Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!
Cái trường nhỏ bé của nó thiết kế hơi bị ngộ. Do mặt bằng hạn hẹp nên toalét nằm sát ngay phòng học của nó và ngăn cách bằng lớp vách nhôm và kiếng đục. Ai ở trong toa lét đều có thể nghe rõ ở ngoài nói chuyện. Và thú vị nhất là… lớp khác muốn đi toa lét nhờ phải đi ngang qua lớp nó mới được nếu như không muốn đi xuống đất rồi ngược trở lại bằng cầu thang phía sau. Đó là lý do mà mấy em kế toán rất sợ phải đi W.C (nó nghĩ thế thôi, chắc cũng có một vài em vì một lý do đặc biệt nào đó mà lại thích đi toalet thì sao?) Thằng áo vàng luôn là đứa về trễ nhất trong giờ học vì nó là người duy nhất trong lớp mang theo lappy đi học và lấy ra xài, nên sau giờ học nó phải dọn dẹp, cất mọi thứ trở lại balo.
Lớp học bắt đầu rơi vào im lặng, tiếng bước chân của hai thằng đó nhỏ dần. Chỉ chờ có vậy nó mới lót tót chạy ra khỏi W.C và đi xuống bãi xe. Quân đang đứng nhấp nhứ trước cổng trường, nó nửa muốn băng qua đường, nửa muốn đứng lại bên này. Thấy thế thằng Tuấn bèn chạy xe tới gần và hỏi:
– Ông về tới đâu! Tôi cho quá giang nè!
Nó nhủ thầm: “Coi như trả ơn thằng áo vàng vì đã chỉ mình làm bài lúc nãy đi!” Thằng áo vàng nhìn nó chăm chăm, hơi khựng người lại một chút, nó nhăn mặt, hình như không muốn bước lên lắm. Thằng Tuấn hối thúc ra vẻ thành khẩn:
– Leo lên đi, tui chở về cho! Thiệt mà, có chuyện gì hả, sao còn đứng đó?
Chả biết suy nghĩ sao mà sau một thoáng ngập ngừng thằng Quân cũng leo lên xe cho nó chở:
– Nhà… ông ở đâu?- Nhà anh ở Phú Lâm đó nhóc!
Thằng áo vàng này đúng là muốn cà khịa đây mà. Nó cố ý làm lơ:
– Nhà tui cũng gần ở đó nè, đường số 10.- Chạy xe chậm chậm nha, anh sợ ai chạy xe nhanh lắm!
Wao, sao không nhân cơ hội này mà trả thù thằng chả kia chứ, cái gì chứ lạng lách, đánh võng thì nó cũng có máu mặt lắm à nha. Thằng Quân vừa nói xong là nó nhẹ nhàng lướt qua giữa chiếc xe tải và xe buýt phía trước. Thằng Quân ôm nó thật chặt rồi nói lớn:
– Nếu nhóc muốn anh ôm thì cứ nói một tiếng, không cần phải làm vậy!
Má ơi, thằng áo vàng này đúng là khó xài thiệt! Làm như mình cần và muốn nó ôm chắc. Đúng là không thể trả thù nó bằng cách chạy nhanh được:
– Trời ơi! Con trai gì mà sợ chạy xe nhanh cha! Chỉ có mấy đứa con gái mới như vậy thôi!
Thằng áo vàng vẫn ôm eo nó cứng ngắt dù tốc độ đã được giảm xuống mức gần như xe đạp, nó chân thành khổ sở thú nhận:
– Tại hồi nhỏ, anh hay bị xe đụng nên lớn lên đâm ra sợ xe, mấy con bạn anh mà chạy xe là nhóc không có cửa hửi khói đâu chứ ở đó mà phân biệt kiểu con trai, con gái ai chạy xe nhanh hơn ai!
Thằng cha này vừa tâm sự, vừa đá giò láy cũng khá ghê. Hình như nó nói chuyện không lại những vẫn cố chống trả một cách yếu ớt và càng lúc càng thảm bại:
– Ông buông tay xích ra coi, làm như ghệ tui không bằng, tự nhiên ôm cứng ngắt cha nội!
Trong lúc nó đang chờ đợi câu đáp trả của thằng Quân với hàng ngàn lời tiên đoán sẳn trong đầu thì thằng Quân mỉm cười nói:
– Ừh quên, cho anh xin lỗi.
Trời ạh, nó hiền từ khi nào vậy trời. Thằng áo vàng tiếp tục hỏi nó:
– Ủa Tuấn mấy tuổi rồi, mà sao nhìn mặt già vậy?
Má ơi, câu nào cũng móc họng nó hết thằng áo vàng này thiệt. Chưa hỏi tuổi mà biết mặt người ta già.
– 18! Hỏi chi vậy?- Thấy cái mặt tưởng 30 rồi chứ, chắc ăn chơi dữ lắm đây!- Còn ông?- Hơn kưng nhiều, dư sức để được kưng gọi là… anh iu!- Ông làm nghề gì?- Đã nói một lần rồi mà nhóc quên sao! Anh thất nghiệp!- Tui cũng đã nói một lần rồi mà ông cũng quên sao, tui ghét ai kêu tui là nhóc! “Anh iu”, nghe mắc ói!
Nó chồm người tới phía trước giả động tác của kẻ muốn buồn nôn. Thằng Quân lấy tay bóp cổ nó rồi phá lên cười:
– Vậy hả, dữ quá, nhóc iu cho anh xin lỗi nha! Ha ha!
Thằng Quân này nó hiền từ khi nào cũng chẳng biết nữa… tới Mũi Tàu bổng thằng Quân chồm sát vai nó hỏi:
– Giờ về nhà làm gì?- Ngủ chứ làm gì cha? Khuya tới giờ làm mệt muốn chết, sáng còn phải đi thi! Sao nó không cho thi vào buổi tối như lúc đi học nhỉ!- Làm gì mà mệt!- Tui làm bên cua đông lạnh xuất khẩu đó!- Oh… vậy hả? Đã hen, chắc ngán ăn cua luôn ha! Rãnh không?- Chi?- Uống sinh tố!- Con trai mà uống sinh tố gì cha! Đi cà phê đi!- Anh không thích uống cà phê! Sinh tố đi!
Chả hiểu sao nó gật đầu nữa. Hình như hôm nay là cái ngày mà thằng áo vàng ít đáng ghét và khó ưa nhất từ trước tới giờ kể từ khi nó quen biết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...