Người kia hỏi: “Đúng thế, cậu cảm thấy người nào có thể thắng?”
Nhan Ý: “Úc Yến, số bốn.”
Trong của cuộc thi đua ngựa của chương trình tạp kỹ này, mã số của sáu ngôi sao ở mỗi trận được sắp xếp theo thứ tự xuất hiện, Úc Yến là số bốn, là người thứ tư ra sân.
Nghe có vẻ không được tốt lành cho lắm.
“Ôi chao, chẳng có mấy người cảm thấy Úc Yến có thể thắng đâu, tôi thấy chỉ có một người, mà còn là nhờ khoảnh khắc cậu ta lên ngựa ban nãy thu hút được nữa chứ.”
Cách ăn mặc của người này không hề tầm thường, có vài người vây quanh anh ta, quan hệ của bọn họ rất thân quen, có vẻ thường xuyên chơi với nhau.
Nhan Ý nhận ra một người trong đó là phó chủ tịch công ty giải trí Tinh Thần, một tên “con ông cháu cha” ham chơi lười làm khét tiếng.
“Tôi đang đoán xem điểm số của ai sẽ cao nhất? Cậu là fans của Úc Yến sao? Cảm thấy hắn có thể thắng à, hay là chúng ta đánh cược đi?”
Nhan Ý cười cười, nháy mắt nhìn thấu trò lừa bịp của người này.
Cho dù cái đám con ông cháu cha này lắm tiền ham chơi thì cũng chẳng ngu ngốc một tẹo nào, không những không ngốc mà còn có thể gài bẫy người khác nữa.
Nói trắng ra, Star Games là một chương trình giải trí, tính cạnh tranh thấp hơn tính giải trí, rất nhiều người không hiểu mà chỉ xem cho vui, nhất là fans hâm mộ, rất dễ dàng chi tiền cho thần tượng, mấy người này đang lợi dụng sơ hở của ekip chương trình để lừa tiền fans hâm mộ.
Nhan Ý mỉm cười từ chối.
“Không, cảm ơn, tôi chỉ muốn nói các anh có thể suy xét đến Úc Yến một chút, hắn có thể thắng.”
Có vài người ha ha cười lớn.
“Xem ra cậu thực sự là fans của hắn rồi, fans hâm mộ luôn như vậy, đều tự gắn bộ lọc cho thần tượng, có phải động tác lên ngựa vừa rồi của hắn đẹp trai lắm không?”
Nhan Ý không muốn giải thích nhiều với họ.
Trận đấu chính thức bắt đầu.
Người đầu tiên xuất hiện, Nhan Ý không biết là ai.
Tìm được nhiều người biết cưỡi ngựa ở trong giới như vậy không dễ, trong đó có rất nhiều người nằm ngoài tuyến mười tám, cũng có những người nổi tiếng trái ngành, Nhan Ý không để ý lắm.
Cuộc thi cưỡi ngựa vượt chướng ngại vật khảo nghiệm trình độ ăn ý giữa người và ngựa, có lẽ con ngựa này không phải của đối phương, đôi bên phối hợp không được tốt cho lắm.
Một lần ngựa đứng trước chướng ngại vật nhưng không nhảy, hai lần không tuân theo sự điều khiển của người cưỡi trừ 9 điểm, làm đổ tổng cộng bốn cây xà ngang bị trừ 16 điểm, còn bị quá thời gian quy định tám giây bị trừ thêm 2 điểm nữa, cuối cùng bị -27 điểm.
Khán giả rất bao dung đối kỹ thuật cưỡi ngựa của người nổi tiếng, vẫn nhiệt liệt vỗ tay.
Chỉ có mấy người cá cược đua ngựa bên cạnh Nhan Ý thì than thở ỉ ôi.
Nhan Ý: “…”
Mấy người thẳng thắn như vậy ổn sao?
Người thứ hai bước ra trường đua là một thánh nịnh nọt nhà giàu, nói nhảm nhiều nhất trước khi trận đấu bắt đầu, đối phương tự mang ngựa, hai bên phối hợp khá ổn, chẳng qua vẫn có một lần ngựa không nhảy trừ 3 điểm, làm rơi hai thanh xà ngang trừ 8 điểm, cuối cùng bị -11 điểm.
Người thứ ba xuất hiện là tuyển thủ “hạt giống” được nhiều người đặt cược, cũng chính là tên con ông cháu cha được tâng bốc kia.
Nhan Ý có chút ấn tượng với người này, Võ Khang, gia cảnh rất tốt, ba là người giàu nhất tỉnh X, ở trong giới cũng được coi như là một thần tượng lưu lượng, có hơn 10 triệu fans hâm mộ.
Cậu ta vừa xuất hiện, fans cổ vũ bên ngoài đã bắt đầu la hét.
Vó ngựa bước ra trường đua trong lên tiếng hò hét chói tai của fans hâm mộ, Võ Khang hoàn toàn bị giành mất sự nổi bật trong lúc livestream lúc này đang đắc ý liếc nhìn Úc Yến.
Úc Yến không nhìn cậu ta….
Võ Khang tức giận hừ vài tiếng, dáng vẻ phải cho Úc Yến “đẹp” mặt.
