Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!
– Tuấn! Tối nay tao sẽ mời gia đình con Quyên qua nhà mình ăn tối đó, mày liệu hồn!
Tuấn đang nằm chèo queo ở trên ghế salon coi… phim hoạt hình cũng ậm ừ, ập ực:
– Dạ, nếu chỉ ăn tối thì không sao!
Ông Tấn nói:
– Và bàn cả chuyện đám cưới của tụi bây nữa!
Tuấn bỏ đi lên gác, làu bàu:
– Cái đó hên xui! Con còn chút xíu mà cưới xin cái gì! Chán ba quá!
Bà Tấn liếc nó:
– Vậy cưới thằng Quân cho mày được không?
Tuấn le lưỡi:
– Dạ cái đó con chịu liền!
Rồi nó biến lên gác. Ông Tấn gầm gừ:
– Bà ở nhà liệu mà coi chừng không cho nó đi đâu đó! Tối nay người ta qua, sẳn tui sẽ…- Ông chưa hỏi ý thằng Tuấn mà đã dám…
Ông Tấn buồn rầu lắc đầu:
– Không kịp nữa rồi! Chỉ còn trông mong vào tối nay thôi! Tôi mệt quá, tôi đi nằm nghĩ đây! Bà đi chợ nhớ nấu món gì lạ mắt một chút!…
Ông Tấn điện thoại cho Quyên:
– Quyên này, chút con qua nhà bác sớm chơi với thằng Tuấn sẳn phụ bác gái nha con, nhà này con bé Tư nó hư lắm, chả biết nấu nướng gì đâu!- Con cũng vậy thôi hà bác ơi, con chỉ qua chơi được thôi hà… hì hì hì!- Ừh! Qua đi con gái!
Chả hiểu con bé có điều gì đặc biệt mà mỗi lần nói chuyện với nó mình lại cảm thấy thật nhẹ nhõm. Cũng hên nó thương thằng Tuấn, chứ nó mà theo thằng khác chắc ông cũng chết theo nó luôn quá!…
– Tuấn nè, bộ em qua chơi anh không vui sao?
Quyên sáp lại gần khi thằng Tuấn đang chăm chú dán mắt lên TiVi. Cậu ậm à ậm ực. Cô ôm lấy một cánh tay của Tuấn dựa đầu vào đó thỏ thẻ:
– Mình làm lại từ đầu đi nha anh! Chúng mình sẽ có con…
Tuấn nổi cả da gà, cậu ngồi xích ra con bé một chút, miệng vẫn câm như hến, mắt thì chưa chịu rời khỏi màn hình. Quyên vớ cái remote tắt Tivi cái phực, cô nói lớn:
– Rượu mời không muốn uống giờ mày muốn uống rượu phạt phải không?
Tuấn nhìn cô ta thật nhẹ, hình như với cậu, cô ả này không tồn tại trước mặt, nó cứ thay đổi cách xưng hô với cậu xoành xoạch theo cảm hứng. Cô ả toan đứng dậy đi về thì Tuấn kéo tay nó lại, cố rặn ra từng chữ:
– Ngồi đó chơi!
Quyên lại mỉm cười:
– Anh lạnh lùng trông thấy ghét quá hà!
Tuấn khổ sở nhìn cô ta nói:
– Cô buông tha cho tôi đi! Chúng ta không hợp mà!- Nhưng em cần anh!
Tuấn mỉa mai:
– Thằng Kỳ Trương mới hợp với cô đó!- Giờ anh muốn sao? Muốn cả nhà anh ra đường ở không? Ba tui đã nói chỉ cần ổng ngâm cái dự án khu Nam Long thêm một thời gian nữa là Vạn Cát Tường của ba anh sẽ dẹp tiệm đó!
Tuấn bất lực ngồi bệch xuống ghế im lặng, con Quyên tiếp:
– Nếu anh muốn mọi chuyện chắc ăn thì ngoài chuyện cưới tôi ra anh không còn lựa chọn nào khác đâu!- Nhưng tại sao là tôi chứ? Cô giàu có như thế và mặt mày cũng khá xinh đẹp thì có thiếu gì thằng theo cô chứ!- Nhưng mà tôi chỉ thích anh thôi!…
Ba, mẹ con Quyên tới… nó líu ríu chạy theo ba mình và luôn miệng nhắc về cái dự án đang làm khổ ba thằng Tuấn. Bà Tấn kéo tay thằng Tuấn vào một góc và nói:
– Nếu con thương ba mẹ thì con biết phải làm gì rồi đó!
Tuấn im lặng đi ra, suốt bữa ăn đó con Quyên tỏ ra rất vui, làm gì nó cũng kè kè theo thằng Tuấn cả. Ông Hùng thấy thế thì tỏ vẻ rất hài lòng vì ít khi nào thấy con gái vui như vậy. Trên bàn ăn ông Tấn miệng cứ tụng kinh, niệm phật mãi, cũng hên thằng con ông bữa nay sao nó trở chứng bổng nhiên ngoan ngoãn một cách khó hiểu, chứ thường bữa muốn kêu nó làm cái gì cũng phải trầy vi tróc vảy chứ chẳng chơi.
– Tuấn này con chở Quyên đi vòng vòng chơi đi, để ba và chú Hùng đây bàn công việc!
Thằng Tuấn không muốn buông tha vẫn còn thích ghẹo ba nó:
– Dạ thôi, con ở nhà, không dám đi đâu! Đi chơi chút về ba la con sao?
Quyên kéo tay thằng Tuấn:
– Mình đi đi anh… chú Tấn sao chú không cho anh Tuấn đi chơi vậy?- Ờ.. đâu có! Tụi con đi chơi đi!
Tuấn cười gian manh:
– Vậy là mai mốt cho con đi chơi thoải mái nha, không có la đó! Còn không thì ở nhà sướng hơn!
Ông Tấn bàu làu trước thằng con “lợi dụng” của mình:
– Ừ… thì… đi với Quyên thì muốn đi lúc nào cũng được! Thôi tụi con đi đi! Nói nhiều quá!
Mẹ Tuấn thì mỉm cười nhìn mẹ Quyên:
– Chị ra bàn mình ăn trái cây coi phim Hàn Quốc nha! Em đang ghiền cái phim: “Người phụ nữ yếu đuối” trên HVT9 ghê luôn!
Mẹ Quyên cười ồ lên:
– Trời! Sao chị giống tui thế! Tui cũng đang theo dõi phim đó hổm rày nè..
Tuấn hậm hực kéo tay con Quyên đi ra khỏi nhà.
– Giờ cô muốn đi đâu? Nhanh đi nha, tui còn về ngủ nữa, hôm nay mệt lắm!- Anh cứ chạy thẳng hướng này đi! Em biết quán này đã lắm!…
– Đâu mà xa vậy? Ra sắp ra ngoại thành rồi…- Gần tới rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...