Chương thứ mười hai
...
Trang Khê nhấn vào viên tròn tròn màu trắng.
[Tên]: Tỏi.
[Tính chất]: Một loại thực vật trên địa cầu cổ thuộc họ Liliaceae, vừa có thể ăn vừa dùng làm thuốc.
[Ghi chú]: Trong tỏi rất giàu chất allicin.
Allicin có thể làm giảm tỷ lệ mắc một số khối u nhưng allicin rất cay và nồng.
Ăn khi bụng đói sẽ kích thích niêm mạc dạ dày, tạo cảm giác khó chịu.
Trang Khê: "..."
Trang Khê lại nhấn vào một loại cây có nắp nhỏ.
[Tên]: Cây nắp ấm.
[Tính chất]: Cây ăn côn trùng ở vùng nhiệt đới của địa cầu cổ.
[Ghi chú]: Có chứa một bộ phận hình trụ chuyên dùng để bắt côn trùng, tiết ra chất lỏng đặc biệt chuyên dùng phân giải xác côn trùng.
Trang Khê: "..."
Trang Khê tiếp tục nhấn.
[Tên]: Ớt.
[Tính chất]: Thực vật ở địa cầu cổ.
[Ghi chú]: Chứa các hợp chất isothiocyanate cực kỳ cay và kích thích, chỉ thích hợp làm gia vị.
Trang Khê: "..."
Trang Khê nhấn mở hết các loại cỏ, trái cây cũng như các loại rễ kỳ lạ mà Viễn Viễn giấu đi, cuối cùng cũng hiểu được tại sao khuôn mặt nhỏ bé của Viễn Viễn lại vừa xanh vừa đen.
Cậu vừa muốn cười, lại vừa đau lòng và cảm động.
Không ngờ Viễn Viễn lại có thể xuống giường, cũng không ngờ nó thiếu mất một chân, khắp người toàn là vết thương mà vẫn thức cả đêm để giúp cậu trồng trọt.
Để cậu có thể ngủ ngon giấc, nó đã phải thức cả đêm để trồng trọt.
Nghĩ đến cảnh tượng dưới ánh trăng sáng, nhân vật nhỏ bé trên cánh đồng chỉ còn một chân, Trang Khê không thể khống chế được cảm giác muốn cười, sờ sờ Viễn Viễn.
Nhưng tố chất cơ thể của Viễn Viễn tốt đến thế sao? Còn có thể đứng một chân cắt hoa hướng dương? Vừa nghĩ tới đây, vậy thì cũng không kém hơn nhân vật màu xanh của Lương Sâm rồi.
Lại tưởng tượng đến cảnh nhân vật nhỏ lén lén lút lút nhảy đi nhặt nhạnh, Tiểu Khê không tự chủ được bật cười thành tiếng.
Đặc biệt là khi nó bí mật quan sát xung quanh, còn tự cho là không ai biết nhưng rốt cuộc vẫn bị Bảo Bảo chứng kiến hết thảy.
Bảo Bảo hơn nửa đêm không ngủ, nhìn thấy những cảnh tượng đó không biết là cảm thấy thế nào.
Những cảm xúc khác nhau đan xen trong lòng Trang Khê, cậu cảm thấy như có pháo hoa màu sắc sặc sỡ nổ tung, tóm lại là rất hạnh phúc.
Đã rất lâu rồi cậu chưa hạnh phúc đến thế.
Tiểu Khê ngồi xuống, đối chiếu với gợi ý của hệ thống.
Cất hết mấy loại cỏ có mùi vị kỳ quái lại, chỉ chừa những loại có thể ăn được, có lợi với thân thể.
Càng thu dọn cậu càng thấy khó chịu, có một số loại đã khô héo cả rồi mà Viễn Viễn còn giữ lại định ăn sao?
Tiểu Khê đứng dậy nhìn về hướng căn phòng, trò chơi không nhắc nhở gì, có vẻ Viễn Viễn không phát hiện ra cậu.
Cậu lặng lẽ đứng dậy, cũng lén lút rời đi, đi tìm kiếm bên trong khu rừng nhỏ.
Cậu có nhắc nhở của trò chơi, biết loại hoa cỏ dại nào có thể ăn được.
Cậu sẽ tìm một vài loại có vị ngon trộn lẫn vào đó.
Cậu hái cái nắp của cây nắp ấm ra, rồi đem nó đến dòng suối rửa đi rửa lại.
Sau khi hái xuống, nắp ấm sẽ không tiết ra cái chất lỏng kì quái nữa, Tiểu Khê đổ nước ép dâu chua ngọt ngon lành vào trong phần nắp đã sạch sẽ.
Rồi cậu lại đặt một ít quả việt quất và nho dại lên một chiếc lá lớn.
