Hiểu Hân ngồi trên xe của Khôi Nguyên tới công ty thì thấy cảnh tượng khiến
cô kinh ngạc. Xe vừa đi tới đại sảnh đã có rất nhiều phóng viên chạy ra, vây quanh xe Khôi Nguyên và cô chụp ảnh. Hiểu Hân vội lấy tay che mặt
tránh ánh đèn flash, Khôi Nguyên thì tức giận nhấn còi dẹp đường. Một
lát sau khi có bảo vệ chạy ra can thiệp thì xe mới có thể đi được. Hiểu
Hân ngoái đầu nhìn lại đám phóng viên phía sau lo lắng hỏi Khôi Nguyên.
“Có chuyện vậy anh?”
Khôi Nguyên nắm lấy bàn tay cô trấn an.
“Anh cũng không rõ, lát nữa anh sẽ cho người tìm hiểu. Để tránh có phóng
viên phục dưới tầng hầm, anh sẽ để em lên thang bộ từ tầng hầm một lên.
Anh sẽ lên từ thang máy tầng hầm hai”
“Vâng!”
Hiểu Hân
nghe lời Khôi Nguyên đi thang bộ tầng hầm lên thẳng tầng một của tòa
nhà, từ đây cô bắt thang máy lên phòng làm việc của mình. Hiểu Hân đang
định bước vào thang máy thì bị tiếng gọi của Mai Phương kéo lại.
“Hân! Chờ tớ với”
Hiểu Hân quay lại thì thấy Mai Phương dáng vẻ vội vã từ cửa đi vào, cô đứng lại chờ Mai Phương.
“Cậu đọc tin tức sáng nay chưa?”
“Có chuyện gì vậy?” Hiểu Hân nhíu mày thắc mắc khi thấy vẻ mặt hớt hải của Mai Phương.
“Lại đây, tớ cho cậu xem”
Mai Phương lôi Hiểu Hân ra một góc, rồi lôi máy tính bảng trong túi xách ra cho Hiểu Hân xem.
Hiểu Hân nhìn tiêu đề báo mà mở to mắt vì kinh ngạc.
(MC nổi tiếng tỉnh A bị hủy hôn vì bị lộ ảnh nóng cùng bạn trai cũ)
Tiêu đề báo cùng với ảnh bị làm mờ nhưng Hiểu Hân vẫn nhận ra đó là Thùy Anh, còn người được cho là hôn phu lại là Khôi Nguyên.
“Chuyện này là thế nào?”
“Cậu xem tiếp đi” Mai Phương mở trang báo mạng khác cho Hiểu Hân xem tiếp.
Hiểu Hân nhìn các tiêu đề báo gây sốc tuy không chỉ đích danh tên ai
nhưng cô vẫn nhận ra nó đang hướng tới Thùy Anh.
“Thảo nào sáng nay anh Nguyên và tớ vừa tới công ty đã bị họ bu lại chụp ảnh”. Hiểu Hân lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ.
“Hôm qua, ảnh tràn lan trên khắp các diễn đàn mạng, nhưng hôm nay đã bị gỡ
xuống hết rồi. Có lẽ do nhà cô ta cho người chặn lại. Mà cô ta trông mặt như vậy mà làm mấy chuyện rõ đáng khinh”. Mai Phương tỏ khinh thường.
“Đáng khinh phải là kẻ đã tung những bức hình đó kìa. Tội nghiệp cho cô ấy”
Hiểu Hân cảm thấy thông cảm cho sự tình của Thùy Anh.
“Mấy cái
ảnh ân ái kinh tởm của cô ta, cậu mà được nhìn thấy thể nào cũng thấy cô mất hết nhân cách”. Mai Phương không thôi dè bửu.
“Tớ thấy,
chẳng qua cô ấy là người của công chúng nên mới bị lôi ra chỉ trích gay
gắt đó thôi, mấy cái đó đâu đủ thể đánh giá nhân cách của người khác. Xã hội bây giờ có biết bao nhiêu cặp chưa cưới đã làm chuyện đó rồi”.
“Cậu và sư huynh đã đến giai đoạn đó chưa mà cậu lại đồng cảm cho cô ta đến thế vậy?” Mai Phương cười gian, nheo mắt tò mò hỏi.
“Cậu đang nghĩ vớ vẩn gì thế?” Mặt Hiểu Hân đỏ bừng vì những câu hỏi bạo dạn của Mai Phương. Cô gắt lên sau đó vẫn bảo vệ ý kiến của mình.
“Tớ chỉ thấy thương cảm cho cô ấy thôi, dù gì cô ấy cũng là phụ nữ như
chúng ta. Đừng quá khắt khe với sai lầm của cô ấy. Mà cũng muộn rồi
chúng ta đi thôi!”.
