Nhóc thanh mai

 
Chương 7: Người yêu
 
Editor: Byredo
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi xác lập mối quan hệ, Tô Nhiễm cảm thấy hình thức ở chung của họ vẫn giống như trước, không có gì thay đổi thì than thở với Hạ Cẩn Ngôn một chút.
 
“Cẩn Ngôn, cuộc tình này chả có cảm giác gì cả.”
 
“Đúng vậy không?” Hạ Cẩn Ngôn tới gần Tô Nhiễm.
 

Tô Nhiễm còn chưa nhận ra được nguy hiểm: “Có phải là do chúng ta quá quen thuộc không?”
 
“Vậy làm chút chuyện chúng ta không quen đi.” Hạ Cẩn Ngôn nói nhỏ bên tai Tô Nhiễm.
 
Tô Nhiễm chậm chạp cảm nhận được sự áp bức của người đàn ông, bỗng nhiên cảm thấy hơi lo sợ bất an, thân thể hơi ngả ra sau.
 
Một tay Hạ Cẩn Ngôn ôm lấy eo nhỏ của Tô Nhiễm, hơi dùng sức kéo cô lại gần mình, một tay khác nâng cằm cô lên.
 
“Cẩn Ngôn… Cậu làm gì đấy?” Dường như nhận ra bầu không khí không đúng, giọng nói Tô Nhiễm nhỏ dần, bị anh ôm lấy eo, cả người không thể động đậy, dựa vào người Hạ Cẩn Ngôn, bị hơi thở của anh bao trùm, nhìn gương mặt quen thuộc nhưng lại thêm vài phần nguy hiểm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Em đấy.” Nói xong, cánh tay bên hông càng ôm chặt hơn, cúi đầu hôn xuống.
 
Tô Nhiễm cảm thấy cái gì đó mềm mại in lên môi mình, thịt dán vào thịt mà nhẹ nhàng cọ xát, tim đập nhanh quá, đây là cảm giác yêu đương sao?
 
Rất nhanh, cô không còn tâm tư mà suy nghĩ linh tinh nữa, bởi vì sau khi Hạ Cẩn Ngôn cọ xát đã vươn đầu lưỡi, bắt đầu thử thăm dò vào giữa môi Tô Nhiễm. Miệng cô hơi nhếch lên, Hạ Cẩn Ngôn liếm một vòng quanh răng Tô Nhiễm, rồi tiến quân vào khoang miệng, tìm kiếm lưỡi của thiếu nữ, sau khi bắt được thì mạnh mẽ liếm mút. Cái lưỡi bị bắt phải triền miên với đầu lưỡi càn quấy kia, Hạ Cẩn Ngôn hôn cô như là muốn nuốt cô vào trong bụng.
 
Nụ hôn đầu tiên khi Tô Nhiễm tỉnh táo đã bị càn quét như vậy, chỉ cảm thấy đầu choáng váng, cả người bủn rủn dựa vào người Hạ Cẩn Ngôn, miễn cưỡng đón lấy nụ hôn như mưa rền gió dữ, tàn sát bừa bãi của chàng trai, ngay cả thời gian thở dốc cũng không có.
 
Môi lưỡi Hạ Cẩn Ngôn tùy tiện chiếm đoạt trong miệng Tô Nhiễm một hồi rồi mới buông tha cho cô.

 
Vừa kết thúc, Tô Nhiễm đã há miệng thở dốc, Hạ Cẩn Ngôn dán sát mặt vào, hỏi: “Từ Từ, có sợ không?”
 
Tô Nhiễm cảm nhận nhiệt độ trên mặt, nghĩ lại, dường như rất thích nụ hôn này, chỉ là hơi nhiệt tình quá: “Không sợ…”
 
Nghe thấy cô bảo không sợ, mặt Hạ Cẩn Ngôn lập tức giãn ra, đuôi mắt toát lên sự sung sướng: “Từ Từ ngoan quá, nhưng mà anh còn muốn làm chuyện quá đáng hơn cơ, có được không?”
 
“Cái… cái gì?” Hiện tại đầu óc Tô Nhiễm vẫn ngây ngốc.
 
“Chính là như vậy.” Hạ Cẩn Ngôn bắt đầu hôn lên cổ Tô Nhiễm, một bàn tay tiến vào trong vạt áo cô, vuốt ve phần lưng bóng loáng, hướng lên trên hoạt động, sờ đến khóa áo ngực, tốn chút sức mới cởi ra được. Bộ ngực sữa không còn bị nội y trói buộc nữa nên nhẹ nhàng đong đưa, một bàn tay của người đàn ông bao bọc lấy nó, từ từ xoa bóp.
 
“Mềm quá, muốn ăn quá.”
 
“Ưm… không… không được.” Đột nhiên ngực bị tập kích, Tô Nhiễm từ chối theo bản năng.

 
“Không được à?” Giọng điệu Hạ Cẩn Ngôn vô cùng tủi thân, đáng thương: “Nhưng mà anh muốn lắm, Từ Từ thương anh với.”
 
Tuy nói như vậy, nhưng bàn tay nắm bộ ngực sữa vẫn không hề dừng lại, vừa ấn vừa xoa bóp, đặc biệt là vô cùng quan tâm đến hạt đậu đỏ bên trên, ngón tay nắm lấy mân mê, thỉnh thoảng lại ấn vào bên trong thịt ngực.
 
Thân thể Tô Nhiễm vô cùng mẫn cảm, lúc này một bên ngực lại bị người khác đùa bỡn, cả người nóng lên, đầu cũng bị nóng đến mơ hồ, nghe thấy Hạ Cẩn Ngôn dùng giọng điệu đáng thương mà cầu xin, đại não không kịp phân tích thì đã đồng ý: “Vậy được rồi…”
 
Nhận được sự cho phép, Hạ Cẩn Ngôn lập tức cởi áo trên của Tô Nhiễm ra, ngậm lấy đầu ngực cô, dùng hàm răn nhẹ nhàng “chăm sóc”, lúc thì dịu dàng, khi thì liếm mút thật mạnh, giống như là muốn hút sữa từ trong ra vậy.
 
“A… đau… ưm… đừng…” Tô Nhiễm bị hút đến mức kêu rên liên tục, khó chịu mà vặn vẹo người, đồng thời cảm thấy phía dưới như có dòng nước chảy ra.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui