Chạng vạng, Dumbledore rốt cục dưới sự trợ giúp của bức họa, pho tượng, áo giáp, gia tinh, nhóm tiểu vu sư ăn no dửng mỡ không có việc gì tìm được hai người đã mất tích cả ngày.
Bọn họ đang ngồi ở bên hồ nướng cá.
Biết được tin tức này Dumbledore cảm thấy cảm giác buồn bực quen thuộc
Rõ ràng bữa ăn ở Hogwarts nổi danh toàn bộ giới ma pháp vì sắc hương vị đều đủ, bọn họ lại có thể chạy đến bên hồ nướng cá!
Lại còn thần không biết quỷ không hay lấy được muối và đường từ trong phòng bếp!
Còn có một rổ lớn rau xà lách cùng hoa Zeeland!
Con cá Đa Màu bị treo ở trên cây, Godric một bên thủ pháp thuần thục lau muối lên trên thân nó, một bên có chút lo lắng nói với Salazar: “Cầm nhiều đường như vậy không có vấn đề gì sao?”
Salazar lắc đầu: “Tớ đã hỏi qua gia tinh, bọn họ còn rất nhiều túi.”
Vừa mới nghe thấy hai câu như thế, hai mắt Dumbledore đã đẫm lệ.
Bọn họ thậm chí ngay cả một chén đường nhỏ còn nghĩ nhiều! Làm sao có thể làm lòng người đau như thế chứ!
“Dumbledore tiên sinh?” Phát hiện cụ đầu tiên là Godric, hắn tăng nhanh động tác trên tay, khoái trá hô: “Rất nhanh là được rồi, ta am hiểu nhất là nướng loại cá này, Helga cũng bảo ta nướng rất ngon!”
Đó là loại cá vô cùng trân quý, gần như là loại sinh vật ma pháp đã tuyệt chủng a, mau dừng tay! Dumbledore một bên nhỏ máu ở trong lòng, một bên cứng ngắc nhấc lên khóe miệng: “Ha hả… Các ngài hay ăn sao?”
“Đúng vậy, ” Godric đắm chìm trong vui sướng, hoàn toàn không chú đến biểu tình nhức nhối của Dumbledore: “Thịt của nó ăn rất ngon, hơn nữa rất dễ bắt, so với lang nhân thì sễ hơn nhiều! Ách… Ta chỉ đùa một chút.” Hắn nhìn thấy biểu tình trên mặt Dumbledore chợt biến đổi, cười đến lại thêm xán lạn: “Thịt lang nhân chua đến cỡ nào a, chúng ta mới sẽ không ăn đâu!”
Các ngươi không ăn làm sao biết được thịt lang nhân chua a! Dumbledore gào thét trong lòng. Cụ mạnh mẽ đem đường nhìn chuyển về phía Salazar, phát hiện hắn đang đun một cái vạc, lửa ma pháp đang cháy dưới vạc, trong vạc nổi lên rễ của cỏ họng ếch, quả của cây giải ký sinh cùng với cây nữ lang.
“Đây là trợ ngủ dược tề?” Dumbledore suy đoán nói.
“Trợ ngủ dược tề?” Salazar mờ mịt một chút: “Không, đây là tương hoa quả số 3.”
Dumbledore: “…”
Cụ nghe thấy thanh âm của mình vang lên: “… Tương hoa quả số 3?”
“Đúng vậy, nấu quả của cây giải ký sinh cùng với cây nữ lang sẽ có vị ngọt, thế nhưng hai thứ này ăn với nhau sẽ có độc, cho nên phải thêm vào rễ của cỏ họng ếch.” Salazar đương nhiên nói: “Helga gọi nó là tương hoa quả số 3, thế nhưng ông nói đúng, mỗi lần ăn xong ta đều có chút mệt.”
Dumbledore nghe thấy tiếng gì đó vỡ vụn. Cụ che ngực, ghi chép ( Helga Hufflepuff là người phát minh ra thuốc trợ ngủ) trong sách lịch sử ma dược sáng lấp lánh trước mặt cụ, sau đó rơi vỡ đầy đất.
“Tớ nghĩ tốt nhất là cậu nên thêm một chút Ngưu Hoàng, mỗi lần cậu đều thêm quá nhiều rễ cỏ họng ếch.” Godric nói.
Một câu mới ghi chép hiện lên trước mắt Dumbledore: (… Tuy rằng Helga Hufflepuff là người phát minh của thuốc trợ ngủ, thế nhưng thẳng đến khi Salazar Slytherin thay đổi mới có thể hoàn thiện. Ở trong bút ký giáo dục học sinh của Slytherin, chúng ta tìm được một câu nói: Thuốc trợ ngủ yêu cầu khá cao về cân bằng dược tính, người mới học có thể thích hợp thêm vào một ít Ngưu Hoàng để giảm bớt độc tính do tài liệu không cân bằng tạo thành.’ …)
Salazar không phản bác. Hắn lấy ra một ít Ngưu Hoàng đập vụn rồi đổ vào, lại dùng cành cây quấy dịch thể trong vạc, phát hiện nó đã trở nên sềnh sệch, vì vậy tắt lửa, lấy ra một miếng bánh mì quệt một phát, nuốt vào.
