Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!
Bốp!
– Thằng mất dạy! Mày đi đâu nguyên đêm qua mà giờ này mới về hả?
Ông Tấn cung một nấm tay thật mạnh vào vai của thằng con trai mình khi thấy nó vừa huých sáo, vừa nhảy cà lửng tửng từ ngoài cửa vào trong khi ông đang muốn điên loạn lên sau cuộc gặp gỡ ở nhà thằng Quân, nó khúm núm lí nhí, thật chả giống nó như bình thường chút nào:
– Dạ ba tha lỗi cho con!- Tha cái gì? Tao hỏi mày đi đâu! Mày trả lời cho tao nghe coi!- Dạ ba ơi con lỡ dại! Ba tha lỗi cho con!
Ông Tấn không còn bình tĩnh nữa:
– Mày mất trí rồi hả thằng kia! Tao hỏi mày đi đâu mày trả lời cái gì vậy hả?
Đang co ro, lo sợ bổng nhiên thằng Tuấn giật mình sau câu hỏi của nó, nó mỉm cười nữa chứ, thật là muốn điên lên với con với cái, nó cười:
– Ủa ba hả ba? Ba khỏe không? Con rót nước cho ba uống nha!
Ông kéo lỗ tai nó lại, tát một cái thật mạnh:
– Mày đang giỡn mặt với tao hả? Có phải mày mới ở nhà hai má con thằng khốn đó về không?
Tuấn ngạc nhiên:
– Dạ? Thằng khốn nào ba?
Ông Tấn giật mạnh cái tai cho thằng Tuấn ngã nhào xuống ghế.
– Mày muốn tao chết vì tức phải không hả thằng bất hiếu kia? Thằng Quân chứ thằng nào!
Tuấn cười ồ lên một cái:
– À…. thằng Quân, vậy mà con tưởng ba nói thằng nào! Ủa mà nó sao ba?
Ông Tấn thấy hình như mình đang làm trò cười cho thằng con trai của mình thì phải, nó điên rồi chăng:
– Mày đang bị gì vậy hả? Có phải mẹ con nhà đó làm mày lú lẩn rồi phải không? Mày nói coi!
Tuấn nhào tới chụp tay ba nó lại, giọng thiết tha:
– Ba ơi, ba đừng nóng nữa mà ba, con làm ba buồn hả ba, tha lỗi con đi ba! Con không dám vậy nữa!
Ông Tấn không biết mình đang đứng đâu nữa, ranh giới của sự bình thường và bấn loạn.
– Mày nói gì vậy Tuấn!
Tuấn hít thở:
– Dạ, con là Tuấn nè ba, con hoàn toàn bình thường mà ba, ba làm sao vậy?
Tự nhiên những nỗi điên khùng muốn trút lên thằng con trai bổng nhiên bay đâu mất tiêu thay vào đó là những điều khó hiểu? Ông Tấn thôi không lớn giọng, thay vào đó là sự ngạc nhiên cực độ:
– Mày biết tao vừa đi đâu về không?- Dạ con nghe mẹ nói là ba đi xuống nhà thằng Quân nào đó…- Thằng Quân nào đó? Mày đang giỡn mặt với tao àh? Thằng Quân mà vì mê nó mà mày bỏ cha, bỏ mẹ đó!
Tuấn nhăn mặt:
– Ba, sao ba lại nói vậy? Con coi ba mẹ là nhất trên đời mà, không có thằng Quân nào ở đây hết!
Hình như thằng Tuấn nó đang bị điên, ông Tấn rờ trán nó:
– Mày đừng hòng giả điên gạt tao nha! Tao kêu mày chấm dứt với nó là phải chấm dứt với nó ngay!
Tuấn quả quyết:
– Dù con không biết nó là ai nhưng mà nếu ba muốn thì nhất định con sẽ nghe theo lời ba!
Ông Tấn dù đang rất tức tối nhưng chả biết thằng con mình đang giở trò gì nữa cũng phải… phì cười. Ông cố gắng lấy lại sự nghiêm nghị rồi tiếp:
– Có thật là mày không có gì với thằng đó không?- Dạ thật mà!- Sao hôm qua mày nói mày…
Tuấn liếm môi:
– Con xin lỗi, hôm qua con nói giỡn!- Vậy mày chịu cưới con Quyên phải không?
Tuấn đau khổ:
– Chính vì nghĩ mình còn trẻ mà bị ba ép cưới nên hôm qua con đã lỡ dại nói như vậy… chứ con là con muốn ở vậy phụng dưỡng cha mẹ suốt đời!
