Chap 52 (tt)
_ Anh còn jả vờ không biết người như anh tôi mới lần đầu gặp, tránh ra để tôi đi.
Như bước mạnh lướt wa Phong, nó chạy thật nhanh về lớp không muốn nghĩ nữa, không muốn liên wan đến Phong nữa…
_ Như bà có sao không?- nó chặn Như lại
_ Thanh hả… tui không sao…
_ Uhm … zậy thì mình về lớp đi bọn họ đang đợi á
_ Oh.
Tại bệnh viện
_ Chán chết được…sao tôi lại chưa được xuất viện???- Vươg nghiến răng hỏi bác sĩ đang khám.
_ Uhm… xin lỗi thiếu ja là phu nhân kêu tôi phải chăm sóc cậu thật kĩ, đợi câu hồi phục thật rồi mới đc xuất viện.
_ Ông đui sao không thấy tôi khỏe rồi hả tôi muốn xuất viện- Vương cáu jận wát
_ Đừng làm ồn nữa… mày được ở đây là hay rồi… còn tao vừa phải lên trường còn phải jải wuyết chuyện công ti… sướng mà không biết hưởng- Đan mở kửa bước vào theo sau là Phong và Nguyệt Anh
_ Tới rồi hả…. tôi đang chán chết đây…
Nguyệt Anh mỉm cười, tiến tới ngồi xuống lấy khăn lau mặt cho Vương. Thấy cảnh đó Đan chỉ nhe răng kười đểu còn Vương thì trông có chút ái ngại nhưng cũng rất hạnh phúc. Đây là điều Vương muốn từ lâu, sự việc đến wá nhanh khiến Vương thấy có chút không chấp nhận đc.
Chợt nghĩ tới điều j đó Vương khựng lại.
_ Nhỏ đó không tới sao?- Vương thấy thật khó hiểu, lúc Vương đỡ thanh sắt xuống cho nó cứ tưởng là đã chuộc được lỗi nhưng đã 2 tuần vẫn không thấy nó xuất hiện. Không lẽ cô ta jận dai zậy sao? Trong lòng Vương có chút bực mình, khó chịu thật.
_Chị đã có kêu Thanh tới thăm em… nhưng…- Nguyệt Anh ấm úp không dám nhìn Vương nói
_ Nhưng sao…??
_ Thanh nó nói không muốn đến thăm em… nhìn em… nó rất ghét..- Nguyệt Anh càng cuối đầu thấp hơn tỏ vẻ không muốn nói
_ Con nhỏ đó điên rồi sao….là Vương đỡ cho cô ta mà cô ta còn dám nói zậy- Đan tức jận nói.
Vương không nói j… hắn đang tức jận, con nhỏ đó nghĩ mình là ai chứ… không chịu gặp mặt còn ghét nữa… nghĩ tới đó Vương càng thấy tức jận hơn.....
_ Đi, tôi muốn lên trường.
_ Đừng- Nguyệt Anh kéo tay Vương lại- đừng lên trường jờ này, jờ này… cũng gần tan học rồi… hay để khi khác đi…- Nguyệt Anh cố sức kéo Vương lại
_ Nhưng….
_ Đúng đó… mai rồi đi.. mày cần j gấp gáp zậy… muốn gặp nhỏ đó đến zậy hả?- Đan chớp mắt nói
_ Mày nói bậy j zạ, tao chỉ muốn tới đánh nhỏ đó thôi… điên thật.- Vương nghiến răng nói.
_ Zậy để mai gặp đi- Phong nói rồi bỏ ra ngòai phòng, Vương với Đan cũng ngao ngán nhìn theo mà không hiểu chuyện j.
Tại nhà lão ja
_ Lão ja, người đang suy nghĩ điều j ?-người hầu cận hỏi lão ja
_ Ngươi không thấy sao? Hôm đó cả Thanh và Ngân Trúc đều thể hiện năng lực, ta đang thắc mắc xem ai mới thật sự là Thánh Nữ đây, người cai trị phương Đông hùng mạnh này chỉ có thể là 1 người.
_ Nhưng… nếu lỡ như có trường hợp ngoại lệ thì sao ạ, cũng có thể Thánh Nữ là 2 người, hơn nữa, tiểu thư Như Thanh không thích gia tộc chúng ta mấy nếu có cô Ngân Trúc hay nghe lời ông thì sẽ dễ hơn…- người hâù cận tiếp tục nói
_ Ta vẫn chưa tin Ngân Trúc lắm… ta vẫn cảm thấy Thanh mới jống là Thánh Nữ hơn… có cái j đó rất lạ… ngươi hãy đi theo dõi Thanh và cả đám bạn nó nữa… nhất là anh em sinh đôi nhà họ Phan… chúng cũng có thể là công cụ để júp ta đó..
_ Vâng
Cuối đầu chào lão ja , người hầu cận cuối đầu bước ra ngòai, trong phòng vẫn còn lão ja… kế bên vẫn là hũ đựng tay người… máu đỏ thẫm loang lỗ cả khay đựng.
Tại nhà nó
_ Thanh… mai mốt con đừng về trễ nữa… phải về đúng jờ nếu không ta và mẹ con lo lắm- ông Đòan ngồi trên gế nhìn nó đang tiến tới.
_ Zạ con biết rồi
Từ sau hôm nó ngất xỉu, ba và mẹ có thay đổi hẳn, có j đó lạ lạ thân với nó và wan tâm nó hơn… tuy có chút vui mừng nhưng vẫn là sự hòai nghi không dứt.
Bỏ lên phòng, nó thấy Ngân Trúc đang nằm trên jường nó, mắt vẫn nhìn lên trần nhà không hề chớp dường như là đang suy nghĩ j đó.
_ Ngân Trúc, em đang nghĩ j zạ- nó ngồi xuống kế bên hỏi
_Theo chị, nếu như mình thù một ai đó mình có nên trả thù ko?
_ Em đang thù ai hả?- nó thắc mắc nhìn sang Ngân Trúc
_ Không có j em hỏi chơi zậy thôi… em đi tắm đây.- Ngân Trúc né tránh kâu hỏi của nó rồi bỏ zô phòng tắm, còn nó vẫn ngồi đó nhìn theo dáng Ngân Trúc đi… tuy không biết chuyện j nhưng nó có linh cảm Ngân Trúc thật không jống bình thường.
Ngồi một hồi, nó chợt nhớ tới Vương… 2 tuần rồi nó không gặp hắn… nó cảm thấy thật trống trãi, nó đã thích Vương đến mức độ nào rồi… tuy bản thân vẫn cười nói với đám bạn,coi như không có chuyện j xảy ra nhưng khi ở một mình nó vẫn không ngừng nghĩ đến Vương… nếu như được gặp Vương lúc này thì hay wá… nhưng… gặp rồi sẽ nói j đây… nó cũng không biết..
8a.m tại lớp học
Nó chán nản gục đầu lên bàn, hôm wa tới jờ nó không thể nào ngủ nổi trong đầu chỉ là tòan là “ Vương” , thật khó chịu. Nói nó không thể đến gặp Vương cũng được nhưng mà… chính Vương đã đỡ thanh sắt dùm nó, ít ra nó cũng phải nên nói lời cám ơn… nghĩ đến đó nó chợt cười với chính mình… ngay cả cơ hội gặp Vương nó còn không có thì lấy gì mà xin lỗi đây….
_ Ê ! làm j thừ người ra zạ… bà có chuyện hở?- Ánh lên tiếng hỏi
_ Không có j, tại tui có chút chuyện- nó cười trừ tránh câu hỏi của Ánh
Không phải chỉ có mỗi nó ngồi mơ màng, mà ngay cả Như cũng đang thất thần không kém. Hôm wa Phong đến nhà Như, khi thấy Phong đợi mình trước cửa, Như còn tưởng mình bị hoa mắt chứ.
Tiến lại gần Phong, Như cố tình phớt lờ rồi lấy chìa khóa trong cặp ra mở cửa vào nhà:
_ Em lại định tránh tôi đến bao jờ đây?- Phong vừa nói vừa lấy tay chặn ngang trước cửa
_ Bỏ ra- Như lạnh lùng nói không wên ném cho Phong cái nhìn sắc bén.