Hiểu Hân muốn chấm dứt đề tài này liền ngó xuống đồng hồ trên tay. Thấy đã muộn, cô vội kéo Mai Phương vào thang máy.
Trên suốt quãng đường lên phòng làm việc Hiểu Hân đều thấy mọi người đều bàn tán về chuyện nóng hổi này, cô nghĩ giờ này Khôi Nguyên chắc cũng đã
biết chuyện.
Hiểu Hân lại bắt đầu công việc bình thường như mọi ngày, đến buổi trưa cô nhận tin nhắn của Khôi Nguyên gửi đến.
Khôi Nguyên: [Trưa nay anh phải ra ngoài vì có việc đột xuất rồi, em rủ Mai Phương đi ăn trưa nhé!]
Hiểu Hân: [Vâng! Anh bận đến mấy cũng đừng bỏ bữa nhé!]
Khôi Nguyên: [Uh! Chuyện lúc sáng không có gì ảnh hưởng tới chúng ta đâu, em đừng lo.]
Hiểu Hân: [Em biết ạ! Cùng lắm em được dựa hơi anh lên báo chơi ]
Khôi Nguyên: [Lên báo cùng anh phải trả giá đấy.]
Hiểu Hân: [Giá thế nào?]
Khôi Nguyên: [Một là làm vợ anh. Hai là làm mẹ của con anh.]
Hiểu Hân: [Giá nào cũng mất tự do thế? ]
Khôi Nguyên: [Đầu hàng số phận đi!]
Khôi Nguyên: [Anh phải đi rồi. Hôn em!]
Hiểu Hân: [......]
Hiểu Hân mỉm cười nhìn tin nhắn của anh một lúc sau đó mới thoát ra để gọi điện cho Mai Phương.
Hiểu Hân thu gọn giấy bút trên bàn lại, sau đó lấy gói quà trong túi xách đi ra khỏi phòng. Khi Hiểu Hân xuống tới căng tin đã thấy Mai Phương dành
chỗ đợi cô.
“Đồ rùa bò, lần nào cũng là mình dành chỗ cho cậu”
“Đừng cằn nhằn nữa mà! Tớ mang quà chị Ngọc Trúc gửi cho cậu đây. Sáng nay
mải nói chuyện với cậu nên quên mất cái này”. Hiểu Hân ấn gói quà vào
tay Mai Phương.
“Thầy và chị đi nghỉ trăng mật về rồi sao?”. Mai Phương hớn hở mở quà.
“Oa! Tinh dầu oải hương lại có cả oải hương sấy khô nữa chứ, đẹp quá!”
Mai Phương thích thú ngắm nghía những lọ thủy tinh xinh xắn chứa tinh dầu và các sản phẩm dưỡng da điều chế từ thiên nhiên.
“Được đi trăng mật đúng vào dịp nghỉ lễ, lại còn ra nước ngoài nữa chứ. Tớ
ghen tị với chị Ngọc Trúc quá!”. Mai Phương than thở, sau đó nhớ ra một
việc liền hỏi Hiểu Hân
“Thế tết dương lịch vừa rồi, sư huynh đưa cậu đi chơi ở đâu?”
“Nào có đi chơi, sư huynh của cậu bận việc chết đi được. Tớ ngồi ở nhà đón tết tây qua tivi.”
Hiểu Hân than thở, trong lòng cô cảm thấy buồn bực vì không giúp gì được
Khôi Nguyên. Mấy hôm trước, cô đều chờ anh ở công ty đến tận tối mới về. Chưa kể ngày tết dương lịch, anh phải chạy sô dự tiệc của các đối tác
đến tối muộn mới đến cửa nhà cô đứng một lát. Cô thấy khuôn mặt mệt mỏi
của anh nên cũng không dám rủ anh đi chơi nữa, đành phải bắt anh về nhà
nghỉ ngơi.
“Sao lại bận đến thế? Tớ nghe nói sư huynh rút khỏi hội đồng quản trị rồi mà!”. Mai Phương thắc mắc.
“Mike và chị Hồng Ánh vẫn đang nghỉ lễ ở nước ngoài nên ủy quyền lại cho anh Nguyên giải quyết công việc”. Hiểu Hân giải thích.
“Tội nghiệp cậu, biết thế tớ rủ cậu đi chơi. Tớ cứ lo ngày đó mà dám lôi cậu đi thì sư huynh sẽ xử đẹp tớ”
Mai Phương tặc lưỡi ra chiều thông cảm cho cô bạn mình, yêu phải người đàn ông của công việc.
Đang khuấy ly nước, Mai Phương bỗng chợt nhớ ra một việc liền phấn khích reo lên.
“Cậu có biết, hôm trước tớ đã gặp được ai không?”
Hiểu Hân bỗng bị vẻ phấn khích của Mai Phương làm cho ngạc nhiên.
“Ai mà trông cậu có vẻ vui vậy?”