Ông Tấn bổng nhiên rơi vào trạng thái hoang mang cực độ. Trời ơi! Mình già cái đầu rồi sao bị con cái nó quay mòng mòng vầy nè? Cái nào là thật, cái nào là ảo. Ông xua tay:
– Thôi mày biến đi cho tao nhớ!
Ông ôm đầu, và không quên dặn:
– Đừng có giả bộ qua mặt tao nha, từ nay tao cấm mày gặp thằng đó!
Tuấn đứng trên gác le lưỡi nhìn ba cười:
– Miễn ba đừng bắt con cưới con nhỏ khùng kia thì có cho con cũng hổng thèm gặp thằng cha đó!
Ông Tấn im lặng. Chả hiểu gì hết! Ôi, phải tìm thuốc an thần uống thôi! Con ông nó muốn trêu ngươi cho ông chết đây mà, ông chả biết, chả tin gì cả, hết thằng Quân quay ông muốn khùng rồi giờ tới thằng con nói loạn nói điên. Ông chỉ còn biết cách trút lên vợ:
– Bây giờ bà thấy rõ chưa? Con cái nó không thèm coi tui ra gì cả? Nó để cho thằng đó nhục mạ tui như vậy mà bây giờ về nó còn làm cái gì… thật tình tui chả hiểu cái gì nữa.
Tuấn mỉm cười tui tọt lên gác lén nằm nghe tình hình chiến sự. Chả qua là ở nhà ông Quân vui quá, nó thấy ấm cúng quá nên chỉ muốn hòa bình, không muốn cãi nhau với ai nữa hết. Nó càng giỡn, khiến ba nó càng không hiểu gì hết làm nó thấy… ngộ ngộ. Kệ, chiến thuật bây giờ là chìu ba hết đi, miễn sao hoãn lại cái vụ cưới con khùng Quyên là được!
Bên nhà dưới giọng bà Tấn trách móc:
– Ông cái gì cũng nóng nãy, lại đi nghe theo lời xúi bậy của con Quyên đi làm chuyện hồ đồ. Thằng Quân không phải là tay vừa đâu! Nó là đứa ngang bướng nhưng trọng tình nghĩa, nói năng đàng hoàng nhỏ nhẹ không thấy gì? Kiểu như ông hư bột hư đường hết!
Ông Tấn đập bàn cái rầm:
– Bà nói gì? Cái mặt tui như vầy mà đi nhỏ nhẹ với cái nhà thấp hèn của thằng đó sao? Bà nói vậy bà có coi tui ra cái gì không hả?
Bà Tấn khoanh tay trước ngực:
– Vậy tui chống mắt coi ông làm nha! Chỉ sợ lúc đó thằng con trai vàng của ông nó bỏ nhà theo người ta thì mang nhục đó!- Vậy chứ bà làm được gì?
Bà Tấn cười:
– Tôi đã thuyết phục được nó rồi, nó hứa sẽ suy nghĩ lại đề nghị của tôi. Nhưng tôi tin chắc là với một đứa trọng tình cảm như nó, nó sẽ buông ra để cho thằng Tuấn hạnh phúc. Vậy mà ông lại đi xuống dưới làm mọi thứ rối tung lên!- Giờ bà muốn sao? Bà có biết là tình hình công ty bây giờ đang rất rối không hả?- Mặc dù đang phân vân chuyện của hai thằng nó nhưng tôi vẫn không đồng ý với việc làm của ông. Tôi không thích con Quyên!
Ông Tấn há hốc:
– Cái gì? Chuyện bệnh hoạn đó có gì mà bà phân vân!
Bà Tấn gật gù:
– Tôi không biết đó có phải là bệnh hay không nhưng thật sự tôi cảm thấy tụi nó cũng đâu muốn vậy? Tụi nó cũng có những nổi khổ riêng mà đâu phải tự bản thân tụi nó có thể quyết định tất cả đâu. Tôi không biết đây là cái gì, nhưng với tính cách của thằng Quân tôi biết chuyện này không phải do nó đua đòi hay bắt chước gì ai cả…- Tới bà nữa rồi đó! Tóm lại là sao? Giờ ý bà muốn gì?- Tôi chỉ là không muốn con mình đi trên con đường khó khăn thôi! Có lẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài con Quyên! Có lẽ tôi đã có lỗi với thằng Quân và con mình!…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...