Thoạt nhìn chẳng đáng tin cậy chút nào.
Nhưng chờ cậu ta lên sân khấu, Nhan Ý mới phát hiện đối phương thật sự rất đáng tin cậy.
Cả quá trình mười lăm lần nhảy mà hắn chỉ mắc một lỗi duy nhất, làm rơi một thanh xà ngang, bị trừ mất bốn điểm, cũng không quá thời gian quy định.
Mấy người cá cược đua ngựa và fans hâm mộ của Võ Khang cùng nhau la hét chói tai.
Đúng là người thường xuyên chơi có khác, hiểu rõ các tuyển thủ như lòng bàn tay, có khả năng còn đang chờ “làm thịt” người mới ấy chứ.
Kiểu người không hiểu biết trình độ cưỡi ngựa của người nổi tiếng giống như Nhan Ý, chỉ thấy động tác lên ngựa của Úc Yến rất ung dung phóng khoáng, lập tức chọn hắn, nếu kỹ thuật cưỡi ngựa của Úc Yến thật sự kém, hôm nay nhất định sẽ bị “mổ xẻ” một trận ra trò.
Vẻ mặt Nhan Ý bình tĩnh.
Người tiếp theo ra sân chính là Úc Yến.
“Hầy, người anh em sao cậu lại chọn hắn? Bởi vì động tác lên ngựa của hắn đẹp hả?”
Nhan Ý: “Bởi vì tôi là quản lý của hắn.”
Vài người lập tức im miệng.
Úc Yến ra sân.
Trang phục cưỡi ngựa mà ekip chương trình chuẩn bị có kiểu dáng vừa vặn tôn dáng, trên vai có huy hiệu, mặc trên người Úc Yến càng làm nổi bật đặc điểm vai rộng eo thon, dáng người cao lớn thẳng tắp của hắn.
Đôi chân dài đeo bốt cưỡi ngựa đá một cái, ngựa đen tung vó đạp về phía trước.
Ngồi ở trên lưng ngựa, ánh mắt hắn nhìn về phía trước, sự bình tĩnh và ngạo nghễ hòa vào nhau một cách hoàn hảo.
Vừa xuất hiện đã khiến khán giả tại hiện trường điên cuồng la hét.
Mấy ống kính phát sóng trực tiếp đều chuyển đến người hắn, từ đôi chân dài miên man đến khuôn mặt lạnh lùng, ngay cả móng tay cũng được quay cận cảnh.
Người vừa rồi hỏi Nhan Ý tại sao lại chọn Úc Yến nói: “Này, nghệ sĩ của cậu đẹp trai ghê, Hermes khởi nghiệp từ vật dụng đua ngựa nên tìm hắn làm người phát ngôn mới phải, đến lúc đó vị khách quen như tôi nhất định sẽ ủng hộ hết mình.”
Nhan Ý: “…”
Khỏi khen đểu, cảm ơn.
Khi ngồi trên lưng ngựa chậm rãi đi ra sân đấu, hắn giống một vị đế vương kiêu ngạo, khi bắt đầu thi đấu, toàn bộ khí chất trên người hắn đều thay đổi.
Sống lưng thẳng tắp cong xuống rồi ưỡn thẳng, eo bụng săn chắc, ánh mắt sắc bén tựa một con thú dữ đang nhìn chằm chằm vào con mồi, chờ đợi thời cơ xông lên cắn xé máu thịt của nó.
Con ngựa bên dưới có chút nóng nảy bồn chồn trước cử động của hắn.
Mấy người không coi trọng hắn sau lưng Nhan Ý đã không còn vẻ mắt hi hi ha ha đùa giỡn mà nghiêm túc nhìn về phía hắn.
Người đàn ông ngoại quốc kia vẫy tay với Úc Yến, “Come on! Come on!”
Bắt đầu tính giờ.
Ngựa đen lao ra, ngay khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, nhanh nhẹn lưu loát phóng qua chướng ngại vật thứ nhất, hoàn thành cú nhảy đầu tiên.
Tiếp đến là một khúc cua nhỏ xinh.
Cuộc thi cưỡi ngựa vượt chướng ngại vật được đánh giá dựa trên hai phương diện, dùng ít thời gian, ít bị trừ điểm, thành tích mới có thể cao.
Trừ điểm bao gồm đánh rơi thanh xà ngang, ngựa không nhảy và không nghe theo sự điều khiển của người cưỡi và vượt quá thời gian.
Loại thi đấu không chuyên nghiệp có tính giải trí này thường dựa vào trừ điểm để kéo giãn thành tích, nếu có hai tuyển thủ không bị trừ điểm trở lên sẽ so sánh xem thời gian ai sử dụng ngắn hơn.
Cho nên tuyển thủ muốn bảo đảm tốc độ, càng phải thận trọng hơn để tránh mắc sai lầm và bị trừ điểm.
Mà Úc Yến dường như không thèm để ý bản thân có mắc sai lầm hay không.
Cho dù khoác bộ lễ phục đẹp đẽ trên người thì kỹ thuật cưỡi ngựa của hắn cũng không tao nhã như những quý tộc Châu Âu, mà là hũng hãn sắc bén, khí thế mạnh mẽ.