“Tớ đảm bảo, cậu mà gặp người đó cũng phải tròn mắt lên cho mà xem”
“Vậy là ai? Đừng dông dài nữa!”
“Vũ Phong!”
“Vũ Phong?” Hiểu Hân hỏi lại, mặt có chút ngẩn ngơ vì chưa kịp nhớ ra.
“Cái bản mặt thộn ra này là biết cậu chẳng để nổi người ta vào đầu mà. Tội
nghiệp cho Vũ Phong làm cái đuôi của cậu suốt mấy năm”. Mai Phương trỏ
nhẹ vào trán Hiểu Hân một cái.
Mai Phương nói đến đây thì Hiểu Hân mới nhớ ra.
“À! Thì ra là anh ta”
“Nhớ ra rồi chứ gì? Anh ấy bây giờ khác lắm. Cậu mà nhìn thấy dáng vẻ anh ấy mặc quân phục thì sẽ thấy, quân phục được may ra chỉ để đợi anh ấy.”
Mai Phương mắt long lanh khi nhớ lại dáng vẻ đó
“Có phải hình tượng quá thế không?” Hiểu Hân dội gáo nước lạnh về phía Mai Phương.
“Chẳng qua trong mắt cậu có mỗi sư huynh thôi, nên cậu không biết thưởng thức
cái đẹp của đàn ông khác”. Mai Phương bữu môi sau đó nhoài người về phía Hiểu Hân hỏi nhỏ.
“Này! Ngày xưa, sư huynh có từng coi Vũ Phong là tình địch đáng gờm không nhỉ?”
“Tớ làm sao mà biết được”
Tuy nói vậy nhưng đầu óc Hiểu Hân bỗng nhớ mang máng một sự kiện trước đây, khi đó Khôi Nguyên có vẻ tức giận vì cô đã nhìn Vũ Phong để trần thì
phải. Liệu việc đó có tính là ghen không nhỉ? Hiểu Hân tự hỏi.
Trong lúc Hiểu Hân suy nghĩ thì Mai Phương vẫn thao thao bất tuyệt. Bỗng Mai Phương đắc chí vỗ vai Hiểu Hân một cái.
“Cậu nghĩ xem, nếu bây giờ sư huynh và Vũ Phong đại chiến dành người đẹp thì hay nhỉ?”
Hiểu Hân phát khóc vì ý tưởng kỳ quái của Hiểu Hân, cô lấy tay lay vai Mai Phương để cô ấy quay lại thực tại.
“Thôi hạ phàm ăn trưa đi, tớ đói rồi!”
_o0o_
Ngày 23 tháng Chạp, Hiểu Hân về nhà ăn cơm với gia đình. Ba cô cũng yêu cầu
cô phải về nhà ở từ ngày này cho đến hết mùng 5 tết. Hiểu Hân dù không
tình nguyện nhưng vẫn phải ở lại vì cả năm chỉ có một cái tết quan
trọng.
Hiểu Hân nhớ các bữa ăn gia đình mấy năm trước khi cô còn ở đây đều khá yên lặng. Việc để ai đó náo loạn lên trong bữa ăn trước đây chưa từng có, nhưng bây giờ đã bắt đầu náo loạn hơn do cu Bin và bé Mi
chí choé nhau. Bà nội có vẻ rất yêu bé Mi nên dung túng con bé khá
nhiều. Thái độ của bà với Hiểu Hân cũng có khác trước, thôi không xét
nét nữa, nhưng vẫn tỏ ra lạnh nhạt. Chính vì vậy mà Hiểu Hân cảm thấy dễ thở hơn trong lần trở về này.
Sau bữa tối, ông An Đông gọi Hiểu Hân lên phòng sách nói chuyện. Hiểu Hân nán lại bếp, gọt một chút hoa quả rồi mới lên.
Hiểu Hân đẩy cửa phòng đi vào, cô đặt đĩa hoa quả trước mặt ông sau đó mới ngồi xuống. Cô nhìn ông im lặng chờ đợi.
Ông An Đông cũng nhìn con gái một lát sau đó mới mở lời.
“Ba nghe Ngọc Trúc nói con nhận được học bổng của Học viện nghệ thuật Chicago”
“Vâng ạ!”
“Chương trình đó học trong bao lâu?”
“Hai năm ạ!”
“Vậy thì tốt! Ba muốn con sau khi học xong thì quay về giúp ba”. Ông An Đông gật gù
“Công việc hiện tại của con rất tốt”. Hiểu Hân ngầm từ chối ông
“Ba cũng đã có tuổi, ba muốn con về giúp sức cho ba. Công ty này là sản
nghiệp của gia đình, nó cũng có phần của con. Hai em con thì vẫn còn nhỏ dại. Con sẽ phải vất vả đấy, nhưng vẫn tốt hơn là đi làm thuê. Gia đình ta tuy không giàu có như gia đình đó, nhưng ba muốn con không bị người
ta khinh thường”.
