-Thì ra hai con quen nhau à? – Phu nhân mở to mắt ngạc nhiên.
- Dạ, Trân là bạn con. – Tôi gãi đầu, vẫn còn không tin vào mắt mình.
Còn Trân thì lắp bắp.
- Bồ... là cái gì ở nhà này?
- Ờ thì...
- Dâu nhà bác đấy. 10 năm sau Thiên và nó sẽ kết hôn. – Phu nhân mỉm cười.
Mặt thằng nhóc đỏ bừng, nó hét lên:
- Mẹ! Hôn ước chưa ký!
- Chỉ còn vấn đề thời gian thôi. – Phu nhân lấy quạt che miệng, cười hì hì.
- ----***-----
- Thì ra “Ve chai” mà Mai nhắc chính là chị! – Nó mỉm cười. - Đặt biệt danh hay đấy!
Trân lườm tôi, giọng tức giận.
- Bạn bè gì nhìn nhau không biết nhau. - Nhỏ quăng cái gối về phía tôi.
- Ờ. Bình thường bồ mang hai cái miểng chai hôm nay chơi cặp kính sát tròng, ai mà nhận ra được. – Tôi thở dài.
Thằng nhóc nói:
- Lâu lắm không gặp chị, muốn đi chơi vườn hoa với em không?
- Tất nhiên! – Trân nắm tay thằng nhóc, mỉm cười.
Quái! Siết gì mà chặt thế? Lại còn tươi cười thân mật nữa. Tự nhiên tôi thấy ngứa con mắt.
- Cho đây đi với nhé! – Tôi giật tay thằng nhóc lại. – Nhé!
- Ờ.
Trên đường ra vườn hoa. Tôi thấy cánh tay của nhỏ Trân cứ khều khều, muốn giật lại tay thằng nhóc. Đồ cứng đầu! Để chắc ăn, tôi đi giữa, một tay nắm một tay người. Mặt nhỏ buồn so. Còn thằng nhóc cứ cười suốt, lâu lâu bật ra thành tiếng.
Đến một gốc cây đại thụ, ba đứa tôi ngồi xuống. Tôi ngồi xen giữa hai người.
Trân cứ bặm môi, nhìn trên trời dưới đất, lâu lâu nhắm mắt suy tư cái gì đó rồi nhỏ nói:
- Khát nước quá! “Mọt sách” lấy cho đây một ly nước được không? Đây chưa quen đường.
- Sao không nhờ nó? – Tôi chỉ qua thằng nhóc.
- Thiên còn nhỏ mà. Đi... - Nhỏ chắp tay năn nỉ. – Đi! – Nó đẩy tôi về phía biệt thự.
Tôi thở dài, về biệt thự lấy nước phục vụ cho nhỏ uống. Ủa, mà sao phải bắt mình đi nhỉ? Nghi quá! Tôi bèn “thi triển khinh công” về phía bịêt thự, lấy vội lon nước ngọt bay ra ngoài đó với vận tốc xấp xỉ ngựa đua.
Biết ngay mà! Hai người ngồi sát nhau chưa từng thấy. Lại còn nắm tay nhau nữa.
Như một phản xạ có điều kiện. Tay tôi vung lên, ném lon nước ngọt vào đầu thằng nhóc.
- Đau! – Nó nhảy lên. – Cô làm cái quái gì vậy hả?
- Xin lỗi, lỡ tay! – Tôi chạy đến chỗ hai người đó.
- Lỡ tay gì mà khôn vậy hả? – Nó hét. - Nhắm ngay đầu mà lỡ tay.
- Kệ tôi chứ!
Đang lúc cãi nhau. Trân lấy khăn tay ra xoa xoa lên đầu thằng nhóc.
- Có đau không? - Nhỏ nói với tông giọng nhẹ nhất.
- Không sao... – Nó ôm lấy đầu.
- Nước nè. – Tôi đưa lon nước ngọt cho nhỏ. – Hồi nãy nói chuyện gì vậy?
- Chuyện hồi nhỏ đó mà. – Nó nhăn mặt.
- Hồi đó đây với Thiên chơi chung nhiều trò lắm. Như chơi đồ hàng, trốn tìm, “cô dâu chú rể” nữa.
Lửa ở đâu nó bùng lên trong đầu tôi. Hai tai tôi bắt đầu có khói. Tay chân tôi run lên.