Sau khi làm xong, Tiểu Khê chỉnh lại quần áo của mình và đi đến bệnh viện tìm viện trưởng để mua một số loại thuốc giúp tiêu hóa và trị ngộ độc thực phẩm.
Nhưng đến khi cậu quay về, sắc mặt của Viễn Viễn đã tươi tắn hơn nhiều.
Thể chất của nó còn tốt hơn những gì Trang Khê nghĩ.
Tiểu Khê: "Viễn Viễn, sao mấy thứ trong nhà kho của bọn mình lại nhiều như thế?"
Viễn Viễn không nói gì.
[Viễn Viễn: "Không muốn nói dối."]
[Viễn Viễn: "Cũng không muốn nói với em ấy, tất nhiên là muốn em ấy tự phát hiện rồi."]
Tiểu Khê: "Viễn Viễn, cậu có biết truyền thuyết về nàng tiên ốc không? Không lẽ trong nhà chúng ta có một nàng tiên ốc sao?"
Viễn Viễn chẳng nói tiếng nào.
Tiểu Khê: "Không đúng, không phải nàng tiên ốc.
Thể lực tốt như vậy, nhất định là chàng tiên ốc."
Trên đầu Viễn Viễn xuất hiện một loạt dấu chấm, chàng tiên ốc là cái quỷ gì vậy.
[Viễn Viễn: "Thể lực tất nhiên là tốt rồi, lúc tốt nhất em ấy còn chưa được thấy đâu."]
Trang Khê cong cong mắt, pha số thuốc mua ở bệnh viện vào trong nước rồi đưa cho Viễn Viễn, "Nhờ sự nỗ lực của chàng tiên ốc này, thị trấn của chúng ta lại tăng thêm một cấp nữa, chúng ta sắp chào đón người dân thứ hai rồi.
Viễn Viễn có vui không?"
Khi cậu vừa đăng nhập, thông báo thăng cấp của trò chơi đặc biệt nhắc nhở rằng thị trấn của cậu đã thỏa mãn điều kiện để có người dân thứ hai.
Phòng ở cũng đang trong quá trình xây dựng.
Viễn Viễn suýt thì phun hết nước trong miệng ra.
Nó cực khổ cày cấy cả một đêm, để đổi lấy một người giống như nó vào đây sống á?
[Sắc xanh trên mặt Viễn Viễn có xu hướng đậm lên.]
Trang Khê: "...?"
[Tâm trạng của Viễn Viễn -10.]
[Tâm trạng của Viễn Viễn -3.]
Trang Khê vội vàng nói thêm tin tốt, "Viễn Viễn, phòng của cậu xây xong rồi, hôm nay có thể chuyển vào đó."
[Tâm trạng của Viễn Viễn -5.]
[Viễn Viễn cảm thấy mình như một tấm giẻ rách, dùng xong lập tức bị vứt.]
[Lòng Viễn Viễn nguội lạnh.]
Trang Khê: "...."
[Bạn nắm tay Viễn Viễn.]
[Bạn sờ sờ đầu của Viễn Viễn.]
[Bạn ôm lấy Viễn Viễn.]
[Tâm trạng của Viễn Viễn +3.]
Trang Khê không thể hiểu nổi cảm xúc bất chợt của nhân vật, cũng không biết nên nói gì.
Tiểu Khê chẳng nói chẳng rằng, cứ thế sải bước tiến đến, hết kéo tay lại sờ đầu rồi ôm ôm.
Sau một loạt động tác, cuối cùng tâm trạng của Viễn Viễn không còn hạ xuống nữa.
[Viễn Viễn: "Quả nhiên vẫn là thích tôi nhất."]
Tiểu Khê: "Thích Viễn Viễn."
Viễn Viễn nhếch miệng.
[Tâm trạng của Viễn Viễn +10.]
Cuối cùng cũng dỗ được Viễn Viễn, Tiểu Khê đeo giỏ lên, vừa thu hoạch bông vừa đợi nhân vật mới.
Lần trước, phòng ở vẫn chưa xây được bao lâu thì Viễn Viễn đã xuất hiện rồi.
Không biết vì sao lần này lại chậm thế.
Trang Khê không khỏi nghĩ nhiều, là vì do dự, không muốn đến hay vì đường xa? Nghĩ đi nghĩ lại một lúc Trang Khê cũng bị mình chọc cười, chẳng có mấy ai chơi trò chơi đến mức thật lòng như cậu.
Để tránh tình trạng giống lần trước, lần này Trang Khê không tiếp tục làm việc nữa, chừa lại một chút thể lực chờ nhân vật mới xuất hiện.
Tiểu Khê: "Viễn Viễn, tôi đi mua đồ ăn sáng đây, ăn xong sẽ quay lại."