Hiểu Hân im lặng nghe những lời ông An Đông
nói, trong lòng cô có chút xúc động. Mấy năm ở xa nhà cô mới thấy ông
vẫn dành sự quan tâm âm thầm cho cô.
“Vâng! Con sẽ suy nghĩ về vấn đề ba nói. Còn chuyện…du học, con không có ý định đi nữa đâu ạ”. Hiểu Hân cúi đầu ngập ngừng nói.
Ông An Đông nhướn mày ngạc nhiên.
“Sao vậy? Nếu học bổng không đủ chi phí, ba sẽ lo cho con”
“Không phải vì vấn đề đó. Do con không muốn đi nữa thôi ạ”
Ông An Đông cau mày suy nghĩ một lát rồi nói.
“Ba không có quyền can dự vào quyết định của con. Con còn rất trẻ, tương
lai còn dài, nhưng cơ hội hiếm có như vậy không phải lúc nào cũng có.
Con nên cân nhắc kỹ để sau này không phải hối hận. Cha muốn con có năng
lực để không cảm thấy thua kém người khác”.
Những lời ông An Đông nói đánh thẳng vào những suy nghĩ đã cất sâu của Hiểu Hân. Cô cắn môi im lặng, trong lòng cô
cũng có muôn vàn khát vọng, nhưng cô không thể quá tham lam đòi hỏi trong khi anh vì cô mà hi sinh quá nhiều.
“Con sẽ không thay đổi quyết định đâu ạ. Có lẽ ba sẽ thấy con ngu ngốc vì
một người đàn ông, nhưng anh ấy xứng đáng để con từ bỏ ước vọng của
mình”. Hiểu Hân ngẩng lên nhìn ông kiên định nói.
“Ba cũng chỉ
góp ý vậy, quyền quyết định là ở con”. Ông An Đông thở dài sau đó khoát
nhẹ tay ra hiệu. “Cũng không có chuyện gì nữa, con về phòng nghỉ ngơi
đi”.
“Ba cũng nghỉ sớm, con xin phép!”. Hiểu Hân đứng dậy, lễ phép rời đi.
Hiểu Hân về đến phòng thì thấy điện thoại đang nhấp háy đèn, cô mở máy lên thì thấy có cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của Khôi Nguyên.
[Em đứng ra cửa sổ đi! Anh muốn được nhìn thấy em]
Hiểu Hân vội chạy ra mở cửa sổ, cô nhìn xuống thì thấy anh đang ngồi trên xe máy nhìn lên vẫy tay với cô. Cô lấy máy gõ phím nhắn lại.
[Chờ em xuống]
Hiểu Hân định quay lưng chạy ra khỏi cửa thì tin nhắn của anh lại tới.
[Đừng xuống, cứ đứng ở đó thôi. Anh sắp phải đi có việc rồi. Em xuống anh lại không đi được mất]
Hiểu Hân quay lại cửa sổ nhìn xuống rồi nhắn tin cho anh.
Hiểu Hân: [Anh đến từ bao giờ rồi? Em để máy sạc pin nên không biết anh gọi tới.]
Khôi Nguyên: [Được một lúc rồi! Anh thấy em mở đèn là biết em đã về phòng]
Hiểu Hân: [Gọi điện thoại không được, sao anh không nhấn chuông cửa]
Khôi Nguyên: [Anh không muốn làm phiền mọi người trong gia đình vào giờ này. Em không biết đợi chờ cũng là hạnh phúc à?]
Hiểu Hân: [Phiền gì chứ? Anh mà vào còn được ăn cơm miễn phí. Lại cứ thích đứng ngoài đó làm cơm cho muỗi]
Khôi Nguyên: [Anh phải đi rồi! Bảo với bà và bố, mấy hôm nữa anh qua. Mà bố vợ thích món gì để con rể biếu đây?]
Hiểu Hân buồn cười vì tin nhắn của anh, cô bỏ máy xuống, lấy hai tay chụm
lại thành hình trái tim ở trên đầu cho anh thấy rồi lấy tay vẫy từ biệt
anh.
Hiểu Hân nhìn bóng xe anh đi khuất hẳn rồi mới quay trở về
giường. Trong lòng cô dư vị ngọt ngào vẫn còn đọng lại, người đàn ông
như thế làm sao cô có thể không yêu được.
Mấy ngày cận tết, công
việc đối ngoại của Khôi Nguyên khá nhiều nên anh không có thời gian đi
chơi riêng với Hiểu Hân. Mà cô cũng đang ở nhà nên không được đi thoải
mái như trước. Thời gian cả hai được ở bên nhau cũng chỉ một lúc ban
sáng và buổi trưa nên Khôi Nguyên thường ôm cô than vãn cầu mong cho mau qua tết.
