Dụ An sửng sốt một hồi, cậu ngủ quá lâu, đối với một ít từ có chút không hiểu.
Ví dụ như, mấy chữ coi tiền như rác này, trong mắt cậu chính là một cái tên kỳ kỳ quái quái. (Oan Đại Đầu)
Hai người bốn mắt nhìn nhau, không khí dường như yên tĩnh lại. Chỉ có hương vị kỳ lạ của khoai tây nhỏ màu xanh lá cây tỏa ra từ nồi, làm hỏng bầu không khí một chút.
Dụ An nghiêng đầu: "Đầu anh không có lớn nha."
Tại sao lại gọi là Đầu To.
Nhưng mà cái họ này ngược lại cậu rất thích. Trong tên của con của cậu, còn có một chữ Uyên!
Tạ Trì Uyên: "..."
Tạ Trì Uyên nhíu mày, hỏi: "Có phải cậu chưa từng lên mạng không?"
Dụ An có chút ngượng ngùng, cậu ngủ quá lâu, đã mười năm không lên mạng. Mười năm trước, cậu cũng không thường xuyên xem điện thoại di động.
"Điện thoại di động có bức xạ, không tốt cho sức khỏe, cho nên tôi không thích lên mạng."
Dụ An mạnh mẽ cứu vãn tôn nghiêm cho mình xong, lại quay đầu tiếp tục hầm khoai tây nhỏ.
Không bao lâu, khoai tây nhỏ rốt cuộc cũng hầm chín.
Dụ An bưng nồi, trực tiếp bưng tới trước mặt Tạ Trì Uyên. Hào phóng nói: "Đại Đầu, nồi này đều là cho anh ăn. Nếu ăn không đủ tôi lại đi đào cho anh!"
Tạ Trì Uyên nhìn cậu, rồi lại nhìn nồi.
Đứa nhỏ này có phải thật sự hơi ngốc hay không? Gọi tên anh thành Đại Đầu thì thôi, còn trắng trợn muốn độc chết anh như vậy.
"Tui bỏ thêm một chút muối, hẳn là sẽ không quá khó ăn đâu."
Dụ An khẩn trương lại chờ mong nhìn chăm chú, hi vọng anh có thể đem khoai tây hầm ăn hết.
Tạ Trì Uyên nhìn ánh mắt trong suốt, không giống như đang mưu hại mình kia.
"Nóng quá, để đó trước đi."
Ngữ khí Tạ Trì Uyên thờ ơ, kì thực muốn bắt đầu vặn hỏi: "Ngồi xuống, nói chuyện với tôi."
Dụ An vội vàng ngồi xuống, hai tay đặt lên đùi, nghiêm túc bồi anh nói chuyện.
"Cậu vừa rồi che chở tôi, có bị cắn không?" Tạ Trì Uyên quan tâm nhất chính là điểm này, anh tận mắt nhìn thấy Dụ An mở ra cánh tay ngăn cản tang thi.
Cái loại Tang thi này chỉ biết ăn, tự nhiên sẽ không bỏ qua thịt đưa đến bên miệng.
"Không, không có!"
Mặc dù Dụ An đang trong trạng thái mơ hồ, nhưng đối với loại vấn đề này ngoài ý muốn bảo trì thanh tỉnh. Cậu nghiêm mặt, nghiêm túc nhấn mạnh với Tạ Trì Uyên..
"Tui không bị cắn."
Đôi mắt màu hổ phách của cậu nhìn thẳng Tạ Trì Uyên, một chút cũng không sợ: "Không tin anh có thể kiểm tra."
Lời này nói ra chính là khách khí khách khí.
Nhưng Dụ An trăm triệu lần không nghĩ tới, Đầu To trước mặt thật sự đem hắn xách lên kiểm tra.
Cũng may ngoại trừ hình xăm trên cánh tay ra, những chỗ khác của Dụ An đều trắng nõn, một chút vết thương cũng không có.
Dụ An bị buông ra, không quá cao hứng ngồi trở về. Cậu kéo khuôn mặt nhỏ nhắn giải thích: "Người trong thôn đang nuôi tang thi, cho nên tang thi không ăn tôi."
"Nuôi tang thi?"
"Đúng vậy, tôi nhìn thấy. Bọn họ nói tôi là lương thực dự trữ, chậm hai ngày sẽ cho tang thi ăn."
