Nhóc Lùn
Chương 8
Nhưng mọi này, Nó thức dậy đeo cái balo nặng cả tấn của Nó lên vai, và bắt đầu lê lết đến trường. Trông bộ dạng của Nó bây giờ thật thảm, thảm như chưa bao giờ đc thảm. Nó bước vào lớp như người mất hồn, Nó cứ quen lối của đi về chỗ ngồi mặc kệ mọi thứ xung quanh.
- Hehehe mày thành gấu trúc nhanh thế!- Ngọc
- Lượng đi! t đang mệt, ko cãi với mày đâu.- Nó
- Có chuyện gi? m phải nói chứ- Ngọc tỏ vẻ quan tâm
- KO Cóa rùi mà- Nó hét to, rùi gục mặt xuống bàn “ngủ”
Bỏ cho nhỏ Ngọc ngơ ngác nhìn, rùi cùng với cái suy nghĩ< thôi kệ, lâu lâu cho thần đồng “ điên” một lần cũng đc> rùi Ngọc lẵng lặng quay lên, thảng nhiên mở hộp kẹo chocolate vừa đc tặng ăn lấy ăn để.
Tiết học bắt đầu, hôm nay có tiết Toán của ông thầy Lam. Ổng bước zô lớp đầy vẻ tức giật. Ánh mắt như rực lữa hướng về phía một con nhóc đang nằm ngủ ngon lành. Cùng với tuyệt chiêu “ lia phấn” đã tu luyện ngàn kiếp của ông Lam. Tất nhiên là bách phát bách trúng rùi.
- Phụt- viên phấn trắng tinh đáp cánh ngay trên đầu NÓ
Cùng với thói quen nó bật dậy la toán lên
- Đứa nào mà dám….- Chưa nói hết câu Nó như khự lại khi thấy ông thầy khó tính đang đứng giữa lớp khoanh tay trước ngực nhìn NÓ
- Em- Ông Lam
- Dạ thưa thầy- Nó
- Cái cậu ngồi cạnh đâu?- Lam
- Dạ?- Giờ Nó mới để ý, ngó ngang ngó dọc< hình như hắn chưa tới thì phải> Nó nghĩ thầm
- Em ko bt thưa thầy
- Khi nào cậu ta tới, em cùng cậu ta tới phòng ban giám hiệu gặp tôi. Nhớ chớ có trốn- Lam
- Dạ, vâng
Nói xong Nó khẻ ngồi xuống, tính lại ngủ tiếp nhưng ko dám. Trong các thầy cô Nó từng dạy chỉ có cha Lam là làm Nó khiếp. Ác ma mà lậy.
Nó cố dương hai con mắt lên để “ học” hết tiết của ổng. Rồi đợi khi ổng bước ra khỏi lớp NÓ mới dám thở phào nhẹ nhỏm. Hắn vẫn chưa tới lớp. Nó hơi lo lắng hỏi nhỏ Ngọc.
- Ê, sao hắn chưa tới lớp zậy- Nó
- KO biết, lúc vào trường có thấy mà.. hình như cúp thì phải- Ngọc
- còn dụ ông Lam s m?? giúp tao với- Nó nói như cầu xin
- Thì… tới gặp ổng đi.. chứ t có biết gì đâu. M ko có chết đâu mà lo- Ngọc nói với vẻ chọc ghẹo
- T ko biết s ổng ghét t thế nữa. T vừa đẹp, vừa giỏi nhất , nhì trường chứ ít. Cha đó cứ nhắm tới tao là s? như tao có thù kiếp trước zậy đó- Có nhiêu Nó xổ ra hết, rồi giậm tay giậm chân một cách tức tối.
- Dù gì cũng tới gặp ổng đi! chứ ổng ko tha đâu!- Ngọc
- còn hắn thì s??- Nó
- rõ ràng … là tao.. có thấy mà- Ngọc kéo dài như đang lấy lại trí nhớ
- Thế hả? zậy tao biết rùi. Nói với giáo viên t ở phòng y tế nhé bạn yêu!
Nó chạy nhanh ra khỏi lớp. HÌnh như Nó biết hắn trốn ở đâu thì phải. Nó tiến thẳng lên bang công sân thượng của trường.
Nó vừa đến nơi thì…..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...