Tốc độ nhanh như vậy, gần như không có giảm xóc.
Đến nỗi mỗi bước nhảy của hắn đều khiến người xung quanh hồi hộp lo lắng, họ luôn cảm thấy cứ xông lên phía trước mà không có giảm xóc như vậy, con ngựa thoạt nhìn có vẻ rẻ tiền này sẽ không nhảy qua được mà làm rơi vài thanh xà ngang.
Ngựa và người trên ngựa cùng nhau lấy đà, lại vượt qua một chướng ngại vật, động tác lưu loát dứt khoát.
Người trên lưng ngựa cong eo, ghìm chặt cương ngựa, vó ngựa không dừng lại.
Tiếp theo là một bước nhảy đôi.
Đến một khúc cua nhỏ.
Con ngựa bị hắn khống chế hoàn toàn, tốc độ vừa mau cũng không xuất hiện tình huống ngựa không phục tùng, nó không chút do dự, xông thẳng về phía ba chướng ngại vật ở phía trước.
Một nhảy, hai nhảy, ba nhảy, nước nhảy ba khó khăn nhất kết thúc bằng một cú đáp đất gọn gàng.
Hoàn thành mười lăm lần nhảy mà không mắc lỗi nào, nhanh như một hơi thở.
Hiện trường yên tĩnh vài giây, mới vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt và tiếng hét điên cuồng chói tai.
Mấy người cá cược đua ngựa không thể nào tin nổi, chỉ ngây ngốc vỗ tay.
Úc Yến mới chỉ luyện tập cùng con ngựa hắn đang cưỡi được mấy ngày, sự ăn ý còn không bằng những con ngựa tự nuôi, được bồi dưỡng sự ăn ý với chủ nhân từ khi còn nhỏ, trận đấu này diễn ra hoàn toàn dựa vào kỹ thuật cưỡi ngựa tuyệt vời và năng lực khống chế tiết tấu của hắn.
Loại kỹ thuật cưỡi ngựa và điều khiển này đáng sợ đến mức bọn họ nhất thời thời không phản ứng kịp.
Không thể tin được đây là một trận đấu đua ngựa trong một chương trình giải trí như Star Games chứ không phải một cuộc thi đẳng cấp quốc tế.
Úc Yến giữ chặt dây cương, tìm được Nhan Ý trên khán đài và mỉm cười với cậu.
Sau đó lại là một động tác xoay người xuống ngựa mà người bình thường khó có thể làm được.
Một động tác xuống ngựa lại dấy lên một đợt hò hét.
Loại hung mãnh này có thể khơi dậy cảm xúc của con người hơn là sự tao nhã, chẳng trách những cô gái trẻ đó lại điên cuồng như thế, ngay cả máu nóng trong cơ thể Nhan Ý cũng muốn sôi trào.
Biểu hiện của Úc Yến quá chói mắt, gây ra áp lực rất lớn cho những thí sinh phía sau, khiến tuyển thủ thứ năm căng thẳng đến mức ngã ngựa trong lúc thi đấu.
Quy định trong trận đấu này là thí sinh ngã ngựa sẽ bị loại thẳng.
Nhan Ý: “…”
Chỉ là một cuộc thi trong chương trình giải trí mà thôi, có cần phải căng thẳng đến thế không?
Tuyển thủ thứ sáu cũng vô cùng lo lắng, thành tích cuối cùng là – 15 điểm.
Trận đấu kết thúc, Nhan Ý cười híp mắt nhìn về phía những người cá cược đua ngựa nói, “Thế nào?”
Mấy người kia cũng không phải kiểu người không dám chơi, bọn họ chỉ xấu hổ một lát mà thôi, “Tôi nói này, để Úc Yến tham gia các trận đấu khác đi, chúng ta cùng nhau kiếm thật nhiều tiền nhé?”
Nhan Ý: “Thi xong trận này hắn phải vào đoàn đóng phim rồi.”
“Đóng phim có thể kiếm bao nhiêu tiền chứ?” Người nọ chậc một tiếng, “Đúng là tay đua cừ khôi bị đóng phim trì hoãn mà.”
Nhan Ý cười: “Cờ bạc là bác thằng bần, cần cù lao động mới là vinh quang.”
Người nọ: “…”
Trước khi tham gia trận đấu này Úc Yến không có mấy fans hâm mộ, cũng có nghĩa là không có nhiều fans bị lừa, nếu như lần sau… Nhan Ý nhìn chằm chằm bọn họ một hồi, nhìn đến khi mấy người kia đều cảm thấy sợ hãi, cậu với vui vẻ đi vào hậu trường tìm Úc Yến.
Úc Yến còn một cuộc phỏng vấn, Nhan Ý đứng bên cạnh chờ hắn.
Trong lúc phỏng vấn, Úc Yến nói rất nhanh, dường như đang vội, ekip chương trình cũng không làm khó hắn, rất mau đã để hắn đi.
“Úc Yến, cậu nghe tôi nói…”
Úc Yến ngắt lời đối phương, đi thẳng vào phòng thay đồ, chặn mấy người đang muốn rời đi trước cửa, “Đưa đây.”
Nhan Ý trông thấy vẻ mặt rối rắm khổ sở của mấy người kia, tò mò hỏi: “Đưa cái gì?”