Viễn Viễn gật đầu, suy ngẫm những thông tin trong lời nói của cậu.
Nó vẫn chưa tìm hiểu được gì về môi trường hiện tại của mình.
Trang Khê khiến nó cảm thấy an tâm, không cần phải lo lắng sợ sệt nữa.
Nhưng điều đó không có nghĩa là nó không cần thăm dò mọi thứ.
Có một số thông tin mà nó có thể xác định được.
Thứ nhất, nơi này không phải là môi trường mà nó sống trước đây.
Dù trí nhớ của nó hỗn loạn, nhưng nó không thể nào quên được những vật dụng thường ngày.
Ở đây có rất nhiều thứ mà nó chưa thấy bao giờ, là một nơi rất thần bí.
Thứ hai, Trang Khê không sống ở trong này, cậu ấy sống ở một nơi khác.
Âm thanh hôm qua mà nó nghe được, là âm thanh ở nơi sinh sống thật sự của Trang Khê.
Đó mới là nơi mà nó quen thuộc, như thể nó lẽ ra phải sống ở đó vậy.
Thứ ba, Trang Khê có quyền khống chế rất lớn với nơi này.
Dường như toàn bộ nơi đây là của cậu ấy.
Viễn Viễn luôn cảm thấy khi tập hợp những điều này lại nó có một cảm giác quen thuộc quái dị.
Về những thứ khác, nó cần phải nghe thêm những âm thanh từ bên ngoài rồi mới có thể suy đoán tiếp.
Còn bây giờ nó phải trồng trọt.
Viễn Viễn nhảy từ trên giường xuống, lấy rìu ra tiếp tục hì hục cắt hoa hướng dương.
Hoa hướng dương là loại khó thu hoạch nhất trong tất cả các loại cây trồng, nhưng Trang Khê bảo cậu ấy từng tính rồi, thứ này đáng tiền nhất.
Viễn Viễn vừa cắt vừa nhủ thầm: "Nếu không phải cảnh ngày hôm đó đẹp như thế..."
Sau khi cắt xong ba mảnh ruộng trồng hoa hướng dương, Viễn Viễn sờ sờ bụng mình, nó lại đói rồi.
Thật kì lạ, lúc nằm trên giường, cả ngày nó chẳng ăn gì cũng không thấy đói.
Nhưng vừa làm việc là bụng sẽ đói rất nhanh, nếu không ăn gì thì đầu óc sẽ quay cuồng.
Viễn Viễn nghiêm mặt thăm dò xung quanh rồi tiến vào rừng, đi thẳng đến giữa hai tảng đá lớn.
Thật ra nó cũng không muốn nhìn thấy cái thứ trắng trắng đáng sợ trong tảng đá, mà chỉ định ăn loại quả dại nhỏ nhỏ màu tím thôi.
Nhưng sau khi nhìn về hướng tảng đá, Viễn Viễn sững sờ một chốc, đôi mắt cũng nhiễm ý cười, khuôn mặt nhỏ nghiêm nghị cũng bị nụ cười kéo giãn ra.
Sau tảng đá, trên một phiến lá xanh to to, những loại cỏ và trái cây mà nó cảm thấy mùi vị cũng ổn được đặt chỉnh tề gọn gàng.
Còn những thứ mà nó ghét nhất thì không thấy đâu nữa, thay vào đó là một số quả việt quất.
Ngoài ra, trên đó còn có một số loại rau dại và quả dại mà nó chưa từng nhìn thấy và những bông hoa nhỏ.
Những bông hoa nhỏ đáng yêu giống như nhóc con vậy.
Viễn Viễn chạm vào hoa, rồi nhặt cái cây hình ống kì lạ bên cạnh lên.
Đây là thứ duy nhất nó ghét còn sót lại.
Hôm qua nó đã ăn thử, cái vị kì lạ đó khiến nó không nói nên lời.
Nghĩ đến việc bị Trang Khê phát hiện ra mình lén ăn những thứ này, Viễn Viễn hơi ảo não, mặt đỏ lên.
Nhưng Trang Khê lại chuẩn bị thêm những thứ khác vì nó, điều ấy cũng khiến nó bất giác cảm thấy vui vẻ.
Viễn Viễn vừa rầu rĩ vừa đưa nhành cây lên miệng cắn thử, một dòng nước ngọt ngào lập tức chảy vào khoang miệng, chảy vào cổ họng.
Viễn Viễn kinh ngạc vì bị ngọt ngào vây quanh.
Nước trái cây ngọt lịm chảy vào cơ thể, không chỉ mệt mỏi mà những vết thương cũ cũng như được chữa khỏi.
Khóe miệng Viễn Viễn chậm rãi nhếch lên, từ trước đến giờ nó không hề biết rằng, chỉ cần một nỗi kinh ngạc nhỏ bé thế này cũng có thể khiến nó như có được một nguồn năng lượng khổng lồ, khiến nó vui vẻ đến thế.