- Và Thiên đã từng hứa là... sau này sẽ lấy đây làm... vợ. - Nhỏ mỉm cười.
Núi lửa đã bị châm ngòi. Tôi quay phắt qua chỗ thằng nhóc, gắng gượng nặn ra một nụ cười tươi nhất có thể.
- Kỷ niệm đẹp nhỉ. Hứa hay ghê. – Tay tôi khẽ khàng... nhéo hông nó.
Nó nghiến răng.
- Ờ, kỷ niệm hồi “còn nhỏ” bao giờ cũng đẹp.
- Đúng vậy, em đã tặng chị một vòng cỏ, em nhớ không? Còn...
Thật không thể chịu nổi. Tôi xô thằng nhóc qua một bên.
- Ngồi đó ôn kỷ niệm đi! Tôi đi chơi! – Tôi tặng nó một cái đá rồi chạy về phía biệt thự.
- ----***-----
- Thằng nhóc đáng ghét! CHẾT ĐI! – Tôi đá mạnh vào con người rơm.
Liên hoàn cước đã cho nó một đường tét làm đôi. Vẫn chưa nguôi giận được.
Soạt, có tiếng động.
- AI? – Tôi lấy chiếc giày làm phi tiêu phóng mạnh vào bụi cây.
- Khoan! Khoan!
Thằng nhóc từ trong bụi cây lăn ra.
- Sao không ở đó ôn kỷ niệm luôn đi? Tới đây làm gì? – Tôi quay phắt đi.
- Gì mà tức dữ vậy? Chuyện hồi nhỏ thôi mà.
- Ôn chuyện gì mà phải nắm tay, ngồi sát nhau dữ thế? Lại còn hứa hẹn nữa.
- Ờ thì... lúc đó còn nhỏ, tôi đâu có hiểu. Cô... ghen đấy à?
Ghen? Vầy là ghen sao?
- Không! Không có! – Tôi lắc đầu nguây nguậy.
Nó nhẹ nhàng nắm tay tôi.
- Yên tâm đi! Dù tôi có ý khác thì 10 năm sau tôi vẫn lấy cô còn nếu cho hai vợ cô vẫn là người tôi ghé nhiều nhất. Cho nên đừng có ghen nghe vợ.
- Thật không?
- Thề đó!
- ----***-----
- Thiên! Em còn nhớ hồi nhỏ không?
Cái tuồng này. Sao nhỏ Trân cứ nhắc cái tuồng này mãi thế?
- Hồi đó mình hay chơi năm mười ở mấy bụi hoa, giờ mình chơi nha.
- Dạ. Cô có chơi không? Vui lắm! – Nó mỉm cười.
- Chơi!
Trân hào hứng nói.
- Vậy oẳn tù tì đi!
Nó bị. Tôi và Trân tản ra các bụi hoa trốn.
(Lời kể của Nhất Thiên)
- 90 95 100! Xong! – Tôi quay ra.
Rồi! Ai nấy yên vị đi trốn hết rồi. Chà, tìm ai trước đây? Tìm con “Xích thố” (Mai) ưa luồn ngang lách dọc trước. Còn chị Trân thì từ từ.
Xem nào. Hồi nãy Mai mặc váy màu vàng nhạt. Vậy...
- Bắt được rồi! – Tôi túm lấy một cái bóng xẹt qua mấy chậu mai vàng.
- Chết tiệt! – Mai giật tay ra. – Không ngờ thua nhanh thế.
- Chờ đấy! Tới phiên chị Trân.
Chị Trân trốn dở ẹt, đã vậy hôm nay lại mặc váy dài nên rất dễ tìm. Kia! Một góc váy màu trắng lộ ra ngoài bụi hoa.
- Bắt được chị rồi! – Tôi vạch lá, nắm lấy tay chị Trân.
- Em nhanh tay lắm! Hồi nhỏ chị trốn ở đâu em cũng tìm ra. - Chị ấy mỉm cười.
- Đương nhiên! Con “Xích thố” kia em còn nắm cương được mà! – Tôi hồ hởi xắn tay áo lên.
- “Xích thố”?
Tôi gãi đầu.
- À, em nghe Mai kể ở trường bạn gọi cô ấy là “Xích thố” nên quen miệng.