Úc Yến: “Trước khi thi đấu, chúng tôi đã cá cược.”
Nhan Ý: “…”
Thì ra sau khi Nhan Ý rời đi, trước khi ekip chương trình bắt đầu thu hình, mấy người kia vẫn không ngừng châm chọc Úc Yến, Úc Yến đang không vui bèn nhân cơ hội cá cược với bọn họ.
Nhan Ý: “Cá cược cái gì?”
Úc Yến: “Nếu một người trong số họ thắng được tôi, một mình tôi sẽ đưa bọn họ 5 triệu, còn nếu tôi thắng tất cả mọi người thì…”
Nhan Ý: “Thì sao?”
Úc Yến cười với cậu: “Toàn bộ xe và ngựa của họ đều thuộc về tôi.”
Nhan Ý: “…”
Thật ra, nếu Nhan Ý là một cậu trai nhà giàu, ở trong hoàn cảnh đó có lẽ cũng đồng ý cá cược với Úc Yến, bởi thoạt nhìn có vẻ bản thân sẽ thắng chắc 5 triệu kia, dù sao thì bọn họ cũng có năm người, trong đó không ít người đã học cưỡi ngựa từ bé nữa chứ.
Chỉ có điều bọn họ hoàn toàn không thể ngờ tới, người mà mình gặp được chính là một người lớn lên trên lưng ngựa, đích thân cưỡi ngựa ngự giá xuất chinh.
Nhan Ý hỏi tên nhà giàu nổi tiếng nhất ở đây, “Võ Khang, cậu có mấy chiếc xe, mấy con ngựa?”
Võ Khang muốn khóc, “Tôi có một chiếc Ferrari, một chiếc Lamborghini, một chiếc Mercedes-Benz, một con ngựa Rottal Đức thuần chủng!”
Nhan Ý: “…”
Tuy cậu không biết nhiều về ngựa, song nghe tên con ngựa kia có vẻ rất đắt tiền, chắc chắn không rẻ hơn ô tô.
Úc Yến lạnh nhạt nói: “Dám chơi dám chịu.”
Võ Khang khó xử: “Con ngựa kia thật sự, ba… ba tôi sẽ đánh chết tôi mất!”
Nhan Ý vô cùng đồng cảm với cậu ta.
Trước ánh nhìn chăm chú như cười như không của Úc Yến, Võ Khang nghiến răng nói: “Đưa thì đưa, ông đây không phải không chịu thua được!”
Cậu ta vừa nói như vậy, vẻ mặt của hai tên nhà giàu khác đau khổ đến mức vặn vẹo méo mó, cho dù trong đó có người chỉ có một chiếc xe, ngựa cũng là loại bình thường.
Võ Khang: “Cậu lấy ngựa của tôi rồi, cũng phải để lại Wechat chứ!”
Nhan Ý: “…?”
Người này có hơi lạ.
Bên này bọn họ còn chưa kết thúc, cách đó không xa đã có một đám người vội vã chạy tới. Dẫn đầu chính là người đàn ông ngoại quốc có mái tóc vàng hoe mà Nhan Ý vừa nhìn thấy ở khán đài khi nãy.
Vừa rồi Nhan Ý ngồi phía sau ông ta, chỉ nhìn thấy bóng lưng và góc nghiêng của đối phương.
Khi ông ta đi tới, trái tim Nhan Ý giật thót.
Sao trông cái người ngoại quốc này quen mắt thế nhỉ?
“Xin chào!” Ông ta nhiệt tình dùng vốn tiếng trung sứt sẹo của mình nói với Úc Yến: “Giỏi! Giỏi!”
“Wonderful!”
Úc Yến im lặng không lên tiếng.
Nhan Ý đương nhiên biết hắn không nói chuyện không phải vì lạnh lùng, mà là… hoàn toàn không hiểu tiếng nước ngoài.
Nhan Ý thay hắn chào hỏi người ngoại quốc tóc vàng.
Khi cậu nói mình là quản lý của Úc Yến, người nước ngoài kia cực kỳ nhiệt tình với cậu.
“Úc Yến là diễn viên à? Đạo diễn Schubert muốn nói chuyện với Úc Yến về bộ điện ảnh mới của ông ấy, ‘Long Mã Thiên Khung’.”
Nhan Ý không dám tin tưởng mà đứng im tại chỗ.
Hôm nay là cái ngày hoàng đạo gì thế!
Bán phỉ thúy được nhiều tiền như vậy, trong chương trình tạp kỹ Úc Yến điên cuồng thu hút fans hâm mộ, vậy mà còn có đạo diễn nổi tiếng quốc tế đến tìm Úc Yến bàn chuyện đóng phim điện ảnh?
Chẳng trách trông người này lại quen mắt như vậy, hóa ra là đạo diễn Schubert.
Úc Yến cúi đầu thấp giọng hỏi: “Có nhận không?”
Nhan Ý nhìn hắn một cái.
Úc Yến rất quen thuộc với ánh mắt này, ý nghĩa của nó chính là “Đại Thịnh của trẫm tiêu rồi”.
Úc Yến lập tức biết nặng nhẹ.