Dụ An kéo tay áo len xuống, che khuất con rùa nhỏ màu xanh lá cây.
Tạ Trì Uyên bị dời đi lực chú ý, trọng tâm đều đặt vào chuyện chăn nuôi tang thi.
Dụ An bản thân chính là một tiểu tang thi, cho nên cậu đối với loại chuyện này không quá mẫn cảm. Cho dù sau này nhân loại muốn chăn nuôi tang thi, cậu cũng sẽ không bị chăn nuôi.
Trước khi chết đói, cậu sẽ cố gắng tìm được con và để lại chút di sản cho chúng.
Đôi mắt đen nhánh của Tạ Trì Uyên lộ ra vẻ lạnh lẽo. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu suy tư trước đó không lâu gặp phải tang thi.
Tang thi xuất hiện đầu tiên, không có cảm giác đau, không có chỉ số thông minh, chỉ có bản năng ăn uống.
Hiện tại..
Những tang thi này nếu nguyện ý được chăn nuôi, chứng tỏ bọn họ đã có đầu óc! Hơn nữa những tang thi này khi công kích cũng không chỉ biết đuổi theo như trước nữa.
Chúng sẽ đi săn theo nhóm.
Tạ Trì Uyên càng nghĩ, trong lòng càng nặng nề.
Tang thi đang tiến hóa, mà tốc độ tiến hóa cũng không chậm. Nhưng mà nhân loại đối phó tang thi, ngoại trừ tiêu diệt bọn chúng, lại không có bất kỳ biện pháp nào có thể nghịch chuyển.
Lúc Tạ Trì Uyên suy nghĩ, dáng vẻ càng chọc vào thẩm mỹ của Dụ An.
Cậu nhìn chằm chằm Tạ Trì Uyên không chớp mắt, thầm nghĩ cái Đầu To này thật đẹp, vừa đẹp vừa ngon. Cũng không biết so với Tạ Trì Uyên, ai tốt hơn nữa.
"Haizz"
Dụ An thở dài, cũng không khống chế được phát tán tâm tư: "Nếu tôi có con với Đại Đầu thì tốt rồi."
"Cậu nói cái gì?" Tạ Trì Uyên đang suy nghĩ, đột nhiên hoàn hồn lại hỏi.
Dụ An ngẩn ngơ, lúc này mới phát hiện mình đã nói ra lời trong lòng.
Hai người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Dụ An bị nhìn chằm chằm như vậy, không hiểu sao lại có cảm giác chột dạ mãnh liệt khi bị bắt vì tội không vâng lời.
"Tui đâu có nói gì."
Thanh âm Dụ An nhỏ như muỗi kêu.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tạ Trì Uyên, biểu tình hơi lạnh. So với đột nhiên có con, càng làm cho người ta phiền não chính là cái gì - --
Chính là đối phương còn muốn đổi bố cho con trai.
Tạ Trì Uyên lại nghĩ đến con rùa nhỏ màu xanh lá cây trên cánh tay cậu, cùng với khoai tây nhỏ màu xanh lá cây hầm. Đây vẫn là một xanh tiếp một xanh, quyết tâm muốn cho anh nhuộm xanh.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua.
Bên ngoài tối rất nhanh, vả lại vừa đến ban đêm liền không có trăng không có sao. Cả thế giới dường như chỉ còn lại nấm ô nhỏ màu xanh lá cây đang phát sáng.
Khoai tây Dụ An hầm, bị Tạ Trì Uyên thừa dịp cậu không chú ý, lén đổ đi.
Người trong thôn đến mấy đợt, bọn họ muốn kiểm tra Dụ An có còn hay không. Lần này đi theo kiểm tra còn có một bà lão thần kinh.
Bà lão là vợ của trưởng thôn.
"Cuối cùng cậu cũng tới" vừa đến đã bắt được tay Dụ An, trong đôi mắt đục ngầu bộc phát cảm xúc điên cuồng: "Dụ An, để chị cậu đi, để chị cậu đi đi!"
Tôi sai rồi, tôi không nên mật báo, tôi không nên hại cô ấy bị bắt về.
Bà Lão vẻ mặt kích động, không ngừng sám hối nói: "Tôi biết sai rồi, cậu để cho cô ấy buông tha chúng tôi đi."