Tết này Khôi Nguyên cũng chính thức đến nhà chào hỏi
người lớn trong nhà Hiểu Hân. Còn Hiểu Hân cũng phải qua nhà anh cho
phải phép.
Tết rồi cũng qua, Hiểu Hân và Khôi Nguyên như thấy thiên đường đã trở lại. Mọi thứ gần như quay lại quỹ đạo ban đầu.
_o0o_
Khôi Nguyên đang làm việc thì nhận được điện thoại của Ngọc Trúc gọi đến.
“Alo!”
“…”
“Em chào chị!”
“…”
“Vâng! Khoảng 1 tiếng nữa em sẽ tới” Khôi Nguyên ngó đồng hồ.
“…”
“Vâng”
Khôi Nguyên cúp máy rồi nhìn điện thoại đầy thắc mắc. Anh tiếp tục hoàn thiện nốt công việc xong mới đi đến điểm hẹn.
Ngọc Trúc chọn một quán trà khá gần với công ty nên Khôi Nguyên không lái xe mà đi bộ tới. Anh tới nơi đã thấy Ngọc Trúc đang ngồi đợi.
“Chị đợi lâu chưa?”
“Cậu vẫn đến đúng giờ mà, chẳng qua là tôi tới sớm. Cậu uống gì thì gọi đi”
Khôi Nguyên yêu cầu người phục vụ cho một ly coffee đen đá, chờ họ đi khỏi anh mới quay ra nói chuyện với Ngọc Trúc.
“Chị cần gặp em có chuyện gì vậy?”
Ngọc Trúc trầm ngâm nhìn ly trà trên tay mình một lát rồi hỏi.
“Cậu An Đông của tôi nói, Hiểu Hân sẽ không đi du học nữa. Cậu cũng biết chuyện này chứ?”
“Em biết!”
“Là cậu không cho con bé đi hay là do nó tự quyết định”
“Là cô ấy tự quyết định nhưng em cũng thực lòng không muốn cô ấy đi”
“Nhưng nếu nó được theo học ngôi trường đó thì sự nghiệp sau này của nó sẽ rất phát triển”. Ngọc Trúc lắc đầu không đồng tình với ý kiến của Khôi
Nguyên.
“Em thấy cô ấy không cần thiết phải nỗ lực nhiều như vậy. Em có thể chăm sóc cho cô ấy tốt hơn là chị nghĩ”
“Người con gái nào cũng mong muốn tìm được người đàn ông có thể làm chỗ dựa
vững trãi cho đời mình, nhưng không có nghĩa là phải sống như tầm gửi”.
Ngọc Trúc ngừng lại một lát, khuôn mặt suy tư như đang hồi tưởng.
“Hiểu Hân vốn là đứa hướng nội, tâm tư ước muốn của nó có bao giờ để lộ cho
người khác thấy đâu. Cậu đã bao giờ thấy Hiểu Hân say mê bên giá vẽ như
thế nào chưa? Mọi tâm tư nỗi buồn của con bé đều được gửi gắm trong từng bức tranh. Hội họa mang lại màu sắc cho cuộc sống của con bé, nó đã
ngấm vào con bé như một phần của cơ thể. Hiểu Hân còn trẻ, tương lai lại đang rộng mở. Tôi mong cậu hãy vì con bé mà cho nó được một lần thỏa
niềm đam mê của mình”
Khôi Nguyên nghe Ngọc Trúc nói, tâm trạng
anh bắt đầu giao động, anh im lặng nhấp từng ngụm coffee, vị đắng trên
đầu lưỡi hay vị đắng trong lòng anh không thể phân định nổi, ý nghĩ để
cô ấy rời xa mình trong từng ấy thời gian cũng khiến con tim anh nghẹn
lại.
“Em hiểu những gì chị muốn nói. Hiện tại em chẳng thể nghĩ
được điều gì nhiều ngoài ước muốn không phải xa Hiểu Hân. Có thể chị sẽ
thất vọng vì tính ích kỷ của em”
“Khi yêu ai cũng đều trở nên ích kỷ, tôi cũng không phải ngoại lệ. Tôi chỉ mong Hiểu Hân hạnh phúc với những gì nó lựa chọn”.
Cuộc nói chuyện kết thúc, Khôi Nguyên trở về công ty, tâm trạng anh trở nên
trầm mặc hơn. Khôi Nguyên gặp Mike ngay ở thang máy. Anh suy nghĩ một
lát rồi hỏi Mike.
“Anh biết học viện Chicago chứ?”
Từ lúc vào chung thang máy, Mike đã thấy Khôi Nguyên có gì đó khác lạ. Anh suy nghĩ một lát rồi trả lời.
“Biết! Đó là một trong ba học viện nghệ thuật nổi tiếng nhất thế giới. Ngoài
ra nó còn được coi là bệ phóng tốt nhất cho những người sáng tác nghệ
thuật”.