Nhan Ý: “Nơi này không tiện nói chuyện, tôi biết gần đây có quán cà phê, chúng ta qua đó bàn bạc được không?”
Đương nhiên là được.
Cả quãng đường, Schubert đều không rời mắt khỏi Úc Yến, Nhan Ý nói cái gì ông ta đều đồng ý.
Võ Khang: “Ê này? Còn cần xe với ngựa nữa không đó?”
Nhan Ý đẩy Úc Yến một cái, thấy hai người đã kết bạn Wechat xong, vội vàng đưa Úc Yến rời đi.
Mãi đến khi hoàng hôn sắp tàn, hai người mới rời khỏi quán cà phê.
Khóe miệng Nhan Ý không khép lại nổi nữa rồi.
Úc Yến: “Chỉ một nhân vật nam thứ hai mà anh vui đến vậy sao?”
Nhan Ý: “Đương nhiên vui rồi! So với nhiều bộ điện ảnh trong nước thì nhân vật nam thứ hai bộ điện ảnh này còn tốt hơn vai nam chính nhiều! Bộ điện ảnh đầu tiên đã là bom tấn quốc tế, xuất phát điểm thật sự rất cao!”
Nhan Ý vui lắm luôn.
Cậu thật sự không nghĩ tới đưa Úc Yến đi tham gia Star Games, còn có thể thu hoạch được niềm vui ngoài ý muốn như vậy.
‘Long Mã Thiên Khung’ là một bộ điện ảnh nói về cuộc chiến trên lưng ngựa, trong phim có bậc thầy thuần hóa ngựa thần bí người Trung Quốc, trong tay hắn có con ngựa mạnh mẽ nhất, có thể khống chế những con ngựa hung hãn nhất trên thế giới, nếu đã có thân phận như vậy, tất nhiên cần có một diễn viên có thể cưỡi ngựa giỏi.
Schubert vừa đến Trung Quốc, đúng lúc bắt kịp cuộc thi cưỡi ngựa của Star Games.
Cơ hội tốt như vậy sao ông ta có thể không tới chứ, dù sao thì phần lớn những ngôi sao biết cưỡi ngựa trong giới giải trí đều sẽ tới tham gia.
Sau đó thông qua tin tức trên Wechat của Võ Khang, bọn họ mới biết việc Võ Khang đã biết vị đạo diễn này sẽ khiêm tốn ngồi trên khán đài quan sát từ trước, cho nên mới nói cái gì mà vì đạo diễn khi Úc Yến đi qua.
Chẳng qua con người cậu ta rất gian xảo, biết chuyện cũng không nói cho người nào.
Có thể là vì cậu ta cũng muốn thử sức?
Dù sao thì kỹ thuật cưỡi ngựa của cậu ta cũng không kém chút nào.
Úc Yến tham gia trận đấu thứ ba, trước đó vị đạo diễn này đã xem hai trận đấu, nhưng không tìm được người nào vừa ý cả, mãi cho đến khi nhìn thấy Úc Yến.
Bọn họ đã thống nhất thời gian để Úc Yến thử vai, nhưng Nhan Ý có thể nhìn ra Schubert rất vừa lòng với Úc Yến, chỉ cần kỹ thuật diễn xuất của Úc Yến không nát đến mức không xem nổi thì nhân vật này chắc chắn thuộc về hắn.
“Để tôi xem xem A Túc có thời gian không, nếu có thì để anh ấy dạy cho cậu mấy tiết diễn xuất nhé.”
Nụ cười vừa mới hé ra trên mặt Úc Yến lập tức đông cứng, “Anh ta giỏi vậy sao?”
Nhan Ý: “Tôi cho cậu xem ‘Muôn Vẻ Nghề Diễn’ để học tập, mà cậu vẫn chưa nhìn ra Tạ Túc giỏi đến mức nào nào ư?”
Úc Yến: “Cũng thường thôi.”
Nhan Ý: “…”
Thừa nhận sự ưu tú của Tạ Túc khó đến vậy sao?
Tâm trạng hôm nay của Nhan Ý rất tốt, nên không so đo với hắn.
Cậu cười híp mắt nói với Úc Yến: “Hôm nay bán ngọc được rất nhiều tiền, nhiều hơn con số tôi cần rất nhiều.”
“Số tiền còn dư, tôi mua cho cậu chiếc xe nhé.”
Úc Yến thản nhiên đáp: “Được, vậy tôi mua cho anh một căn nhà.”
Nhan Ý: “…”
Úc Yến: “Chẳng phải anh thích nhà ở nhất sao? Thứ anh thích nhất do tôi tặng là chuyện hiển nhiên mà.”
Đối với những món quà bản thân đã chuẩn bị cho Nhan Ý nhưng lại không được chuyển qua đây, Úc Yến vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Thế nhưng, Nhan Ý không muốn.
“Nhà ở tôi phải tự mua mới được.”
Úc Yến nhíu mày không vui nói: “Vậy anh cũng đừng mua xe cho tôi nữa, số tiền đó anh giữ lại để mua nhà đi.”
