Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!

Quân như muốn độn thổ. À lộn.. độn Thủy chứ. Nó xoay người qua, hất thằng nhóc Tuấn ra khỏi người mình, như đang trốn chạy điều gì đó. Cả hai thằng cùng ngã về một phía mạn xuồng… nên tất cả lật úp xuống dòng sông.

Chiếc xuồng lật ngược còn Quân và Tuấn thì ngã nhào xuống sông, thật tình Quân biết cái mặt mình đang chuyển màu đỏ rần rần lên trong làn nước mát, nó chả dám ló đầu lên mặt nước, trời ơi, làm sao mà dám ngước mặt nhìn đời đây. Tại thằng quỷ Tuấn bừa bãi mà ra chứ gì nữa, dù sao mình cũng vốn là một người đàng hoàng vậy mà bây giờ chỉ gì một phút nông nổi và yếu lòng đã trở thành một đứa… không ra gì dưới mắt không biết bao nhiêu người! Mà toàn cái tụi nhóc con con nữa mới đau chứ! Nghĩ tới cảnh cả một lũ lâu la bu đen, bu đỏ dòm hai thằng như hai sinh vật lạ quả thật Quân ước chi mình chìm mãi xuống tìm đáy thành Hà Bá rút giò cho thằng quỷ Tuấn chết sình bụng cho hả giận.

Quân không biết phải làm sao nữa, nó cứ cố gắng lặn cho đến khi nào bực mình và chán nản vì sao mình biết bơi làm chi mà theo phản xạ tự nhiên hết hơi phải ngoi lên. Nó lần mò núp sát vô bụi lục bình để không cho ai thấy, nếu như không vướng bận chiếc xuống thì có lẽ nó đã cố gắng lặn thật xa để không ai thấy mặt. Vừa hít chưa được bao nhiêu không khí thì nó nghe tiếng la hét um sùm trên cây. Thằng nhóc quỷ sứ phát hiện ra Quân “làm bậy” đang la hét như khỉ trên cây. Còn cây bần thì rung lên dữ dội:

– Cứu tao tụi bây ơi, có người tính giết tao! Cứu tao!

Quân nhìn kĩ thêm một chút nữa thì thằng nhóc Tuấn của nó đang… cũng ở trên cây và ra sức rung cho thằng nhãi kia… lọt xuống sống. Miệng thằng Tuấn hét lớn:

-Thằng nhóc con, mày câm mồm lại chưa hay là muốn tao leo lên vặn họng mày ra! Câm mồm ngay thứ đồ con nít quỷ!

Cái miệng thằng nhóc ấy có vẻ như không có dấu hiệu gì là muốn dừng lại:


– Cái mặt ông mới là con quỷ áh, bớ người ta cứu tôi thằng Pede nó đòi giết tôi! Tụi bây đâu ra cứu tao!

Quân đang núp trong lùm tủm tỉm cười coi thằng Tuấn này xử sự như thế nào, đúng là cái thứ chai mặt, bị bắt quả tang tận mặt như vậy mà còn dám bò lên khủng bố người ta. Tuấn leo thoăn thoắt lên cây bần sát thằng nhỏ, nó đạp chân mạnh vô cái cành thằng nhỏ đang cố gắng bám víu, rất tiếc cho thằng nhỏ, trước sức mạnh của thằng Tuấn nó chỉ còn biết rơi xuống sông như trái mít rụng. Trời ơi, lở thằng nhỏ không biết bơi thì sao? Ku Tuấn này ẩu thật! Nhưng mà dễ gì con nít cở này không biết bơi, mà… không biết bơi dễ gì nó dám leo lên cây bần như thế này!

Thằng nhóc sau một hồi rơi xuống nước nó lặn trồi ra xa tầm kiểm soát của thằng Tuấn và ngoi đầu dậy chửi tiếp:

– Thằng Pede mất dạy! Đố mày đụng được ông nội mày nè!