Dụ An: "?"
Dụ An Mang mờ mịt nhìn bà, khó hiểu nói: "Chị tôi phải đi sao? Sao bà không để chị ấy đi?"
Bà Lão bị hỏi, sắc mặt vốn sám hối đột nhiên biến đổi: "Không thể để cho cô ta đi! Nữ nhân trong thôn, không phải đều là như vậy à. Nếu cô ta đi, tiền của nhà lão Hoàng sẽ bị lãng phí."
Bà Lão tâm tình lặp đi lặp lại, lời nói cũng lộn xộn.
Không bao lâu sau, bà bị kéo ra. Dụ An nhìn phương hướng bà bị kéo đi, đột nhiên ý thức được, đây không phải là phương hướng về nhà trưởng thôn.
Đây là hướng đi cho tang thi ăn.
Dụ An thấy thế, lập tức muốn đi theo. Cậu ngày hôm đi qua muộn, không thể cứu người bị đút cho tang thi, nhưng người này vẫn là sống sờ sờ.
"Cậu đi đâu vậy?"
Trước khi ra cửa, Tạ Trì Uyên ngăn người lại.
Dụ An chỉ chỉ phía sau, luôn dặn dò: "Tôi đi phía sau xem, bọn họ lại muốn cho tang thi ăn."
Tạ Trì Uyên không nói hai lời, lên đạn: "Dẫn tôi qua đó."
Dụ An chần chờ không dời bước, cậu không muốn mang Đại Đầu qua.
Đại Đầu quá thơm.
Cái tang thi khác cũng đều rất thích Đại Đầu, nếu như bị bọn họ phát hiện, chính mình khả năng lại phải chịu một trận đánh mới có thể đem Đại Đầu đoạt lại.
Tạ Trì Uyên hiểu được suy nghĩ của cậu.
"Yên tâm đi."
Hắn thản nhiên nói: "Tôi không dễ dàng bị cướp đi như vậy đâu."
Dụ An một chút cũng không yên tâm.
Nhưng Tạ Trì Uyên kiên trì muốn đi, anh đã theo tới đây, đương nhiên là muốn biết thêm tin tức.
Nơi này bây giờ đã trở thành một nơi phong bế, mà ngay cả tốc độ dòng chảy của thời gian cũng không giống với bên ngoài.
Tạ Trì Uyên ngoại trừ muốn tìm ra dị biến thể giấu ở đâu, còn muốn cho trạng thái phong bế nơi này có thể mở ra.
Nếu không.
Người anh không mang ra được.
Dụ An rối rắm: "Anh muốn đi cũng được, nhưng phải đi theo phía sau tôi, cẩn thận một chút, đừng để bị phát hiện."
Đám tang thi kia đánh người rất đau, cậu không muốn bị đánh nữa đâu.
"Ừm."
Tạ Trì Uyên rất không có thành ý lên tiếng.
Rất nhanh, hai người đi tới nơi tối hôm qua Dụ An nằm sấp bên ngoài cửa sổ.
Qua cửa sổ, Tạ Trì Uyên quả nhiên nhìn thấy cảnh những người này nuôi tang thi.
Bà Lão đến gõ cửa phòng Dụ An vừa rồi, còn chưa bị đút vào trong miệng tang thi.
Bà ý thức được chuyện sắp xảy ra, đang điên cuồng phản kháng.
"Các người không thể làm như vậy! Không có tôi mai mối cho các người, các người ai có thể cưới được vợ? Cái thôn này nếu như không có tôi, sớm đã tiêu rồi!"
"Các người không thể giết tôi, không.."
Bà Lão còn chưa nói hết câu, một con dao phay đột nhiên ngăn cách cổ họng của bà.
Người cầm dao phay vẻ mặt chết lặng: "Không cho cô ta ăn, chúng tôi sẽ thành đồ ăn."
Tang thi phải ăn thịt người.
Bọn họ không giết được những tang thi này, chỉ có thể đút chúng. Lấy thịt của người khác cho chúng ăn, dù sao cũng tốt hơn chính mình bị ăn.
Dụ An: "!"
Dụ An một mực khẩn trương nhìn chằm chằm tang thi, cậu không nghĩ tới bà lão trước khi bị cho tang thi ăn, còn có thể bị người bên cạnh cắt cổ.