Giải thích xong Mike quay ra hỏi ngược lại Khôi Nguyên.
“Sao bỗng dưng cậu lại quan tâm đến học viện đó vậy?”
Khôi Nguyên im lặng không nói lý do, sau đó anh bước ra khỏi thang máy trước ánh mắt khó hiểu của Mike.
_o0o_
Khôi Nguyên cả ngày hôm nay cứ suy nghĩ mãi đến cậu chuyện Ngọc Trúc nói với anh, anh khó lòng tập trung vào công việc được nên quyết định về sớm.
Anh xuống phòng làm việc của Hiểu Hân đứng đợi. Anh không gọi cô vội,
chỉ đứng từ xa nhìn cô làm việc.
Hiểu Hân bên trong đang tập
trung cao độ nên không phát hiện ra Khôi Nguyên đã đến, đến khi cô hoàn
thành công việc, mang bản thảo nộp lại cho Phan Linh thì mới phát hiện
ra. Cô nhanh chóng thu gọn dụng cụ rồi khoác túi ra về.
“Lạ nha! Lần đầu mới thấy anh xong việc trước cả em”. Hiểu Hân vui vẻ khoác lấy cánh tay Khôi Nguyên.
“Hôm nay anh mới hiểu, thời gian vừa qua em phải chờ đợi anh xong việc buồn chán đến mức nào”.
“Anh từng nói, chờ đợi là hạnh phúc mà. Em rất thích ngắm dáng vẻ anh mỗi khi làm việc”.
Khôi Nguyên nhéo nhẹ mũi cô.
“Càng ngày càng biết nói những câu dễ nghe nhỉ. Hôm nay em muốn ăn gì?”
“Hôm nay về nhà nấu ăn được không? Em còn phải vẽ nốt bức tranh đã”.
“Bận việc đến nỗi phải mang việc về nhà sao?” Khôi Nguyên ngạc nhiên.
Biết Khôi Nguyên hiểu nhầm, cô vội giải thích.
“Không phải! Chỉ là tác phẩm của em thôi, em đang có cảm hứng nên muốn hoàn thành cho xong thôi”
“Vậy à! Thế thì lát nữa về để anh nấu, em cứ tập trung mà vẽ”.
“Em thích ý kiến này, mau về thôi!” Hiểu Hân hớn hở kéo tay Khôi Nguyên đi.
Sau bữa tối, Hiểu Hân không phải động tay thu dọn gì cả, Khôi Nguyên đều
tranh làm hết cho cô. Cô nhìn dáng vẻ của anh bận bịu trong bếp mà hạnh
phúc vô cùng, cảm xúc đó lây theo vào bức vẽ của cô.
Khôi Nguyên làm xong việc liền đi đến ôm Hiểu Hân từ phía sau, anh ngắm nghía bức tranh nói.
“Anh không am hiểu mấy về tranh, nhưng anh thấy nó rất đẹp”.
Tay Hiểu Hân đang bị màu làm cho bẩn nên không thể đổi tư thế quay lại ôm
anh được, cô đành lấy má của mình cọ nhẹ vào má anh. Khôi Nguyên cảm
thấy hành động đó đáng yêu như một chú mèo vậy. Anh kìm lòng không được
mà hôn lên cánh môi của cô.
Nụ hôn này của anh đáp xuống chỉ mơn
man nhẹ nhàng như đang nhấm nháp, nhưng Hiểu Hân vẫn cảm thấy tê dại
trong cảm xúc quá đỗi dịu dàng.
Hiểu Hân rời khỏi môi anh, mỉm cười hạnh phúc. Cô chỉ vào bức tranh rồi nói.
“Nếu bức này mà là tác phẩm tốt nghiệp của em thì tốt biết mấy”
“Sao vậy?”
“Giờ em đã hiểu vì sao lúc đó bài của em chỉ đứng hạng hai. Các thầy nói
tranh của em tiềm ẩn vẻ dữ dội, khiến người khác không dời mắt được,
nhưng nó lại thiếu một chút sắc màu ấm. Bây giờ em mới biết sắc mầu ấp
đó là do hạnh phúc mang lại”.
Hiểu Hân quay lại nhìn vào mắt anh nói.
“Cảm ơn anh đã cho em có được sắc màu đó”.
Khôi Nguyên nhìn sâu vào mắt long lanh của Hiểu Hân, anh phân vân trong giây lát rồi hỏi cô.
“Hân à! Em có thấy tiếc nuối về quyết định không đi du học của mình không?”
Hiểu Hân hơi cúi mắt xuống rồi nói.
“Em nói rồi mà, em không nỡ xa anh đâu”
Khôi Nguyên nâng cằm để Hiểu Hân nhìn thẳng vào mắt mình.
“Em nhìn anh đi! Em hãy nói thật lòng, em có muốn theo học ở đó không?”