Nhan Ý ngẫm lại thấy cũng được. Tiền hoa hồng dành cho quản lý nghệ sĩ chính của Quan Nguyệt là 3%, trước mắt, một năm Tạ Túc kiếm được hơn trăm triệu, tiền lương một năm cộng thêm tiền hoa hồng của cậu cũng chỉ có bốn triệu, vẫn chưa được coi là ổn định.
Dựa theo tình hình kinh tế trước mắt của cậu, nếu trả trước 50% căn biệt thự kia, phía ngân hàng chắc hẳn sẽ không duyệt khoản vay 50% mua nhà còn lại. Ban đầu cậu muốn nhờ Tạ Túc đứng ra bảo lãnh cho mình, hoặc làm người cùng chi trả trên danh nghĩa, bản thân sẽ bán thêm ít đồ, lăng xê thêm mấy nghệ sĩ, chậm rãi trả nợ ngân hàng.
Nếu như vậy, 60 triệu ban đầu cộng thêm 33 triệu tiền bán ngọc, cậu có thể trả trước 70%, sau đó có thể tự hoàn thành thủ tục vay ngân hàng.
Nhan Ý: “Cũng được, vậy thì tôi không mua xe cho cậu nữa, tự cậu mua nhé, dù sao cậu cũng có tiền mà.”
Úc Yến: “…”
“Nhưng một chầu ăn ngon nhất định phải có, cậu muốn ăn gì, tôi bao hết!” Nhan Ý cười tươi rói ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Úc Yến nghiến răng: “Có thịt ngựa không?”
Nhan Ý: “…”
Cuối cùng hai người lấy “bò” thay “ngựa”, Nhan Ý mời Úc Yến đến nhà hàng đồ Tây tốt nhất thủ đô ăn beefsteak bò, ăn uống xong xuôi mới thỏa mãn trở về nhà.
Ngày hôm sau, Nhan Ý xin hai giáo viên diễn xuất từ công ty để dạy thêm diễn xuất cho Úc Yến khi Tạ Túc bận.
Ngày thứ ba, Lôi Đồng sắp xếp người đến bàn bạc chuyện nhà ở với Nhan Ý, Nhan Ý đem theo toàn bộ đồ đạc trong nhà.
Buổi chiều trước ngày Úc Yến đi thử vai ‘Long Mã Thiên Khung’, sau khi tan học, hắn rời khỏi tòa nhà công ty trong ánh mắt lưu luyến của các nhân viên nữ và nhìn thấy một chiếc ô tô quen thuộc đỗ ngoài cửa.
“Hôm nay rốt cuộc cũng có thời gian đến đón tôi.” Sau khi lên xe, Úc Yến hừ lạnh một tiếng.
Mấy ngày nay Nhan Ý rất bận, quả thực đều là trợ lý của Úc Yến đưa hắn đi học.
Lời nói lạnh lùng bất mãn, Nhan Ý lại chỉ cười.
Úc Yến nghiêng đầu thấy cậu cười cực kỳ vui vẻ, trên người bao phủ một bởi hơi thở yên tĩnh vui sướng, cậu cong mắt cười dưới ánh chiều tà nom như kem bơ sắp tan chảy mà cậu mua cho hắn ngày hôm qua.
Chút không vui trong lòng Úc Yến hoàn toàn tan biến.
Cả quãng đường Nhan Ý không nói câu nào, chỉ vui vẻ tươi cười.
Phương hướng xe chạy không phải đường về nhà, cuối cùng dừng lại trong một hầm để xe xa lạ.
Nhan Ý cầm chiếc mũ lưỡi trai ở ghế sau đội lên đầu Úc Yến, đè thấp vành mũ, che khuất tầm mắt hắn.
“Úc Yến, cậu bám vào cánh tay tôi, tôi dẫn cậu đi.”
Bàn tay bị nắm lấy.
Nhan Ý hơi sửng sốt.
Dưới sự khuyên bảo của cậu và giáo viên trong công ty, gần đây Úc Yến rất cẩn thận, đã lâu lắm rồi bọn họ không nắm tay. Trong nhất thời Nhan Ý không thể thích ứng, cảm giác này vừa xa lạ lại có chút kỳ quái.
Ngón tay trong lòng bàn tay hơi giãy giụa.
Giọng Úc Yến cũng lúng túng: “Bãi đỗ xe đã tối lắm rồi, còn phải đội cái mũ này, đã lâu rồi tôi không ở nơi tối tăm như vậy.”
Nhan Ý từ bỏ giãy giụa, “Đừng sợ, chúng ta sẽ ra ngoài ngay thôi.”
Cậu kéo Úc Yến ra khỏi hầm để xe, nắm tay hắn lưu lại dấu vân tay trên ổ khóa thông minh, sau đó đi lên tầng, cuối cùng dừng lại trước một căn phòng.
Cậu cởi mũ ra, nở nụ cười nói: “Nhìn này, phòng mới của cậu đó.”
Bọn họ ở lầu hai căn biệt thự, trong một căn phòng sáng sủa rộng rãi, ở đây có phòng thay đồ, có nhà vệ sinh, còn có một phòng làm việc nho nhỏ.
Vẻ mặt Nhan Ý thoải mái, vui sướng, “Về sau nơi này chính là nhà của chúng ta, bất kể chúng ta trở nên thế nào, đều có thể sống ở đây, không ai có thể đuổi chúng ta đi cả.”
