiêm túc.
“Tối hôm qua Gryffindor các hạ báo cho chúng tôi biết rằng buổi tối các hạ sẽ ăn thịt người.”
“Ta không ăn thịt người!” Salazar lập tức nói: “Ta chỉ ăn tri chu, con chuột, ếch gì gì đó.”
Dumbledore: “…?”
Mặt của cụ xanh lại.
“Ngài tại sao lại ăn cái… này?” Cụ chật vật hỏi.
Salazar kỳ quái nhìn cụ: “Ta chỉ cao mười thước anh, nếu như ăn loại sinh vật quá lớn thì sẽ tiêu hóa không được.”
Dumbledore: “…” Ăn thì có quan hệ gì với thân cao chứ?
Cụ đột nhiên nghĩ ra một suy đoán không thể tin được, nhãn thần nhất thời trở nên cổ quái: “Ngài… Không phải nhân loại?”
“… Ta nghĩ các ngài biết?” Salazar khốn hoặc nhìn hắn: “Ta họ Slytherin.”
Chúng ta chỉ biết Salazar Slytherin xây dựng Hogwarts, cũng không biết hắn kỳ thực không phải nhân loại a! Dumbledore hò hét ở trong lòng.
“Ta là Vũ Xà.” Salazar thoải mái nói: “Hắc ám sẽ kích thích huyết mạch của Vũ Xà, cho nên buổi tối ta sẽ biến trở về nguyên hình. Thế nhưng bởi vì chút vấn đề lúc nhỏ cho nên lúc biến trở về nguyên hình ta sẽ trở nên mất đi ý thức, chỉ còn lại bản năng.”
Vấn đề thoạt nhìn không nhỏ chút nào có được không! Dumbledore tiếp tục gào thét ở trong lòng.
“Ta có thể xin hỏi là vấn đề gì sao?” Cụ nghiêm túc hỏi.
Cho dù Slytherin các hạ rất đáng thương rất làm cho người ta đồng tình rất muốn mời hắn ăn bánh bích quy, thế nhưng trời vừa tối thì biến thành Vũ Xà không có lý trí gì gì đó thật sự là quá manh, không, quá nguy hiểm nhất định phải hiểu rõ ràng nguyên nhân nếu không thì chắc chắn sẽ không ngủ yên!
“Há, là đói.” Salazar nói.
Dumbledore: “…”
Đói?
“Tuy rằng ta có thể hóa thành hình người, thế nhưng sức ăn của ta chắc chắn sẽ không đổi.” Salazar nói thật: “Ta sẽ định kỳ đi rừng đen săn bắn… Bởi vì chuyện bất ngờ này nên ta đã không đi săn thú mấy ngày, cho nên mới đói bụng đến mức phải dựa vào bản năng săn thực.”
Hắn thành khẩn biểu thị: “Tối hôm qua ta không cẩn thận ăn một con Nguyệt si thú, đại khái nửa tháng cũng sẽ không đói bụng.”
Dumbledore: “… Nha.”
A a a a a a a a a a Nguyệt si thú còn trân quý hơn cá Đa Sắc rất nhiều lần, ngươi mau nhổ ra a a a a a a a a a a!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...