Một phút đồng hồ sau, hắn tuyên bố: “Có thể ăn.”
Godric bỏ cá trong tay xuống, cũng cầm bánh mì nhúng vào trong tương hoa quả số 3, ăn ngon lành. Hắn còn không quên mời Dumbledore: “Tiên sinh, ngài muốn ăn một chút không? Salazar đã kiểm tra qua, không độc.”
Dumbledore mỉm cười lắc đầu, nghĩ bản thân vào một khắc này đặc biệt bàng quan. Cụ mỉm cười nhìn hai người phân nhau ăn tương hoa quả số 3 và lá rau xà lách, còn có cá Đa Sắc trân quý, tâm tính bình thản, vạn vật sinh trưởng, dương quang xán lạn, hoa thơm chim hót.
“Hắn thoạt nhìn hình như đang choáng váng.” Godric thẳng thắn.
“Nghe nói rất nhiều người lớn tuổi sẽ trở nên ngốc, tuổi của hắn chắc cũng rất lớn.” Salazar cũng thẳng thắn.
Đắm chìm trong cảm giác đất trời hợp nhất tuyệt vời nhưng vẫn có thể nghe thấy thanh âm của ngoại giới Dumbledore: “…”
Hai người không để ý tới Dumbledore nữa, một người lấy xương cá làm đũa, hủy thi diệt tích, một người cấp tốc dùng nước rửa vạc. Đáng nhắc tới chính là, bọn họ không dọc bất kỳ chú ngữ nào, cũng không sử dụng bất kỳ ma trượng nào, ma pháp vô trượng không tiếng động thuần thục như bản năng. Điều này làm cho Dumbledore tạm thời đè xuống những suy nghĩ khác, cụ mở miệng tán dương: “Ma pháp vô trượng không tiếng động của các ngài thực sự rất nhuần nhuyễn.”
Godric dùng ánh mắt quái dị nhìn cụ: “Chúng ta đã mười bốn tuổi, đều không phải bốn tuổi.”
Ngụ ý chính là loại tiểu ma pháp này không đáng giá nhắc tới
Dumbledore yên lặng sờ sờ ngực. Phải biết toàn bộ ma pháp giới có thể đem ma pháp vô trượng không tiếng động làm thuần thục xinh đẹp như thế cũng không có mấy người, đại bộ phận phù thủy đều sử dụng đũa phép. Ngay cả cụ cũng chỉ có thể sử dụng một số ma pháp vô trượng đơn giản.
Phù thủy ngàn năm trước rốt cục mạnh mẽ đến chừng nào?
… Nhưng bọn hắn ngay cả lá rau xà lách cũng chưa từng được ăn.
Ánh mắt của Dumbledore lại tràn đầy thương xót.
Nga! Nhóm hài tử đáng thương!
Mau tới nếm thử tiểu bánh bích quy tình yêu của Dumbledore gia gia!
Bên kia, Harry bị vây quanh ở trong phòng nghỉ ngơi, kể lại chuyện cậu và Salazar cùng đi ăn cơm lần thứ tư. Ngay từ đầu anh em nhà Weasley còn rất hăng hái biểu diễn giờ đã chạy trốn, lưu lại một mình cậu giãy dụa trong biển người.
“Nói như vậy, Slytherin các hạ là bởi vì lâu lắm không có ăn thịt, cho nên không dám ăn sao?” Một học tỉ buộc tóc đuôi ngựa mà Harry không biết tên dùng thanh âm tràn ngập tình cảm hỏi.
“Em đoán là ngài ấy cảm thấy thịt không được sạch sẽ…” Harry nhạt nhẽo nói.
“Thật là quá đáng thương! Ta không nghĩ tới Slytherin các hạ lại có một quá khứ bi thảm như vậy!” Một học tỷ khác không thấy hắn, mắt đẫm lệ nói.
“Đúng vậy, dĩ nhiên không có thịt ăn!” Một tiểu nữ sinh tóc hồng ngã xuống salon: “A, lòng ta tan nát rồi!”
“Chúng ta hẳn là phải làm một cái gì đó cho bọn họ!” Một học trưởng tràn ngập nhiệt tình cao giọng nói.
“Đúng! Chúng ta tuyệt đối không thể để cho bọn họ chỉ ăn lá rau xà lách!”
“Còn có hoa Zeeland!”
“Không sai!” Tóc đuôi ngựa nhảy dựng lên, “Nhanh, chúng ta nhanh chóng đi đến phòng bếp làm bánh bích quy mĩ vị cho hai vị ấy!”
Một đoàn nữ sinh oanh oanh liệt liệt chạy ra ngoài.
“Hãy nghe ta nói a…” Harry bi thống bưng kín cái trán.
“Vết sẹo của cậu đau sao, Harry!” Một nữ sinh năm nhất không chạy đi ra ngoài cùng người khác quan tâm hỏi.
“Không, chỉ là đau đầu thông thường…” Harry hữu khí vô lực nói.