Úc Yến không hiểu sao cậu lại nói bị người khác đuổi đi, nhưng trông Nhan Ý vui vẻ như vậy, vui vẻ đến mức hai tròng mắt trong veo, bị nụ cười của cậu làm cho xúc động
Hắn nói: “Tôi hiểu rồi, thì ra mua được nhà là yên tâm vui vẻ như vậy.”
Nhan Ý gật đầu, “Đúng thế, yên tâm là nền tảng của niềm vui mà!”
Nhìn căn phòng và người trong phòng, vẻ mặt Úc Yến ấm áp và bình yên hiếm có, “Nơi khiến tôi cảm thấy yên tâm nhất là quê hương của tôi, mà chỗ có anh là nhà của tôi.”
Nhan Ý ngây ngẩn cả người, những lời này hình như có gì sai sai thì phải.
“Ting tong!”
Chuông cửa dưới lầu vang lên.
“Nhanh như vậy đã tới rồi!” Nhan Ý không chút do dự, mừng rỡ chạy xuống dưới mở cửa.
Úc Yến đi xuống theo, thấy Tạ Túc kéo một chiếc vali vào trong, “Anh đến đây làm gì?”
Nhan Ý: “Sau này Tạ Túc cũng sống ở đây, trong căn phòng kế bên phòng cậu trên lầu hai.”
Vừa rồi vẻ mặt của Úc Yến ôn hòa bao nhiêu, hiện giờ lại hung ác bấy nhiêu.
Tạ Túc cười nói, giống như không nhìn thấy biểu cảm của đối phương: “Sau này mong được giúp đỡ nhiều hơn nhé, đàn em Úc.”
Úc Yến: “Không phải anh có nhà riêng sao?”
Tạ Túc: “Đó là căn hộ công ty cấp cho ở tạm thời, không phải nhà của tôi, huống chi chung cư cũng không yên tĩnh như biệt thự, căn phòng kia tôi để cho hai trợ lý ở rồi.”
Úc Yến: “Anh không sống cùng ba mẹ?”
Tạ Túc: “Bọn họ ở nước ngoài.”
Nhan Ý thấy bầu không khí không ổn, vội bưng nước và hoa quả ra, “Học tập, làm việc cả một ngày, chắc hai người đều mệt lắm rồi, ăn chút trái cây lót dạ trước nhé, cơm tối sẽ xong ngay thôi.”
Tạ Túc rất nghe lời, ngồi xuống cạnh cậu, “Cùng nhau ăn nhé.”
Úc Yến ngồi ở bên còn lại của Nhan Ý, “Đừng ăn, lạnh.”
Vậy rốt cuộc là cậu nên ăn hay không đây?
Nhan Ý đang ở trong tình cảnh trái phải hai anh, anh nào cũng khó.
Hình tam giác là hình đa giác ổn định nhất, nhưng ba người là mối quan hệ bất ổn nhất, xem ra cậu phải ký kết với thành viên tiếp theo sớm một chút mới được.
“Khụ, để tôi dẫn hai người đến phòng tập nhảy dưới tầng hầm trước nhé.” Nhan Ý túng túng nói: “Phòng tập nhảy rất lớn, về sau lúc các cậu ở nhà không có việc gì thì có thể xuống đây tập nhảy cùng nhau.”
Không ai để ý đến cậu.
Nhan Ý thở dài.
“Tôi có thể mua căn biệt thự này đều nhờ hai người cả, hôm nay còn đặc biệt mua thức ăn về để nấu cho các cậu một bữa thật ngon, cảm ơn các cậu nhiều nhiều.”
Hai người đồng thời mở miệng.
“Là tự anh mua được.”
“Không liên quan gì đến chúng tôi.”
Cả hai đều biết nhà ở quan trọng thế nào đối với Nhan Ý, cho nên bọn họ không thể chấp nhận ý nghĩ như vậy của cậu.
Nhan Ý hiểu bản thân rất rõ, chỉ dựa vào chính cậu thì không có khả năng mua được căn biệt thự này, cậu phải cảm ơn hai người họ và 005.
Nếu không có 005, cậu cũng không thể ký hợp đồng với Tạ Túc và Úc Yến, mà không ký hợp đồng với Tạ Túc và Úc Yến, cậu cũng không thể có được số tiền này.
Lời cậu nói nghe hay lắm, nào là không cần Úc Yến tặng, rồi thì phải tự mình mua mới được, nhưng thật ra tiền mua nhà vẫn nhờ bọn họ mới có, thật tuyệt khi bọn họ sống cùng nhau.
“Bất kể thế nào, tối nay cùng nhau ăn một bữa thật ngon nhé, được không?”
Hai người vẫn không nói lời nào, nhưng lần này không nói lời nào lại là dấu hiệu tốt.
Đêm đầu tiên chuyển vào nhà mới không xảy ra chuyện gì, chẳng qua ngày hôm sau, sắc mặt Úc Yến vẫn lạnh lẽo như băng sương.
Nhan Ý có thể hiểu được, giây trước vừa mới nói đây là nơi khiến hắn an tâm, là nhà của hắn, thế mà giây sau đã để người có mâu thuẫn với hắn chuyển vào ngay tắp lự.
