Nhóc Lạnh Lùng!! Tôi Sẽ Mãi Mai Bên Cạnh Em!!
Hắn đưa nó về nhà nhưng là nhà hắn, chạy vào nhà hắn nhìn sang thấy nó đang ngủ thật lòng không nỡ đánh thức.
- Dậy tới rồi.-hắn lay nhẹ người nó.
- Ờk...Đây là đâu.-nó dụi nhẹ mắt như tĩnh hẳn nhìn ra ngoài nó chợt nhận ra không phải nhà nó.
- Nhà anh.-hắn cười ranh mãnh.
- Nhưng sau không phải là nhà tôi.-nó lại ngây thơ nhìn hắn.
- Không hỏi nhiều xuống mau.-hắn cũng không biết tại sau lại đưa nó về nhà nhưng với ý nghĩ "tiện chăm sóc cho nó.
Nó im lặng bước xuống "biết vậy nãy không ngủ thì đâu về nhà hắn, tức chết mà". Nhưng lúc này nó nhìn kĩ thì thấy nhà hắn rất đẹp cũng cỡ nhà nó, có vẻ gọi là cổ kính, bên ngoài vác một lớp thạch kim rất đẹp nhưng chú ý nhất chính là vườn hoa hồng. Hoa hồng nhà hắn rất đẹp có lẽ được chăm sóc rất tốt, nó bước xuống đã nhìn mãi.
- Đứng đây tới tối ak.-hắn nghiêm giọng vì nãy giờ cũng khá lâu rồi nó vẫn đứng yên.
- Không vào thôi.-đúng dáng lạnh lùng bước vào nhà hắn.
Trong nhà tuy trang trí rất đơn giản nhưng nhìn toàn màu tối cũng gọi là lạnh lùng, không biết hắn ở với ai nữa mà bàn ăn rất lớn, nhà bếp cũng rất rộng, coi bộ cũng đầu đủ tiện nghi. Hắn không nói gì mà tiến thẳng lên trên.
- Đi đâu.-nó nhìn hắn sau không ở dưới này lên đó làm gì.
- Lên phòng.-hắn trả lời theo phản xạ.
- Không tôi không lên.-trong đầu nó chỉ nghĩ lên nó lỡ hắn âm mưu làm gì nó thì sau.
- Em không lên thay quần áo sau, định mặc luôn hả. Em yên tâm đi tôi không làm gì em đâu.-hắn hiểu ngay nó có ý gì "em lại nghĩ xấu tôi rồi.
- Được tôi tin anh mà tôi nghĩ anh cũng không dám.-nó vừa nói vừa tiến lại gần hắn.
Đợi nó vừa lên cầu thang đi tới hắn đẩy nó áp vào tường, hai tay chắn hai bên vai nó làm nó giật cả mình mở tròn hai mắt nhìn hắn. Hắn nói nhỏ và tay nó.
- Em nghĩ tôi không dám sau.-hắn hỏi nó nhưng trong giọng rất gian tà.
- Tôi...tôi...tôi.-nó nói ấp a ấp úng làm hắn nhịn cười nhìn cử chỉ nó lúc này khác hẳn với vẻ lạnh lùng của mọi khi.
- Đi thôi.-không đợi nó nói thêm hắn kéo nó lên phòng.
Nó bình tĩnh hẳn "không sau mình có võ mà dám làm gì cho biết tay"
Hắn mở cửa phòng nó bước vào bên trong phòng với gam màu trắng, xanh dương trộn lẫn rất hợp, có một cái tủ xanh, bàn trang điểm, thiết kế cũng khá độc đáo làm như hắn chuẩn bị trước vậy hoặc là của ai.
- Tuy tôi không thích màu sáng nhưng thật cách phối màu rất đẹp, phòng này của ai.
- Của ai không quan trọng.-tại hắn không muốn nói thôi, không muốn nhắc đến một lần nào nữa.
Phòng này là của cô ấy do cô ấy có học về thiết kế nên tự thiết kế và tự bố trí đồ vật trong phòng cũng có thể nói là rất đẹp, lần đầu tiên hắn cho người bước vào căn phòng này tại chính là nó với lại hắn thấy căn phòng này là của con gái nên thích hợp với nó hơn.
- Nhưng tôi...-nó đang nói hắn cắt ngang.
- Ngồi xuống cởi áo ra.-hắn đè nó ngồi xuống.
- Anh muốn làm gì tôi không sợ anh đâu.-nó nghinh mặt nhìn hắn.
- Điên ak, tôi nói áo khoát cô có vẻ đa nghi nhĩ.-hắn lại ghẹo nó làm nó hậm hực liếc hắn.
Nó nhẹ nhàng cởi áo ra nhưng có vẻ hơi bất tiện vì có một tay thôi, nó vừa vô tình đụng trúng vết thương khẻ nhăn mặt cuối cùng vẫn không thể. Hắn nhìn nó đầy khó chịu cuối cùng cũng không chịu được bước tới giúp nó, hắn nhẹ nhàng làm nó không thấy đau nữa, chiếc áo khoát được cởi ra, bây giờ áo nó toàn là máu, nặng hơn lúc nãy, do vô ý lúc nãy nên nó cũng rĩ rĩ chãy ra tiếp. Hắn thấy nó như vậy rất là xót, chắt giết chết những người làm nó bị thương quá.
- Cô bị gì vậy mà như vậy.-hắn hỏi nó vì đang yên đang lành tự nhiên bị thương.
- Tại tôi bị...ủa mà chuyện của tôi mà.-nó hỏi ngược lại hắn không thể nói là nó bị thương lần trước được.
- Ờk ha...đồ trong tủ muốn mặc gì cứ lấy.-hắn nói buồn quay bước đi ra ngoài.
Nó nhìn theo bóng lưng của hắn sau mà cô đơn quá vậy nhưng tôi không phải là người ấy. Quên đi chuyện đó nó bước tới cái tủ lấy bộ đồ thay chứ mặt áo đầy máu khó chịu quá. Trong tủ toàn là đồ của con gái hình như là đồ tự thiết kế vì ở ngoài không có mấy mẫu này, nhìn cũng được, thích kế rất đẹp màu phối rất hài hoà nhưng cũng còn vài khuyết điểm chắt chưa được đào tạo. Đây là những mẫu mà cô ấy tự thiết kế ra lúc ở bên hắn, nhưng toàn là đồ thiếu vải, nhưng nó lại không thích như vậy, tiềm muốn xỉu mới thấy một bộ đồ kín nhưng là màu hồng đành phải vậy rồi, nó đi vào thay đồ ngay. Vừa bước ra khỏi nhà thay đồ nó đã thấy hắn ngồi trên giường còn kế bên là một vị bác sĩ nhìn cũng lớn tuổi, lúc nãy hắn đã gọi bác sĩ tới khám cho nó một cách nhanh nhất làm vị bác sĩ phóng nhanh nhất có thể.
- Vì nữa đây.-nó nói nhưng không ai chú ý.
Vì hắn đang chăm chú nhìn nó với hình tượng cô ấy, lắc đầu bỏ ý nghĩ nó rất đẹp nhưng cũng rất kín đáo không giống như cô ấy.
- Tôi muốn kiểm tra thử vết thương lỡ bị nhiễm trùng thì sau.-hắn hồi hồn trả lời nó.
- Không sau mà.-nó cứ nghinh mặt cãi lại gặp người khác đã không còn mạng đứng đây rồi nhưng đó là nó.
- Ngồi xuống.-hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn nó làm nó phải im lặng ngồi xuống.
- Cô chính là người mà cậu chủ hối tôi chạy như bay, đúng là rất xứng đáng.-bác sĩ vừa làm vừa nói vì nó rất đẹp tính tình cũng rất hoà nhã, thích hợp với hắn nhưng cũng khá lạnh lùng mà hình như hắn rất quan tâm nó thì phải
- Hả.-nó nhìn chầm chầm vào ông bác sĩ, nó có nghe lầm không, là sau.
- Đừng suy nghĩ nhiều không như cô nghĩ đâu.-thấy mặt nó chuyển màu hắn lên tiếng cứu vãng tình thế, vì đây là bác sĩ thường chữa bệnh cho gia đình hắn nên hắn vu vi cho qua.
- Vết thương do vũ khí có độc nhưng khônh nặng lắm, ít vận động uống thuốc tôi đưa cô sẽ khỏi nhanh thôi, tôi đi về trước đây.-bác sĩ đưa thuốc dặn dò nó xong ra về với vẻ mặt vui tươi nhìn hắn.
Nó không ngờ vị bác sĩ này cũng giỏi có thể biết đây là vũ khí độc không tầm thường nhưng những gì ông đó nói hắn đã nghe.
- Nghĩ ngơi chút đi chút tôi gọi dậy.-hắn không hỏi nó mà đi thẳng ra ngoài.
"Tôi sẽ điều tra cô bị thương ở tay bằng vũ khí độc, không lẽ, không thể không phải là My được" hắn tự nhiên nhớ tới đại tỉ bang Black Girl cũng bị thương ở tay bằng BF1 vũ khí rất là độc nhưng hắn bác bỏ ngay ý định.
~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~
Cho Tyty cái ý kiến nha, hay hoặc dở hoặc thiếu gì không... Góp ý cho Tyty nha... Tối ngủ ngon cả nhà...!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...