7h20
Phong Anh "vác" cái " của nợ" trên lưng về đến nhà, khuôn mặt biến sắc, đôi mắt đờ đỡ, sáng giờ chưa ăn sáng mà phải vừa tập chạy bộ vừa vác thêm 43 kí trên vai về nhà. còn khoảng 2 căn nhà nữa là tới, dàn hoa tigon đã xuất hiện cộng thêm vào đó là 1 bóng dáng quen thuộc và 1 bóng dáng hơi hơi quen, cả Anh và Di la lên:
-Quỳnh Hương/Nhật Huy!!
2 người kia quay lại bắt gặp Phong Anh đang cõng Di trên lưng, ngay lúc đó, cô gái tên Quỳnh Hương cất tiếng nói có phần run:
-Hội trưởng...
Phong Anh vội bỏ Di xuống và chạy tới chỗ cô bạn của mình:
-Hương, tới lâu chưa, vào nhà đi.
-Ukm, Mình mới tới thôi, à, cô bé đó là...??
-À, em họ mình, vào nhà đi.-Nói rồi, Phong Anh mở của kéo Hương vào nhà.
-ôi trời, em họ cái gì, đúng là đồ mê gái.-Ân Di tự dưng bực bội dãy nảy cả lên. Cô nhóc khuôn mặt hầm hầm bước đến chỗ Huy, khoảng 4 met nữa thì tự dưng, Ân Di la lên:
-Á.
Nhật Huy chạy ngay tới chỗ Di, lo lắng hỏi:
-Sao vậy?
-Hức...-Ân Di ngồi phịch xuống đất, lấy chiếc dép ra rồi ôm lấy chân.- AAA....á... Đau quá đi, ai vứt đinh ở đây thế này huhuhu.
Huy như bị điện giật, nhanh chóng ngồi xuống nhấc chân Di lên thì thấy máu chảy ra rất nhiều ở chân, những giọt máu đỏ tươi cứ chảy hoài, xuống dưới gót chân rồi nhỏ xuống dưới đất từng giọt. CẬu ta hoảng quá, không kịp suy nghĩ bế xốc Di vào nhà. Máu ở miếng đệm thịt dưới ngón chân cái vẫn chảy máu ra rất nhiều, rất đau khiến Ân Di không khỏi rơi nước mắt và cứ la lên oai oái.
-Hội trưởng, có chuyện rồi.
Nghe tiếng gói, Phong Anh quay mặt ra cửa thấy Huy bế Di chạy vào nhà, trên chân Ân Di còn mang một giòng máu đó tươi. Quỳnh Hương thấy máu nên hoảng quá ngất đi. Bây giờ thì Phong ANh giường như chẳng còn nghỉ ngợi được gì nữa, khuôn mặt ngây ra như hóa tượng. Thấy Anh như vậy, Ân Di dù có đau cũng vẫn hét lên:
-Đồ ngốc, bế chị ấy vô phòng đi..Á...
Lúc này, Phong Anh tự dưng nghe lời Di răm rắp, nhanh tay bế cô bạn vào phòng Di. Huy đi đến ghế và nhanh tay đặt Di xuống ghê sôpha, không may làm cho cái chân đau của cô nhóc đụng trúng cái chân bàn, cô nhóc đau quá, hét lên:
-Á...đau quá....
-Xin lỗi...ÂN Di...không sao chứ?
-Sao bu đầy đây rồi nè...hức...-Ân Di co chân lại, ôm lấy chân, miệng quát lên, khuôn mặt mếu máo.
-Xin lỗi mà, thuốc ở đâu vậy.
-Đây rồi.- Phong Anh cầm hộp thuốc nhanh chóng đi tới.
-Hội trưởng!-Huy gọi.
-Nhóc, biết sơ cứu không.-Anh hỏi.
-Dạ, em xin lỗi, em không biết.
Tự Dưng Ân Di trở nên tức giận cái gì đó, đánh vào tay Huy 1 cái rồi nói:
-KHông biết sơ cứu thì thôi, mắc gì phải xin lỗi. Chắc có người còn chưa biết 2 chữ sơ cứu viết làm sao đấy, nên mới hỏi tới cậu.
2 con người, 4 đôi mắt phóng điện vào nhau, chỉ cần nhìn là biết cả hai đang đối đầu với nhau, chắc là tại ai đó còn đang uất ức chuyện cũ nên mới dằn mặt kiểu đó. PHong Anh nhìn Di gượm từng chữ:
-Nếu cậu không biết thì để tôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...