Nhóm Tổ Tông Xuyên Việt Của Ta

Trong lễ đường, nhóm tiểu phù thủy quậy cả đêm đã biến trở lại hình dáng của mình dự định ly khai. Salazar và Godric lặng lẽ quay lại, xen lẫn trong trong đó hề nổi bật một chút nào. Bọn họ đi theo dòng người đi ra hàng lang, bỗng nhiên thấy Ilhani tựa ở bên cửa sổ phất tay với bọn hắn.

“Làm sao vậy?” Godric hỏi.

“Chúng ta cần phải đi.” Ilhani nhìn bọn họ, từ từ nói.

“Không phải là còn có vài ngày sao?” Salazar kỳ quái.

“Chúng ta cần quay về lãnh địa của tinh linh trước, ở đó tớ mới có thể khởi động ma pháp tinh thần.” Ilhani giải thích: “Mẫu thụ có khu vực cấm ma pháp của mình, chúng ta không có cách nào độn thổ trở lại, trước hết đến phụ cận, sau đó đi tới.”

Hai người tiểu thiếu niên không có dị nghị gật đầu. Ilhani ngẩng đầu nhóm nho tiểu phù thủy đã rời đi phía sau lưng bọn họ: “Muốn tạm biệt bọn họ không?”

“Đương nhiên!” Godric lôi kéo Salazar đuổi theo.

Harry đã trở về ký túc xá của mình, cậu vừa mới dọn giường xong, vừa quay đầu lại thấy hai người còn kinh ngạc một phen: “Xảy ra chuyện gì?”

“Harry, chúng ta phải đi rồi!” Godric có chút tiếc nuối nói: “Cảm ơn cậu đã nói cho chúng ta nhiều chuyện như vậy, chúng tôi sẽ nhớ cậu!”

Harry ngẩn ra. Tuy rằng mỗi ngày cậu đều bị hai vị tiểu tổ tông này đổi mới tam quan, nhưng không thể phủ nhận trong khoảng thời gian này cậu vẫn rất vui vẻ. Đột nhiên biết được bọn họ phải ly khai, tâm tình của cậu thấp xuống: “Không có gì… Ừ… Thuận buồm xuôi gió! Tôi cũng sẽ nhớ các ngài!”

Godric thò tay vào trong túi quần của mình, tìm không ra lễ vật tạm biệt nào, liền lấy kiếm của mình ra, nghiêm túc nói: “Ta đem Gryffindor trường kiếm tặng cho cậu! Thế nhưng cho ta mượn dùng một thời gian, chờ ta dùng xong, ta sẽ để nó lại Hogwarts! … Được rồi, ta có thể đem kiếm để lại cho Nón Phân Viện, bảo nó trả lại cho cậu!”

Harry cực kỳ kinh ngạc. Mũi cậu đau xót, ôm cổ Godric: “Cảm ơn ngài, Godric!”

“Trước đó đã nói rồi, không cho đổi tên nó!” Godric dặn dò.

“Tuy rằng không biết nó tên là gì, thế nhưng tôi sẽ nhớ!” Harry lau mắt, nhảy xuống giường lấy ra một cái mũ dạ có đỉnh nhọn đưa cho hắn, có chút ngượng ngùng nói: “Đây là tôi nhìn thấy từ trong thư đặt hàng của Draco, nghe nói ngài rất thích mũ, cho nên mua muốn tặng cho ngài làm quà giáng sinh…”


Godric tiếp nhận mũ dạ đỉnh nhọn, hết sức cao hứng: “Ta đã sớm muốn có một cái mũ, thế nhưng vẫn không có tiền mua… Cảm ơn!”

Harry lấy ra một cái túi lớn khác đưa cho Salazar: “Đây là bánh bích quy ta nhờ Fred và George đi Hogsmeade mua! Tặng cho ngài!”

“Cảm ơn cậu, Harry.” Salazar tiếp nhận bánh bích quy, có chút hiếu kỳ: “Hogsmeade là nơi nào? Cũng là nơi mua sắm sao?”

“Không sai, nó ở ngay bên cạnh Hogwarts, nghe anh em song sinh nói chỗ đó vô cùng tốt, thứ gì vui đều có, chờ đến khi tôi học năm thứ 3 liền có thể đi!” Harry hút hút mũi: “Có lẽ các ngài trở lại cũng có thể thấy? Anh em song sinh nói nơi đó là chỗ tốt nhất trên thế giới!”

“Xung quanh Hogwarts không có nhân loại tụ tập…” Salazar suy nghĩ một chút: “Tốt như vậy, nếu như Hogsmeade thực sự tốt như vậy thì ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp xây dựng, như vậy năm 3 cậu có thể đến đó chơi!”