Tuấn gầm gừ, hét từ trên cây xuống:

– Mày có ngon nhắc lại tiếng nữa coi!- Tao đố mày…

Thằng nhóc chưa kịp nói hết câu thì Tuấn đã lặn chúi xuống về hướng nó. Cuộc thủy chiến diễn ra khá long trời lỡ đất, thằng nhóc nhỏ ấy vừa cười vừa la hét vang cả một khúc sông tuy nhiên chả thấy tên đồng bọn nào của nó xuất hiện. Còn Quân thì đang tần ngần bất động trong lùm chả biết phải làm sao bây giờ nữa. Mà thằng quỷ Tuấn hiếu chiến quên mất mình luôn hay sao mà không thấy mình nó chả thèm đi tìm nữa… cái đồ…. tệ bạc.

Tuấn lặn thoắt như con cá nhái, chẳng mấy chốc thằng nhóc nhỏ kia nằm gọn trong tay nó, nó bóp cổ kéo thằng nhỏ sát vô bờ gầm gừ, hăm he:

– Câm mồm mày lại nghe chưa! Đừng có la lớn! Coi như chưa thấy gì? Tao lạy mày đó! Muốn gì tao cũng cho, còn cãi lại tao trấn nước mày luôn!

Tên nhóc đang bất ngờ vì nó nổi tiếng lội nhanh nhất trong xóm mà làm sao có thể bị cái thằng lớn con lạ hoắc lạ hươ này bắt được một cách dễ dàng như vậy cộng thêm chuyện bây giờ lại bị nằm cổ vô trong bờ vừa như bị hăm he vừa như được… năn nỉ. Nó gật đầu lia lịa trước ánh mắt vừa hung dữ vừa hoảng sợ của thằng Tuấn và chỉ kịp hỏi trổng một câu:

– Tại sao lại không cho la?

Tuấn dằn dò:


– Mày muốn la cho ai nghe thì kệ mày, nhưng đừng bao giờ la trước mặt thằng cha đi chung với tao nghe chưa! Nếu OK thì tao sẽ cho mày một cái điện thoại luôn. Còn không tao nhận đầu cho mày uống nước tới chừng nào câm thì thôi!

Nghe tới cái điện thoại mắt thằng nhóc đó sáng rỡ lên, nó giả vờ làm giá:

– Tại sao lại không nói trước mặt ông đó chứ?

Tuấn hổn hển nói:

– Thằng cha nó dữ lắm! Mày chọc ổng như vậy chút thế nào ổng cũng trút ngược lên đầu tao có biết chưa! Nhớ làm lơ nghe chưa! Bằng không là…

Tuấn đưa tay ngang cổ ra dấu hiệu giang hồ. Còn thằng nhóc đã lóa mắt vì vụ được cho cái điện thoại nên nó gật đầu như điên. Bấy giờ trên bờ mới có tiếng í ới của đám nhóc tì nào đó gọi tên nó thì phải:

– Tí ơi! Mày đâu rồi… hồi nãy nghe mày la gì phải khôn Tí…

Thì ra tên của hắn là Tí, hắn giương mắt ếch ra nhìn thằng Tuấn thăm do xem hắn phải làm gì? Tuấn buông hắn ra và chợt giật mình vì… ủa ông Quân đâu rồi nhỉ? Tuấn leo lên bờ, tụi nhóc thấy có một anh lớn đầu mà mặc cái quần có chút xíu nên đứa nào đứa mấy giương mắt ếch ra nhìn. Thằng Tí nhanh nhảu:


– Êh! Tụi bây, xuồng anh này bị lật, giúp ảnh ngữa xuồng lên rồi tát nước ra dùm ảnh đi bây!

Trong khi đó Tuấn bắt tay lên miệng làm loa kêu tên ông Quân í ới. Nghĩ sao Quân dám bò ra bây giờ. Với sự lãnh đạo của nhóc Tí phút chốc chiếc xuồng đã có thể đi vào hoạt động bình thường mà bóng dáng thằng Quân vẫn biệt tăm. Tuấn bắt đầu run lên, nó hỏi:

– Có khi nào Ma Da rút giò ổng không Tí?

Tí lắc đầu:

– Dạ không đâu anh, đúng 12h mới có Ma Da… chắc tại ảnh mắc cở. Để em kêu cho!

Thằng Tí la bài hãi lên:

– Em đếm một tới ba mà anh không ra là em sẽ…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui