CHAP56
Chân Vương đang dần dần bước ra phía trước trong con mắt hỏang sợ của nhiều người. Vương cũng không thể điều khiển được bản thân, chỉ biết trợn mắt thật to nhìn dòng người phía dưới, chỉ cần 1 chúc nữa thôi, Vương sẽ phải tan xác ở dưới đó.
Ngân Trúc đang muốn lôi Vương xuống thì bị một lực mạnh kiềm *** lại… đang băn khoăn không biết là ai thì chợt nhìn sang nó, phát hiện cơ thể nó cũng có điều kì lạ, Ngân Trúc đóan được đằng sau cặp mắt kiếng kia chắn chắn nó đang đổi sang màu tím. Thanh đang cố sức để bảo vệ Vương… nó thật sự không muốn Vương phải chết, có thứ j đó thôi thúc mãnh liệt trong tâm hồn nó, nó chỉ có duy nhất 1 ý nghĩ là không được để Vương chết, chỉ một ý nghĩ thôi, cơ thể nó cũng có những chuyển biến kì lạ, một dòng năng lượng như nước chảy dọc sống lưng nó, vỡ ra từ bên trong khiến nó gần như không điều khiển được chính mình nữa.
Ngân Trúc thấy nó đang ra sức bảo vệ cho Vương, cô cũng ngầm hiểu được , nên thu sức mạnh của mình lại. Dù sao cô cũng chỉ định hù Vương một chút thôi, như zậy cũng tốt, có thể kiểm tra được tình cảm của Thanh dành cho Vương.
Thấy Ngân Trúc không gây khó dễ cho Vương nữa, sức mạnh có cũng dịu đi, bầu trời chuyển sang màu xanh trong như ban đầu, bàn ghế không còn xộc xệch nữa, mọi thứ như trở lại ban đầu. Nó thấy mệt mỏi nhưng cũng không wên way sang nhìn Ngân Trúc ra hiệu cho Ngân Trúc ra ngòai cùng với nó.
Vương vẫn đứng nhìn nó không thôi, cảm jác vừa rồi khiến Vương cảm thấy thật đáng sợ, còn đáng sợ hơn cái lần bị đẩy xuống nước nữa, nhìn nó cùng với Ngân Trúc ra ngòai, trong lòng Vương bỗng tức jận. Cũng đi xuống cầu thang chạy theo sau nó.
_ Em biết chị định nói j rồi, chị muốn hỏi tại sao em lại làm như zậy chứ j?- Ngân Trúc lên tiếng hỏi nó
_ Phải,… sao em lại làm zậy, ở đây đông người dễ….- nó chưa kịp nói hết câu Ngân Trúc đã chặn họng nó
_ Chị nói dối… chị lo cho Vương đúng không??- Ngân Trúc nhìn thẳng vào nó hỏi.
_ … chị không có….- Thanh way mặt đi tránh ánh mắt của Ngân Trúc đang hướng về mình.
Ngân Trúc nhếch mép lên nhìn nó
_ CHị không nhận cũng không sau, nhưng mà chuyện hôm nay em tạm thời bỏ wa, nếu còn lần khác, em nhất định sẽ làm hắn sống dở chết dở, gia tộc nhà họ Đòan dù bất cứ ai trong hòan cảnh của em đều không bỏ wa dễ dàng như zậy đâu.
Nói xong, Ngân Trúc bỏ đi trước để lại nó vẫn còn đứng tại chỗ. Phải, nó biết, nếu như hôm nay Ngân Trúc không nể nó, có lẽ, Vương đã không tòan mạng rồi. Nó cảm thấy thật may mắn, ít ra người đó là Ngân Trúc, nếu là người nhà họ Đòan, nó cũng không biết sẽ như thế nào….
Ngân Trúc vừa đi thì Vương chạy tới, thấy nó đang thất thần nhìn chỗ khác, cơn jận trong đầu Vương càng lớn hơn.
_ Mới nãy là cô làm đúng không?
Nhận ra tiếng nói của Vương, nó way lại nhìn Vương , miệng không nói lời nào
_ Tôi hỏi lại cô, là cô đúng không?- Vương nhấn mạnh từng chữ
_ Tôi không có.- nó lạnh nói, mặc kệ Vương tin hay không
_ Cô đừng làm wá, cô nghĩ cô có năng lực là muốn làm j cũng được hả.- Vương đẩy mạnh nó vô tình khiến đầu nó đập mạnh vào tường.
_ Anh có bị j không, không tin đừng hỏi, hỏi rồi còn nghi ngờ.
Nó đẩy Vương ra một bên rồi lẳng lặng đi lên lớp học, đầu nó đau nhức, sử dụng năng lực đã khiến nó chóang váng, lại thêm cú đập mạnh vào tường khiến bi jờ đầu nó như muốn vỡ tung ra, khó chịu thật, nếu có Khương ở đây thì hay wá.
“ Khương”? Nó đang nghĩ đến Khương sao, nó chợt phì cười với chính mình, cũng phải, lúc nào nó có chuyện Khương đều là người júp nó.
Vô thức bước đi, nó chợt dừng lại khi thấy mình đang đứng trước phòng y tế. Định gõ cửa thì thấy cửa phòng không khóa, nó đẩy cửa bước vào thì cảnh tượng trước mắt làm nó càng chóang váng hơn.
Khương đang ôm Nguyệt Anh, bối rồi không biết như thế nào, định way đi thì cơn chóang váng lại ùa vào đầu nó khiến nó ngã xuống kéo theo dụng cụ y tế rớt xuống sàn tạo thành thứ âm thanh hỗn tạp.
Nhìn nó nhằm dưới đất, Khương chợt đau nhói, đẩy Nguyệt Anh ra, Khương chạy tới bế nó vào phòng.
Lại là nó, tại sao nó lại ở đây, những thứ Nguyệt Anh xây dựng thì trong phút chốc đã bị nó phá tan tành. Tay cấu chặt vào gấu váy, mắt Nguyệt Anh trừng trừng nhìn vào cửa phòng nơi có Khương và nó trong đó.
Xem thật kĩ cho nó xong, Khương mới cảm thấy yên tâm, khẽ vuốt tóc vướng vào mặt nó, Khương nhìn nó hồi lâu, gỡ mắt kiếng đặt wa một bên, Khương nhẹ nhàng đặt lên trán nó nụ hôn, nụ hôn chứa đựng sự yêu thương không nên lời, có ai đó đã nói, tình đơn phương là tình đau khổ nhất, đối với nó, Khương có điều j đó không thể nói rõ được, chỉ có thể làm người lặng lẽ nhìn theo sau nó.
Nguyệt Anh nắm tay thành quyền, trong lòng như có cái j vỡ ra khiến nước mắt cứ thế rớt xuống, nhìn người mình yêu quan tâm người con gái khác, ai mà không cảm thấy tức, ai mà không cảm thấy đau, biết là không có kết wả nhưng vẫn đâm đầu lao theo bất chấp mọi tổn thương.
Lao vội nước mắt trên mặt, Nguyệt Anh đẩy cửa bước vào
_ Khương, anh ra ngòai nói chuyện với em chút được không?
Khương nhìn Nguyệt Anh rồi way sang nhìn nó, cảm thấy mọi thấy đã ổn rồi mới theo Nguyệt Anh ra ngòai.
_ Chuyện mới nãy…..
_ Chuyện mới nãy là thât, em không có nói dối anh , em vè đây chỉ để gặp được anh, em muốn nói lại lần nữa, anh có đồng ý wen em hay không?- Nguyệt Anh nói gần như ra lệnh cho Khương
Im lặng nhìn Nguyệt Anh, Khương thở dài ra 1 tiếng
_ Không được, anh không thể quen em
_ Anh không có wuyền từ chối.- Nguyệt Anh hét lên…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...