Dụ An hối hận cũng vô dụng.
Cái này hoàn toàn không cứu được.
"Đi, nhanh lên một chút."
Mắt thấy bà lão chết không nhắm mắt bị tang thi kéo đi, Dụ An quyết định thật nhanh, lôi kéo Tạ Trì Uyên rời đi.
Tạ Trì Uyên còn muốn ở lại, nhưng Dụ An rất quyết liệt.
"Anh phải nghe lời tôi!"
Dụ An thở dốc nói với anh: "Bằng không tôi sẽ không bảo vệ anh."
Tạ Trì Uyên hiếm khi trầm mặc vài giây.
Vài giây sau, ánh mắt anh có chút phức tạp.
Sống nhiều năm như vậy, lần đầu tiên có người có thể uy hiếp anh như vậy - -
"Nếu anh không nghe lời, tôi sẽ không bảo vệ anh."
Dụ An mặc kệ Tạ Trì Uyên hiện tại tâm trạng như thế nào, hắn rất kiên định kéo Tạ Trì Uyên về.
Hai người trên đường trở về.
Tạ Trì Uyên liếc nhìn nấm ô xanh nhỏ ven đường. Chờ về đến nhà, lại so sánh nấm ô trong nhà, anh nhíu mày.
Cái đầu của những nấm ô này, có chút khác nhau.
"Đại Đầu."
Dụ An lấy nước xong, ngồi xổm bên cạnh bồn nước gọi anh: "Anh lại đây tắm đi, tôi đã tắm xong rồi."
Tạ Trì Uyên "Ừ" một tiếng, tùy ý ném mã tấu vừa cắt mấy cái nấm ô sang bên cạnh.
Có sẵn nước, anh đương nhiên sẽ không từ chối.
Sau khi lau qua, Tạ Trì Uyên trở lại chỗ vừa cắt nấm ô xong.
Chắc chắn rồi.
Những nấm ô khác dời vị trí, một mảnh nấm ô vốn dày đặc, hiện tại thưa thớt, không còn mấy cây.
Những nấm ô này, là sống.
Tạ Trì Uyên lạnh lùng nhìn nấm ô, trong lòng hờ hững nghĩ: "Dị biến thể lần này, không thể nào thông minh được."
Xem ra, trong kho lưu trữ đánh giá sai về dị biến thể A09.
Sớm biết là dị biến thể ngu xuẩn như vậy, nên để Bùi Tư đi luyện tay.
"Đại Đầu, tôi đã dọn giường xong rồi!"
Phía sau, Dụ An ngồi ở trên giường lớn, đem giường nhường ra một nửa.
Ánh mắt cậu sáng lấp lánh, đã nghĩ đến nên liếm một ngụm máu như thế nào.
Chờ Đại Đầu ngủ, cậu liền hành động!
Tạ Trì Uyên quay người lại, chậm rãi đi qua. Anh không quen ngủ chung giường với người khác, vì thế hỏi: "Có chăn dư không? Tôi nằm dưới đất."
Dụ An ngẩn người, thật đúng là một lần nữa tìm cho anh một cái chăn.
Bóng đêm càng lúc càng yên tĩnh.
Trên giường cùng dưới giường người, đều không ngủ.
Tạ Trì Uyên nhắm mắt lại, hỏi Dụ An chuyện về Tạ Trì Uyên.
Kết quả, Dụ An cái gì cũng không nhớ rõ.
Cậu không nhớ làm sao quen Tạ Trì Uyên, cũng không nhớ làm sao có con với Tạ Trì Uyên.
Cậu chỉ một mực chắc chắn, mình và Tạ Trì Uyên có rất nhiều con!
Hỏi đến cuối cùng, Tạ Trì Uyên tự mình ngậm miệng.
Quên chuyện đó đi.
Chờ ra khỏi đây rồi nói.
Thời gian bất tri bất giác trôi đến sau nửa đêm.
Dụ An cả người căng thẳng đến bây giờ, nghe tiếng thở của Tạ Trì Uyên chậm rãi ổn định lại.
Cậu lặng lẽ ngồi dậy, hít sâu một hơi: "Đầu to, xin lỗi nha!"
Cậu thật sự rất đói bụng!
* * *
Tác giả có lời muốn nói:
Coi tiền như rác – Uyên Đại Đầu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...