- Lúc nào em cũng xưng hô ngang hàng với Mai nhỉ?
- Vâng! Cô ấy cứ như con nít vậy, xưng chị không nổi.
(Ắt xì! - Tiểu Mai nhảy mũi)
- Còn chị?
Tôi nói:
- Chị đương nhiên là người lớn hơn rồi.
- Em chỉ xem chị là chị thôi à?
- Chị chơi với em từ nhỏ mà. – Tôi trả lời thật lòng.
- Em có biết là từ nhỏ tới giờ chị luôn xem em như...
Bất chợt, chị kéo tay tôi lại gần và... lấy môi chặn miệng tôi lại. Tôi không thể mở miệng nói chuyện được nữa.
(Lời kể của Tiểu Mai)
Sao lâu thế nhỉ? Nhỏ “Ve chai” trốn dở ẹt lại chạy chậm mà khó bắt đến thế sao?
Tôi thắc mắc chạy một vòng quanh vườn hoa tìm thử xem.
Tiếng lá xào xạc.
- Này! “Ve chai” thằng nhóc...
Trời đất! Trước mặt tôi là một cảnh tượng không thể tưởng tượng được. Hai người... hai người đang làm cái chuyện mà trên phim Hàn Quốc hai nhân vật chính hay làm.
- Hai người...
Trân buông thằng nhóc ra, mỉm cười.
- Xin nói cho bồ biết, đối tượng mới của đây chính là Thiên, và đây sẽ không cho bồ ký hôn ước đâu.
Tôi không còn nói gì nữa. Khoé mắt tôi có cái gì đó ươn ướt.
- Xin lỗi!
Tôi chạy vội về phía biệt thự.
- ----***-----
- Mai, xuống ăn cơm đi con! – Phu nhân gõ cửa phòng tôi.
- Con không đói.
Thật kinh khủng. Không ngờ tôi lại thấy cảnh đó. Con bạn thân của tôi đang hôn người tôi... Và nó đứng dậy tuyên chiến với tôi.
Nãy giờ tôi khoá cửa phòng, khóc ướt cả cái chăn vẫn không xoá cái cảnh đó được.
- Tôi vào được không? - Tiếng thằng nhóc.
- ...
- Tôi vào đây! – Nó mở cửa. (nó có chìa sơ cua, tôi với nó vẫn ngủ chung phòng mà)
Nó khẽ khàng trèo lên giường.
- Cô... cô... cô... cô... – Nó cứ lắp bắp như vậy suốt.
- Chuyện gì?
- Chuyện đó tôi không cố ý, tại lần đầu tôi bị nên không xô ra được.
- Chắc dễ chịu lắm nhỉ? – Tôi nhếch mép cười.
- Nhạt thếch.
- Sao vậy?
- Vì... người tôi thật sự muốn hôn là vợ tôi kia. Không phải người dưng. – Nó nói thẳng thừng. – Và vợ tôi, cô biết là ai rồi chứ?
- Thật không? – Tôi hất cái gối ra.
Nó cười hì hì, mặt ranh ma như ngày nào.
- Vợ muốn tôi làm lắm à? – Nó đặt tay lên đùi tôi.
- Ê! Cái này... – Tôi dịch ra.
- Yên tâm đi, tôi qua một lần rồi. – Nó rướn người lên.
- Nhưng... – Tôi tính dùng tay đẩy nó ra.
Nó nhẹ nhàng dùng tay còn lại nắm lấy bàn tay định đẩy nó ra, khẽ khàng đặt lên giường.
- Cậu... – Tôi dùng tay còn lại định đẩy nó ra.
- Yên nào! – Nó thì thầm.
Lúc đó, tôi không còn chút phản kháng nào nữa. Đành nhắm mắt lại.
Thật ấm áp, nhưng cảm giác đó lại ở trên má tôi.
Tôi mở mắt ra. Nó đang hôn lên má tôi.
- Cậu...
- Thoả lòng chưa? Tôi chủ động đấy nhé! – Nó mỉm cười.
- Cám ơn! - Mặc dù tôi chưa thoả lòng cho lắm.
- Xích ra cái coi! Tối nay định cho tôi ngủ đất hả? – Nó đẩy tôi qua một bên, gối đầu lên gối. - Trời! Sao ướt nhẹp vầy nè?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...