Hiểu Hân bị anh nhìn xoáy sâu vào có chút bối rối.
“Em..em..cảm thấy mãn nguyện với những gì mình đang có rồi”. Hiểu Hân cắn môi nói.
“Anh thấy trong lòng em vẫn còn mâu thuẫn. Em đang tự chọn giải pháp ủy
khuất cho bản thân mà không muốn chia sẻ cảm nghĩ thật cho anh biết”.
Khôi Nguyên lắc đầu rồi thở dài.
Hiểu Hân thấy thái độ của anh như vậy liền cảm thấy tủi thân.
“Anh cũng làm vậy với em mà. Em biết anh không muốn làm em lo lắng nên mới
giấu em một số chuyện. Nhưng cảm giác khi biết anh phải chọn con đường
gian nan, từ bỏ mọi thứ vì em khiến em cảm thấy mình có lỗi”
Nói đến đây nước mắt Hiểu Hân bỗng trào ra, cô nức nở.
“Em cảm thấy mình không xứng với anh, không xứng với những gì anh đã dành
cho em. Những người phụ nữ bên cạnh anh đều tài giỏi, chị gái của anh,
rồi cả chị Thùy Anh nữa. Em đã rất vui mừng khi nhận được học bổng đó,
em mong anh có thể tự hào về em”.
Khôi Nguyên thấy mắt mình cay cay, anh ôm chặt Hiểu Hân vào lòng.
“Em đừng suy nghĩ nhiều như vậy. Mọi chuyện anh làm là vì anh, em chính là
động lực giúp anh vượt lên khỏi cái bóng quá lớn của gia đình. Anh muốn
tự khẳng định năng lực của mình nên mới đi con đường đó”.
Khôi
Nguyên cố hít thở sâu để trấn định cảm xúc của mình. Anh buông cô ra rồi lấy hai tay bưng má cô, ngón tay gạt nhẹ giọt nước mắt trên khóe mi cô.
“Anh không muốn tình yêu của anh là gánh nặng cho em. Em hãy đi vì ước mơ của mình. Anh mong tình yêu của anh sẽ trở thành động
lực cho em vững bước”
Nước mắt Hiểu Hân thi nhau tuôn rơi, sao cô lại may mắn có được người đàn ông tuyệt vời này chứ.
“Nín đi mà, anh đã từng bỏ em lại mà đi Mỹ mấy năm. Coi như sắp tới em đi 2 năm để trả thù anh cũng được.”
Khôi Nguyên cố kiếm chuyện để cố chọc cười Hiểu Hân nhưng rút cuộc lại khiến cô khóc to hơn. Cô nhào vào lòng anh khóc nức nở. Mãi sau cô mới nín
được, cô ôm cổ anh rồi nói nhỏ.
“Anh biết vì sao khi đó em lại lựa chọn xin học bổng của học viện Chicago không?
Khôi Nguyên lắc đầu thay cho câu trả lời.
“Em đã từng nghĩ, nếu em được đặt chân đến nước Mỹ thì khoảng cách giữa em và anh sẽ gần hơn chăng?”
Khôi Nguyên không kìm được cảm xúc trước những lời thủ thỉ của cô, anh cúi xuống chạm lên bờ môi cô nói khẽ
“Cảm ơn ông trời đã cho anh tìm lại được em. Anh yêu em!”
Tiếp theo lời anh nói, là những nụ hôn sâu đến ngây ngất như muốn nhấn chìm cả hai trong xúc cảm ngọt ngào.
_o0o_
Việc Hiểu Hân quyết định đi du học đã khiến cho ông An Đông và Ngọc Trúc rất vui. Mọi người càng nhìn Khôi Nguyên với một con mắt khác hẳn, ai cũng
vui mừng vì Hiểu Hân đã chọn được người bạn trai tốt.
Trước đây,
tiếng Anh của Hiểu Hân rất khá, nhưng để chuẩn bị đi du học và vòng
phỏng vấn sắp tới tại đại sứ quán. Hiểu Hân đã phải dành thời gian buổi
tối để tới trung tâm luyện tiếng Anh. Thời gian biểu của Hiểu Hân cứ như vậy mà bị lấp kín.
Khôi Nguyên thì càng bận hơn Hiểu Hân, anh
đang phải tiếp nhận dự án mở đại lý chính thức cho VSTV tại tỉnh A, nên
anh đi phải đi công tác suốt. Nhưng dù bận đến mấy Khôi Nguyên cũng phải dành thời gian đưa Hiểu Hân bay sang tỉnh H để tới đại sứ quán Mỹ. Bằng kinh nghiệm đã trải qua nhiều cuộc phỏng vấn ở đây, anh muốn truyền lại cho Hiểu Hân những kinh nghiệm tốt nhất và anh cũng muốn là người đầu
tiên chúc mừng cô.