Harry dùng lực gật đầu. Cậu không biết mấy phút tạm biệt này lại thay đổi lịch sử nhiều thế nào, cũng không biết cái mũ mà mình đưa cho Godric đã đem cậu phân vào Gryffindor, càng không biết khi Hogsmeade mới được thành lập, từng có một khối bia đá đặt ở giữa, trên đó viết “Đưa cho bằng hữu của chúng ta Harry Potter”. Mà điều cậu không biết nhât là, tấm bia đã đã bị vỡ vụn sau chiến tranh kia đã được vận chuyển về Godric sơn cốc, từng có một đôi phu thê đứng ở trên tấm bia đã đã bị mài mòn nghiêm trọng quan sát  dòng chữ “… Bằng hữu, Harry… “ còn lại hồi lâu, trượng phu đẩy một chút kính mắt, nói với thê tử: “Không bằng gọi hài tử là Harry, có người nói đây là tên bạn tốt nhất của Gryffindor.”, mà thê tử mang thai của hắn cười gật đầu, mái tóc màu đỏ bị thổi thành một độ cong xinh đẹp.

Những thứ này đều là chuyện sau này sẽ xảy ra, bọn hắn bây giờ chỉ là ba thiếu niên bây giờ bởi vì tạm biệt mà lưu luyến không rời. Harry vẫy tay từ biệt chào hai vị bằng hữu, khổ sở ôm đầu gối ngồi ở trên giường nhìn những ngôi sao ngoài cửa sổ, yên lặng chúc phúc bọn họ.

“Hi vọng các ngài đều tốt…” Cậu nói với ngôi sao: “Không được cãi nhau, không được xa nhau, vẫn là bằng hữu tốt nhất…”

Godric và Salazar không có nghe thấy cậu chúc phúc. Bọn họ thu hồi lễ vậy chạy vào phòng nghỉ Slytherin. Draco nguyên bản đang ngồi ở trước lò sưởi nói chuyện phiếm với Blaise, thế nhưng một trận gió cuốn qua, hắn bỗng nhiên bị một ngọn gió cuốn mất giống như công chúa bị cự long bắt đi, cuốn vào ký túc xá của mình.

“Chúng ta phải đi, Draco.” Cự Long… A không, Godric nói.

Draco còn chưa có lấy lại tinh thần. Hắn hoảng hốt vài giây mới nhảy dựng lên: “Các ngài phải đi?! Các ngài… Phải đi về?”

“Đúng vậy!” Godric gật đầu. Hắn từ trong túi lấy ra một quyển bút ký do chính mình viết đưa cho hắn, đây là lễ vật hắn đã chuẩn bị xong từ sáng sớm: “Cái này tặng cho cậu, ta đều là dựa vào nó mới có thể qua được khảo nghiệm của lão sư.”

Đó là một quyển bút ký ma pháp, bên trong không có bất cứ thần chú nào, lại đầy kỹ xảo vận hành cùng sử dụng ma lực. Draco cầm lấy quyển bút ký trân quý này không biết phải nói gì, hắn muốn đáp lễ đối phương, thế nhưng không có gì trân quý ngang quyển sách này. Cuối cùng, hắn lấy ra một túi kim tệ lớn, hai tai bởi vì quẫn bách mà đỏ lên: “Cái kia… Cái này luôn không thay đổi đúng không… Các ngài có thể dùng nó đổi ăn!”


“Quá tuyệt vời!” Godric hoan hô. Không ai biết lén lút tích lũy kim tệ từ dưới mắt của cự long khó đến mức nào, trước hắn và Salazar phí hết tâm tư cũng chỉ để dành được mười một đồng. Hiện tại có kim tệ mà Draco đưa, chí ít bọn họ có thể không cần mạo hiểm đi bắt thú đổi đồ ăn trong một đoạn thời gian. Draco cũng không biết, ít nhiều nhờ những tài liệu và thức ăn được đổi bằng túi kim tệ này, Hogwarts mới vượt qua thời gian mới lập gian nan nhất. Cũng nhờ phúc của kim tệ, Ade Ryan mới miễn cưỡng đáp ứng để những tiểu phù thủy khác vào Hogwarts, mà không phải đốt hết những người dám đến gần tòa thành thành tro bụi.

Lễ vậy hắn đưa cho Salazar giống như Harry, đều là bánh bích quy, hơn nữa còn là phiên bản đặc chế của Malfoy. Một hộp bánh bích quy sang trọng bảy tầng giống như là một cái tủ, bên trong chất đầy các loại bánh bích quy. Đây là hắn đặc biệt viết thư về nhà nhờ ba mẹ đặt hàng, nguyên bản giống như Harry muốn tặng nó như là quà giáng sinh, hiện tại chỉ có thể sớm đưa cho Salazar.