Trang Khê ăn cơm xong thì bắt đầu online, cậu phát hiện Viễn Viễn đang dè dặt ngồi trên đất.
Rõ ràng đó là một nhân vật nhỏ bé nhưng nhìn dáng ngồi lại rất tao nhã, như thể nó đang ngồi trong bữa tiệc của hoàng thất chứ không phải ngồi trên một cánh đồng.
Tâm trạng ban nãy tuột xuống một cách khó hiểu cũng đã tăng trở lại.
Các loại cây trồng cũng đã được thu hoạch xong, mà thể lực của Viễn Viễn lại chẳng thấy giảm thấp.
Trang Khê biết chuyện gì xảy ra rồi, nếu thể lực không giảm thấp thì chắc chắn là đã được bổ sung.
Còn làm thế nào để bổ sung thể lực thì mọi người đều rõ ràng cả.
Chắc chắn Viễn Viễn biết hết rồi.
Tiểu Khê đi đến bên cạnh Viễn Viễn, Viễn Viễn vểnh tai lên.
Lúc Tiểu Khê muốn nói vài lời khen ngợi Viễn Viễn, thông báo của hệ thống đột ngột nhảy ra.
[Chúc mừng bạn nhận được người dân thứ hai, có tiếp nhận người dân này hay không?]
[Có]
[Không]
Một nhân vật đột ngột xuất hiện trên màn hình, đúng là đã dọa Trang Khê giật mình.
May mà quang não vẫn còn ở trên cổ tay của cậu, cậu không tháo ra cầm trên tay.
Nếu không chắc cậu đã ném nó đi trong lúc hoảng hốt mất.
Tình trạng của nhân vật này cũng rất gay go giống như Viễn Viễn.
Điều khác biệt là, lúc ấy Viễn Viễn nhìn có vẻ rất thảm, còn nhân vật này thì trông hơi đáng sợ.
Nó mặc một bộ quần áo kì lạ mà đen, mái tóc dài rủ xuống.
Trong hai hốc mắt có máu đỏ sền sệt chảy xuống, chảy từ mặt xuống người.
Trang Khê mím mím môi, sao người dân của cậu lại như thế này nữa chứ.
Một mình Viễn Viễn còn tốt, giờ người thứ hai cũng thế, ai mà không nghi ngờ.
Cho dù thế nào thì Trang Khê vẫn nhấn vào [Có].
[Chúc mừng bạn đã nhận được người dân thứ hai trong thị trấn, Trạch Trạch.
Không ngừng cố gắng nha! Cố lên!]
Viễn Viễn vẫn luôn chờ xem Trang Khê nói cái gì, nó chờ một lúc mà chẳng thấy Trang Khê nói gì cả.
Dáng người nhỏ bé đó cứ ngơ ngác đứng sau nó.
Hai tay Viễn Viễn chống xuống đất, đang định đứng dậy thì bất ngờ nghe thấy một tiếng "bang".
Một người từ trên trời rơi xuống, nện vào bên cạnh chân nó.
Sau khi nhìn rõ hình dáng của người đó, Viễn Viễn cũng hơi sửng sốt.
Rốt cuộc Tiểu Khê cũng chuyển động, cậu chạy lại trước mặt Trạch Trạch, định dìu nó dậy.
Tay của cậu còn chưa chạm vào thì đã bị một nguồn sức mạnh đẩy bật ra, thân thể văng đến nơi cách đó ba mét.
Cùng lúc ấy, Viễn Viễn cũng chứng kiến một màn này của Trạch Trạch, nó lạnh như băng cầm một tảng đá, nhảy đến mạnh mẽ đập một cái vào đầu của Trạch Trạch.
Một dòng máu mới chảy ra từ mái tóc đen trên đầu Trạch Trạch, Trạch Trạch quay lại đối đầu với Viễn Viễn, sắc mặt tối tăm.
Viễn Viễn quăng tảng đá đi, lạnh lùng nhìn nó.
Trang Khê còn chưa kịp phản ứng thì hai người kia đã bắt đầu đánh nhau, đánh một cách hung ác tàn nhẫn.
Hai người bọn họ, một người mù, một người què, ai cũng đang mang theo vết thương trên người, thế nhưng điều đó chẳng ảnh hưởng đến việc họ đánh nhau.
Họ tấn công rất tàn bạo, hệt như hai con thú hoang nhỏ.
Máu tươi đọng lại một chỗ, nhiễm đỏ cả những cây bông vừa hái.
Tiểu Khê ngơ ngác ngồi dưới đất, không hiểu vì sao mọi chuyện lại trở thành thế này.
Hết chương thứ mười hai
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...