“Không xong! Vết sẹo của Harry đau làm cho cậu ấy bị đau đầu rồi!” Tiểu nữ sinh hoảng hốt lo sợ chạy ra ngoài, đổi lấy một đám Gryffindor khẩn trương, bọn họ không nói lời gì, cõng lấy Harry đi đến chữa bệnh thất. Tiếng kháng nghị yếu ớt của Harry bị bao phủ ở trong đám người, chỉ cảm thấy sinh không thể yêu.
Vì cái gì không có người nào nghe ta nói a…
Ở phòng nghỉ Slytherin, có một người cũng có cảm giác muốn tự tử giống hệt Harry.
Draco ngơ ngác ngồi ở trước lò sưởi, ánh lửa làm trên mặt của hắn chập chờn những mảng sáng tối. Phía sau hắn cũng có một nhóm tiểu phù thủy đang tụ tập lại nói chuyện.
“Slytherin các hạ đã ăn hai bữa cơm trên bàn của Gryffindor!” Một nam sinh tóc đen nghiêm túc nói.
“Điều này chứng tỏ Slytherin các hạ vô cùng thất vọng về chúng ta!” Một nữ sinh tóc vàng khác cũng hết sức nghiêm túc.
“Chúng ta phải cố gắng gấp bội, tranh thủ lấy lại được sự quan tâm của Slytherin các hạ!” Một nữ sinh tóc quăn màu rám nắng đưa ra tổng kết.
Mọi người cùng nhau gật đầu.
Sau đó tất cả mọi người đều thả lỏng người, tựa vào ghế vịn nói chuyện phiếm
“Malfoy làm sao vậy?”
“Không biết, sau khi cậu ấy gặp Slytherin các hạ vào buổi trưa thì như vậy.”
“Nhất định là bị sự vĩ đại của Slytherin các hạ chinh phục!”
“Ân ân, không sai không sai!”
“Lại nói tiếp, tớ nghe nói buổi trưa Slytherin các hạ chỉ ăn bánh mì cùng lá rau xà lách, đây là thật sao?” Nữ sinh tóc đỏ hỏi.
“Đúng! Tớ đã nghe ngóng, ngoại trừ bánh mì cùng lá rau xà lách, còn có hoa Zeeland!” Một người khác đáp
Tất cả mọi người hít một hơi lãnh khí.
“Nhóm Gryffindor chết tiệt, tại sao có thể ngược đãi Slytherin các hạ như thế!”
“Thậm chí ngay cả măng tây cũng không được ăn!”
“… Cái đó và măng tây có quan hệ gì?”
“Khụ, nói chung! Chúng ta không thể để như vậy được!” Nam sinh tóc đen đứng đầu đứng dậy, vung đũa phép: ” Các nam nhân Slytherin! Đi, chúng ta đi đánh nhóm Gryffindor chết tiệt dám ngược đãi các hạ!”
Các nam sinh ồn ào hưởng ứng, xắn xắn tay áo, khí phách hùng dũng oai vệ chuẩn bị đi tác chiến vì Slytherin các hạ thân ái.
“Vì cái gì chỉ có nam nhân!” Tóc vàng nữ sinh bất mãn hết sức.
“Bởi vì các cậu cần phải đi tranh đoạt phòng bếp, làm ra những cái bánh bích quy ngon lành cho Slytherin các hạ!” Tóc đen nam sinh nghiêm túc nói: “Tớ đã lấy được tin tức, nhóm Gryffindor ngu xuẩn đã đi đến phòng bếp! Chúng ta quyết không thể để bọn họ đến sớm hơn chúng ta!”
Các nữ sinh nghiêm nghị hưởng ứng, nhanh chóng cầm lấy đũa phép đứng lên.
“Một vấn đề cuối cùng.” Tóc vàng nữ sinh nói.
Các nam sinh đã chuẩn bị lên đường quay đầu lại.
“Chúng ta cũng sẽ không làm bánh!” Tóc vàng nữ sinh nhăn mặt nói.
“…”
“…”
“…”
“Tại sao các cậu lại không biết làm bánh chứ!” Các nam sinh khiếp sợ.
Trên cái thế giới này lại có người không biết làm bánh bích quy sao! Đây nhất định là Merlin sơ sẩy!
“… Vậy làm sao bây giờ?”
Các nam sinh hai mặt nhìn nhau.
Cuối cùng, tóc đen nam sinh cắn răng: “Không có biện pháp, chúng ta chỉ có thể làm như vậy!”
Các nam sinh nhìn cấp trưởng của bọn họ, từng người lộ ra thần sắc kiên định.
Sau ba phút, nhóm Slytherin dốc toàn bộ lực lượng, các nữ sinh giơ lên cao đũa phép lao tới chiến trường, các nam sinh cầm lấy tạp dề thẳng đến phòng bếp.
Nhất định!
Không thể để cho!
Gryffindor chết tiệt!
Làm ra tiểu bánh bích quy ngon miệng trước tiên!
Vì thế có thể!
Đánh bạc!
Tôn nghiêm của nam nhân!
Cùng trù nghệ!
Hết chương 5.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...