May mà chuyện này không ảnh hưởng đến buổi thử vai, Nhan Ý chờ bên ngoài phòng thử vai nửa tiếng thì trợ lý đạo diễn đi qua ký hợp đồng với cậu và nói ngày mai sẽ công bố tin tức này.
Nhan Ý vui mừng khôn xiết.
Cậu xem kế hoạch quay phim, thấy thời gian có chút xung đột với “Tuyết Đầu Tay”.
Không thể từ bỏ bộ điện ảnh này được, cho nên chỉ có thể cân đối thời gian với đoàn phim “Tuyết Đầu Tay” mà thôi.
Khi Nhan Ý gọi điện cho đạo diễn Lâm thì thấy hơi xấu hổ, dù sao người chủ động nhận vai diễn này ngay từ đầu cũng là bọn họ.
Đạo diễn Lâm nghe nói là phải đi quay phim điện ảnh của Schubert, làm gì còn chút không vui nào nữa.
“Nhan Ý, cậu giỏi thật đấy! Một người mới đóng phim điện ảnh của Schubert, quả thực là không thể tin được!”
Nhan Ý: “Không phải tôi giỏi, là bọn họ ưu tú.”
Đạo diễn Lâm: “Nếu cậu không giỏi, sao có thể ký hợp đồng sao có thể ký hợp đồng với hai người ưu tú như vậy chứ?”
Đối với kiểu khen ngợi thương mại này, Nhan Ý chỉ mỉm cười.
Sau khi nghe xong tin tức này, đạo diễn Lâm không những không tức giận, còn thúc giục bọn họ ký hợp đồng.
Nhan Ý suy nghĩ nói: “Nếu đạo diễn Lâm có thể cân đối thời gian, phía chúng tôi có thể ký bất cứ lúc nào.”
Đạo diễn Lâm gửi cho cậu một địa chỉ, “Các cậu qua đây ngay đi, vừa lúc có các diễn viên khác đang ký hợp đồng.”
Nhan Ý cúp máy, đổi phương hướng ở nút giao.
“Bệ hạ của tôi, chúng ta sẽ đi ký nhân vật cậu thích ngay bây giờ, đừng giận nữa nhé.”
Úc Yến im lặng, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt có chút cô đơn.
Trái tim Nhan Ý mềm nhũn, “Mấy ngày nay tôi chuẩn bị một món quà nhỏ cho cậu, buổi tối tặng cho cậu có được không?”
Úc Yến quay đầu, dùng hàng mi dài che khuất nỗi cô đơn và hoang mang trong mắt, vô cảm nói, “Ở thế giới này, tôi chỉ có một mình anh thôi, tôi coi nơi có anh trở thành nhà của mình.”
Nhan Ý cảm thấy áy náy, giọng nói cũng mềm mại như trái tim, “Tôi biết, xin lỗi cậu, chuyện này là lỗi của tôi, do tôi không báo trước với cậu.”
Cậu ngẫm nghĩ nói: “Chờ tôi có tiền rồi, lại mua thêm một căn nhà nhỏ cho mình cậu ở có được không?”
Úc Yến không nói nữa, sắc mặt tốt lên hơn không ít, hình như còn cười thì phải?
Tâm trạng Nhan Ý cũng tốt hơn, cả người thoải mái nhẹ nhàng.
Chỉ là, loại thoải mái này chẳng duy trì được bao lâu.
Việc ký hợp đồng rất thuận lợi, chưa đến nửa giờ đã xong.
Từ lúc ra khỏi tòa nhà văn phòng, tâm trạng của Nhan Ý càng tốt hơn vừa rồi, đang vui vẻ nói chuyện với Úc Yến, “Úc Yến, tôi có cảm giác nhân vật này có thể thu hút…”
“Cẩn thận!”
Tiếng xe phanh gấp chói tai vang lên, cậu bị Úc Yến kéo vào trong lồng ngực, che kín hai mắt.
“A a a a a a!”
“Chết người rồi!”
“Mau gọi 120!”
“Gọi 120 cái gì! Đã thành như vậy rồi! Gọi 110!”
Nhan Ý không nhìn thấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng cậu vẫn cảm giác được những giọt máu nóng bắn tung tóe lên cánh tay mình.
Trái tim như muốn nhảy lên cổ họng, Nhan Ý muốn kéo bàn tay trên mắt ra.
Giọng nói của Úc Yến vang lên bên tai, rất khẽ, có chút căng thẳng, “Đừng nhìn.”
Có thể khiến giọng nói của một người đã từng ra chiến trường như hắn trở nên căng thẳng, hiện trường chắc chắn vô cùng khủng bố.
Thế nhưng Nhan Ý cần phải nhìn thấy, bởi vì khi cậu bị che mắt lại, đã thấy được những cảnh tượng những người khác không thể nào nhìn thấy.
Cậu nóng nảy, cương quyết gỡ tay Úc Yến ra.
Cậu thiếu niên mười ngày trước còn ngồi chung bàn tiệc, đôi mắt cong cong, mỉm cười thẹn thùng, giờ phút này biến thành đống máu thịt nhầy nhụa, chỉ có gương mặt coi như vẫn hoàn chỉnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...