Nhanh thật, mới đây mà đã hai tuần. Cuộc sống cứ nhàm chán trôi qua như nó chưa bao giờ kết thúc. Tuấn cũng quen dần với điều đó, đi làm, đi học, về ngủ… vậy cũng được hai tuần. Nó đang nằm trên gác vắt tay lên trán nhớ lại những gì đã qua, tất cả những gì giữa nó với thằng Quân đúng thật chỉ như là một giấc mơ nhanh…
– Anh Ba, điện thoại kìa…
Con em nó dưới nhà nói vọng lên, quái quỷ, đứa nào biết điện thoại bàn nhà nó mà điện thế nhỉ? Con em nó vẫn lầm bầm:
– Tối ngày gái gú… mười giờ tối rồi còn điện thoại rủ rê đi đâu nữa không biết!- Alô, ai đó!- Em Hiền nè, anh chạy ra đại lộ Đông Tây mé cầu Lò Gốm đi, anh Quân đang ở đây với em… quên nữa, anh đi xe ôm ra nha!…
Tới nơi nó thấy cảnh tượng con Hiền đang sốc vai thằng Quân lên trong khi thằng đó thì nằm chèm bẹp trên vệ cỏ bên đường…
– Có chuyện gì vậy Hiền?
Tuấn chồm tới đở phụ và hỏi, con Hiền vừa thở hổn hển vừa kể:
– Thằng cha già này nè, đi đám cưới ông Tài mới về, nhậu chi cho bé bét, tự nhiên điện thoại kêu em ra đây, tới nơi thì thấy ổng vầy nè…. cũng hên là chưa mất xe!
Tuấn thoáng nghe lòng mình đau nhói, nó thắc mắc:
– Tại sao ổng lại kêu em?
Con Hiền reo lên:
– À không phải… không phải!!! Ổng không có kêu em!- Ủa, sao em nói là kêu em?- Lộn, lộn… ổng điện thoại vô số của anh! Em bắt máy nên mới chạy ra rồi kêu anh phụ em một tay nè, chứ nãy giờ có tới hai chiếc xe em chả biết xử lý làm sao…
Tuấn giả bộ lạnh lùng:
– Thôi bỏ cho nó chết ở đây luôn đi, yếu mà bày đặt ra gió, nhậu nhẹt! Em về đi…
Con Hiền giãy nãy:
– Anh sao vậy? Sao lúc này anh kỳ vậy?
Thằng Quân đang nằm trong lòng của nó, nghe Tuấn nói vậy cũng nhảm lảm:
– Đúng rồi, bỏ cho nó chết đi, bỏ thằng này ra đi…
Tuấn nghe như ai đó sốc một cây *** vào tim, thằng Quân càng giãy giụa ra thì nó càng kiềm và ôm chặt vào hơn. Con Hiền nói:
– Anh không thích ảnh thì… anh kêu anh Điệp lại chở ảnh về đi! Dù sao cũng là bạn bè, anh tàn nhẫn quá…
Quân làu bàu:
– Khỏi kêu ai hết, để tui ở đây, tui tự về được!
Quân càng hất mạnh tay ra thì thằng Tuấn càng xiết mạnh nó vào lòng, Tuấn quay qua nói với con Hiền:
– Thôi, tối rồi, em về đi, nói vậy thôi chứ anh sẽ đưa nó về mà…
Chờ con Hiền chạy khuất bóng thì nó thả thằng Quân nằm bẹp trên cỏ, dắt xe lại, hôm nay ăn chàng ăn mặc khá bảnh bao, chắc là đi đám cưới người yêu nên… điệu đà như thế đây mà. Trông cái mặt hắn đỏ vì bia thật đáng yêu làm sao, tay chân quơ quào, cố đứng lên, trông thật thảm hại.
Giờ này cũng khá trễ, đại lộ Đông Tây cũng ít có xe cộ đi lại. Tuấn đở Quân đứng dậy, bất chợt nó ôm thằng Quân một cái thật mạnh, thật xiết vào người, bao cảm xúc nó đều muốn truyền qua người thằng Quân, trong khi hắn thì đang mềm nhũn như cọng bún thiu. Nó cuối cùng nó cũng lôi được tên này lên xe. Hừ, thằng Quân xỉn sao mà khôn thế không biết, ôm nó cứng ngắt, làm nó muốn tê cả người.
Điện thoại thằng Quân reo lên, bản nhạc Thái Lan thật khó nghe nhưng giờ đây nó lại cảm thấy thật quen thuộc… Tuấn đừng xe lại móc điện thoại ra nghe, thằng Quân vẫn bám lấy bụng nó chặt cứng và có lẽ đã bất tỉnh nhân sự mất rồi:– Alô, Quân hả? Ông có sao không? Còn tỉnh không hả? Giờ ông đang ở đâu? Để tui chạy qua…
Giọng thằng Tài có vẻ khá hớt hải, thằng Tuấn im lặng một chút, lần đầu tiên nó nói chuyện với thằng Tài:
– Tôi nè, ông Quân xỉn rồi, tôi đang đưa ổng về, không cần anh phải mắc công…- Ai vậy? Quân nó có sao không?- Không sao cả.
Thằng Tài hỏi:
– Tuấn đúng không?- Ừh!- Tuấn đưa nó về nhà dùm tôi nha…- Biết rồi, thôi tôi cúp máy àh…- Khoan…
Giọng thằng Tài có vẻ gì đó ngập ngừng:
– Tuấn đừng ghẹo nó nữa được không?- Ghẹo gì? Tôi không hiểu?- Trong lớp đó, Tuấn đừng chọc nó nữa, để nó yên đi!- Còn gì nữa không?- Tôi biết… tụi tôi đáng khinh lắm phải không? Nếu thích Tuấn có thể ghẹo tôi, nhưng làm ơn đừng hùa với thằng Kỳ Trương chọc nó nữa nha! Nó coi bên ngoài cứng rắn vậy chứ yếu đuối và dễ bị tổn thương lắm đó!
Tuấn thẩn thờ, những lời nói đó đã bắt đầu làm nó đau đớn:
– Vậy thôi chứ gì, tôi cúp máy nha!- Tuấn hứa đi!
Tuấn hét lên trong điện thoại:
– Tôi không cần anh phải dạy tôi, nếu anh biết ổng dễ bị tổn thương thì ngay từ đầu anh đừng có làm như vậy!- Tôi làm gì? Sao cậu nói vậy?- Anh đừng tưởng tôi không biết nha, khuya đó anh bỏ đi đâu? Anh có biết đêm đó ông Quân như thế nào không hả?- Khuya nào? Tuấn nói gì tôi không hiểu?
Tuấn như mất hết bình tỉnh:
– Anh thôi giả điên đi, cái đêm ở Vũng Tàu đó, 2h khuya anh bỏ đi đâu, anh có biết lúc ấy ông Quân đã đau khổ, lo sợ và đi tìm anh khắp bãi biển như thế nào không? Còn anh thì sao? Anh vui vẻ cười nói chuyện với ai đó trong điện thoại…
Tài ấp úng:
– Sao… sao Tuấn biết chuyện đó…. Quân kể cho Tuấn nghe àh? Không thể nào!- Anh không cần biết lý do tại sao tôi biết, tôi chỉ yêu cầu anh đừng có làm ổng buồn hơn nữa thôi. Đi mà sống với cái hạnh phúc của anh đó! Đừng phiền ổng nữa, hãy để cho ổng yên.
Tuấn cúp điện thoại, nó phóng như bay theo đường Nguyễn Văn Luông về bùng binh Phú Lâm….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...