Salazar nhìn bánh bích quy hai mắt phát quang. Hắn cao hứng nhận lễ vật này, suy nghĩ một chút, trả lại một lời hứa coi như là đáp lễ: “Ta cam đoan sẽ thu Malfoy làm đồ đệ, hơn nữa sẽ không lại để cho người khác biết hắn là một tên mít ướt!”

Draco: “… Cảm tạ nha.”

Không biết vì cái gì, có cảm giác muốn khóc, khẳng định điều không phải cảm động.

Khi hai người trở lại lễ đường thì Ilhani đã chuẩn bị xong. Y vô cùng cao hứng nhìn hai người đi vào lễ đường, trong ánh mắt có một tia giãy dụa, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại: “Tạm biệt xong?”

“Ừm.” Godric gật đầu: “Không biết lão sư đi đâu, có cần nói cho hắn một tiếng không?”

“Lão đã đi lúc đang diễn ra tiệc tối, hình như là đi gặp người nào.” Ilhani cũng không rõ lắm. Dù sao một tinh linh ẻo lả muốn nắm giữ tung tích của cự long thực sự quá khó khăn.

“Như vậy a, chúng ta lên đường thôi.” Godric kéo tay Salazar, đi theo phía sau Ilhani rời khỏi tòa thành. Ilhani đưa tới một con ưng khổng lồ, cánh của nó chừng mười mét, lưng rộng đủ để chở ba người. Để dạy bọn họ bảo trì cân đối trên lưng ưng, y điều khiển con ưng khổng lồ bay chậm quanh tòa thành hai vòng. Bọn họ rất nhanh nắm giữ kỹ xảo, dưới sự chỉ huy của Ilhani, con ưng khổng lồ bay lên trời, bay về phía lãnh địa của tinh linh.

Ở trên lưng con chim ưng khổng lồ, Godric nhìn tòa thành càng ngày càng xa, thấp giọng nói: “Tớ kỳ thực luôn luôn không nghĩ tới thành lập trường học… Thế nhưng như vậy cũng không sai.”

“Cậu trước tiên phải thuyết phục lão sư để cho càng nhiều ‘Tiểu nhóc con’ sinh hoạt trong tòa thành.” Salazar nói.

Godric bi phẫn nhìn hắn: “… Đây là truyền thuyết Gryffindor đại chiến Cự Long đúng không? Lão sư nhất định sẽ đánh chết tớ!”


“Nói không chừng cậu nhuộm tóc thành màu đen lão sư liền không nhận ra cậu…”

“Vậy càng đáng buồn được không!!!”

Hai thiếu niên nhao nhao ầm ĩ nói chuyện, tòa thành đã hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của bọn họ. Bất tri bất giác, bọn họ đều an tĩnh lại, thực sự thảo luận kế hoạch thành lập trường học. Dumbledore và những người khác đều coi bọn họ là những hài tử vẫn chưa lớn lên, không ai đem bọn họ thành người sáng lập Hogwarts chân chính, nhưng trên thực tế ở niên đại của bọn họ hai người đã được coi là người trưởng thành có thể đảm đương một phía, Hogwarts chính là lễ vật trưởng thành mà Cự long Ade Ryan đưa cho bọn họ, đây chính là đại biểu cho bọn họ có quyền lợi quy hoạch cho tương lai của mình.

Ilhani ngồi ở bên cạnh bọn họ nghe bọn họ thương nghị như thế nào thành lập Hogwarts thành một trường học. Y trong thoáng chốc như là thấy được hai người bạn tốt đã thành niên cẩn thận thảo luận, không khỏi lộ ra mỉm cười. Godric đang tính toán làm thế nào để nuôi được nhiều người hơn nhìn thấy nụ cười của y, đưa tay đi kéo tay áo của y một chút —— Bộ dáng thất thần của Ilhani thoạt nhìn vô cùng khiến cho người khác lo lắng, hình như không chú ý một chút liền rơi xuống từ trên lưng ưng.

“… Làm sao vậy?” Ilhani hoàn hồn.

Godric khoát khoát tay. Hắn không muốn thấy biểu tình bi thương của y, vì vậy tùy tiện tìm đề tài: “Ilhani, sau khi đưa chúng tôi đi cậu định đi đâu?”

Ilhani sửng sốt một chút: “Không biết… Đại khái đi tân thế giới a?”

“Tân thế giới?”