_ Em giải thích đi, nếu không jải thích tôi sẽ không đi đâu hết.
Như nhếch môi lên nhìn Phong, tỏ ý không wan tâm rồi gạt tay Phong ra bước thẳng vào nhà mà không hề way đầu lại.
“ Có phải lúc trước anh đã bỏ đi như thế này cũng way đầu đi jống tôi và không một lần way lại đúng không? Jờ thì anh hãy tự mà nếm cảm jác đó đi.”
Suy nghĩ trong đầu Như chợt lóe lên rồi cô cười đểu và bước vào nhà. Như suốt đời kũng không wên đc ngày hôm đó, khi cô tìm Phong rất lâu rất lâu trong đêm mưa… thứ cô nhận được chỉ là sự chỉ trích của mẹ Phong và sợi dây chuyền cô tặng Phong. Suốt đời này cô cũng không thể nào wên được, cô đã vào phòng tắm mà điên cuồng ngồi thừ trong đó hết 2 ngày… Phải, khó khăn lắm cô mới có cảm jác bình thường như bây jờ…. vì thế làm ơn đừng wấy nhiễu cuộc sống của cô nữa… wá đủ rồi./.
Bị đánh mạnh vào vai, Như trở về hiện tại, mặt nhăn lại định hỏi xem chuyện j thì bắt gặp cả đám nhìn Như rồi ra hiệu là nhìn Thanh.
_ Nói! Sao cô không đến bệnh viện.- Vương nghênh mặt lên hỏi nó với vẻ mặt đang kiềm chế
“ Đừng xuất hiện trước mặt 2 anh em họ nữa” – lời Nguyệt Anh như một mũi tên đâm xuyên qua đầu nó, ám ảnh nó không thôi.
Nhìn Vương, nhìn sang đám bạn Vương rồi nhìn sang Nguyệt Anh…mặt trở nên không wan tâm rồi buông ra một câu:
_ Không muốn.
_ Không muôn? Cô nghĩ cô là ai, tôi đã đỡ dùm cô thanh sắt rồi.. zậy mà cô còn jận đã thế còn không đi thăm tôi ntn? Có wá đáng không đây- Tay Vương nắm chặt thành quyền, mặt bắt đầu đỏ lên.
_ Tôi chưa từng kêu anh đỡ thanh sắt dùm tôi, cũng chưa từng nói sẽ đi thăm anh, anh lấy cái quyền j mà bắt tôi đi, tôi đã nói không thích là không thích, anh đừng tưởng anh nói ra câu nào người khác cũng phải làm theo.- jọng điệu nó không thay đổi .. không trầm ko bổng chỉ ôn hòa nói với Vương như Vương chưa từng tồn tại.
_ Cô có jỏi thì nói lại lần nữa xem- Vương nắm chặt vai nó, xiết mạnh đến nỗi nó cũng cảm thấy đau , không cách nào thóat ra được.Đang không biết phải nói j thì Nguyệt Anh đã lên tiếng:
_ Thanh! tại sao em lại như thế, Vương đã vì em mà nhập viện, không một lời cảm ơn thit thôi, không đi thăm Vương cũng được nhưng sao em có thể hành xử theo kiểu đó.
Nó liếc nhìn sang Nguyệt Anh, cũng không nói j chỉ im lặng way mặt đi chỗ khác.
_ Từ nay về sau… đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa… tôi không có wen loại người như cô.- Vương gằn từng chữ một, nhìn nó với vẻ tức jận. rồi way đẩu bỏ đi.
Trong lớp mọi người đã bắt đầu bàn tán xôn xao, những câu nó nghe được đều là đang mắng nó là người vô ơn.
Ngồi xuống ghế.. mắt nó đờ đẫn nhìn ra ngòai… nó chỉ còn có thể nhìn thấy cành cây đó, nơi mà Vương đã ngủ trên đó… đâu đây xung wanh nó, chiếc khuyên tai khuyếch bạc vẫn lấp lánh không ngừng
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...