Thời gian cứ như vậy mà trôi qua, chẳng mấy
chốc là đến ngày Hiểu Hân lên đường sang Mỹ. Ngày cô lên máy bay cũng là ngày anh đi công tác tại tỉnh khác về. Anh đã hẹn sẽ gặp lại cô ngay
tại sân bay. Nhưng người tính không bằng trời tính, tối hôm trước Hiểu
Hân nhận được điện thoại của Khôi Nguyên, anh nói có việc đột xuất nên
phải ở lại giải quyết cho xong, anh không hứa chắc có thể về kịp. Anh
mong cô sẽ không buồn, Hiểu Hân tuy miệng nói không sao nhưng nước mắt
đã lăn dài trên má.
Sáng hôm sau, Hiểu Hân được Mai Phương, Vũ
Thanh và Ngọc Trúc đưa ra sân bay. Trên đường ra sân bay Hiểu Hân cứ
nhìn điện thoại suốt, cô chờ đợi cuộc gọi từ Khôi Nguyên gọi đến. Cô
cũng đã gọi cho anh mấy cuộc nhưng không được.
Trong lúc Hiểu Hân làm thủ tục thì Hồng Ánh và Mike cũng kịp đến để tiễn cô. Ai cũng thấy
buồn thay cho Hiểu Hân vì Khôi Nguyên không về kịp. Hiểu Hân làm thủ tục xong thì cố nán lại nói chuyện cùng mọi người một lúc. Cô đưa mắt nhìn
quanh sân bay để mong điều kỳ diệu có thể xảy ra nhưng cô lại thất vọng
vì không tìm thấy bóng dáng quen thuộc. Khi loa thông báo vang lên thì
Mai Phương bắt đầu khóc khiến cho mắt Hiểu Hân cũng đỏ hoe. Cô ôm chặt
người bạn duy nhất của mình, cô thầm cảm ơn ông trời đã cho cô có được
một người bạn tốt. Hiểu Hân cũng quay ra ôm Ngọc Trúc và Hồng Ánh một
cái trước lúc chia tay. Sau đó cô kéo chiếc valy đi mà không dám quay
đầu lại nhìn.
Hiểu Hân lên máy bay, cô gõ bàn phím gửi tin nhắn cuối cho Khôi Nguyên trước khi phải tắt máy.
[Em lên máy bay rồi, khi nào sang đến nơi em sẽ gọi cho anh. Em ước gì có
thể nhìn thấy anh trước lúc đi, nhưng ông trời lại không cho em được
toại nguyện. Thế cũng tốt, nhìn thấy anh em lại khóc mà không đi nổi
mất. Em phải tắt máy rồi, tạm biệt anh! Em yêu anh!]
Nước mắt Hiểu Hân lã chã rơi khi cô nhắn những lời cuối này. Cô định tắt máy thì tin nhắn của anh gửi tới.
[Anh bận quá, giờ mới nhắn lại được cho em. Anh xin lỗi vì đã không thể tiễn em được. Hiện giờ anh cũng đang ở trên máy bay. Anh cũng phải tắt máy
đây, họ không cho anh sử dụng điện thoại nữa. Anh nhớ em và cũng yêu em
nhiều!]
Hiểu Hân cắn môi cố ngăn tiếng khóc nấc của mình khi đọc
được tin nhắn của anh. Cô gục mặt xuống tay để khóc, cô không muốn mọi
người xung quanh chú ý đến khuôn mặt đầm đìa nước mắt của mình.
Đang khóc thì Hiểu Hân thấy vai của mình bị ai đó vỗ nhẹ, sau đó ghế hơi
rung lên vì bị ai đó ngồi xuống. Cô không ngẩng mặt lên nhìn vì không
muốn bị người khác quấy nhiễu vào lúc này.
“Cô gì ơi! Tôi có thể làm bạn đồng hành của cô trên chuyến bay này không?”
Hiểu Hân đang buồn nên thấy cáu tiết vì hành vi làm quen này. Cô định tảng
lờ đi coi như không nghe thấy nhưng cô bỗng nhận ra giọng nói mày rất
quen thuộc. Hiểu Hân không tin ở tai mình nữa, cô từ từ ngồi thẳng lên
quay ra nhìn người bên cạnh.
Khuôn mặt ướt nước mắt của Hiểu Hân vốn được tay áo thấm khô đi, giờ đây lại ướt nhèm vì hàng nước mắt mới thi nhau tuôn rơi.
Người đàn ông đó lại hỏi cô thêm lần nữa.
“Tôi có thể làm bạn đồng hành của cô trên chuyến bay này không?”
“Không chỉ chuyến bay này, tôi còn muốn chú làm bạn đồng hành của tôi suốt cả
cuộc đời”. Hiểu Hân nói trong nước mắt hạnh phúc, rồi nhào vào lòng
người đàn ông đó.
THE END
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...