“Chính là thế giới mà Vũ Xà Tộc chuyển đến.” Ilhani nhìn thoáng qua Salazar: “Đó cũng là điểm đến cuối cùng của tinh linh cùng cự long. Tộc nhân của tớ đã sớm đi nơi đó, chỉ có tớ lưu lại… Nếu hoàn thành ước định, tớ cũng nên ly khai.”

“… Chúc cậu bình an!” Godric nói.

Ilhani nhìn hai người bạn tốt của y, bọn họ không buồn không lo như vậy, không hề biết gì về tương lai đáng buồn kia. Mà y lại muốn đưa bọn họ trở về quỹ tích của mình, mắt mở trừng trừng nhìn bọn họ từng bước tiếp cận với tương lai. Hắn chậm rãi cong lên khóe miệng, chật vật lộ ra một nụ cười chẳng phải bi thương.

“Cũng chúc các cậu… Bình an.”

Hai thiếu niên không chú ý tới bi ai nồng đậm trong giọng của hắn. Bởi vì họ đang tưởng tượng về tân thế giới vừa được nhắc tới.

“Nếu như tộc nhân của cậu đều ở tân thế giới…” Godric tưởng tượng tới hình ảnh Vũ Xà Tộc cùng với Tinh linh và Cự long cùng chung sống, nhịn không được cười: “Sasa, nói không chừng cậu đi liền không đáng giá!”

“Không được gọi tớ là Sasa!” Salazar bất mãn nói. Hắn chống má nhìn ngọn đèn dầu lóe lên rồi vụt tắt dưới chân bọn họ, như có điều suy nghĩ: “Trong truyền thừa của tớ có ghi chép về tân thế giới, đó là một nơi có ma lực cao hơn chỗ của chúng ta, truyền thừa cảnh cáo tớ, phải đợi đến khi có đầy đủ năng lực tự vệ mới được đến đó.”

“Đến lúc đó tớ sẽ đi cùng với cậu!” Godric nói.


“Vậy cậu phải chăm chỉ luyện tập ma pháp.” Salazar có chút lo lắng nhìn đồng bạn. Cho dù ở trạng thái hình người Godric thoạt nhìn cao hơn hắn còn cường tráng hơn hắn, nhưng trên thực tế mười Godric cũng không kiên cố bằng một cái lân phiến của hắn. Hắn suy nghĩ một chút: “Như vậy đi, tớ xem xem như thế nào mới có thể đem truyền thừa của tớ chia sẻ cho cậu!”

Ilhani nhịn không được xen mồm: “Đó là bầu bạn mới có thể làm đến…”

Godric và Salazar đều ngẩn ra.

“… Thế nhưng các cậu quả thực làm xong.” Ilhani bổ sung.

Godric yên lặng nhìn thoáng qua địa phương không thể miêu tả của Salazar: “Cậu nói thật sao?”

Đối phương chính là người có hai cái JJ a, chỉ tưởng tượng thôi đều đáng sợ a!

Salazar cẩn thận nhìn Godric một hồi, ai cũng không biết hắn suy nghĩ cái gì. Sau một lúc lâu hắn mới hàm hồ nói: “Ở… trước khi nhân loại có thể tiếp nhận truyền thừa đầy đủ, tớ có thể đem một bộ phận kiến thức cho cậu thông qua khế ước.”

Godric thở phào nhẹ nhõm. Hắn luôn luôn không cảm ơn mình sáng suốt ký kết khế ước cùng chung với Salazar như thế, bằng không hắn muốn học tập truyền thừa của Vũ Xà còn phải đối diện với vấn đề hai cái JJ.

Ilhani yên lặng nhìn hắn một cái, âm thầm lắc đầu: Thật là ngốc bạch ngọt a, tiểu Godric.

Tự nhận là giải quyết một chuyện nhân sinh đại sự, Godric cao hứng ôm vai Salazar đồng ý nói: “Tớ trở về nhất định sẽ học tập nướng chuột thật tốt! Chắc chắn sẽ nướng càng ngày càng ngon!”

“Có thể thuận tiện luyện tập làm bánh bích quy sao?” Salazar mong đợi hỏi.

“Cái này cậu vẫn là hỏi Helga đi…”

“Helga cũng sẽ không biết làm bánh bích quy vị chuột!”

“Tớ nghĩ ngoài cậu ra thì không có ai dám ăn bánh bích quy vị chuột…”

Gió đêm thổi nhẹ mở ra mây đen che ánh trăng, con ưng khổng lồ bỗng nhiên đón ánh trăng rít một tiếng, dọa hai người đang phấn khởi thảo luận thức ăn một trận. Bọn họ liếc nhau, đều nở nụ cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui