Công ty cổ phần truyền thông Ánh Dương tổ chức họp báo tại hội trường Diamond của khách sạn S.
Hiểu Hân đeo kính, kéo mũ lưỡi trai sụp xuống, cô đi theo nhóm nhà báo tiến vào hội trường.
Khôi Nguyên muốn dấu Hiểu Hân nên anh không tiết lộ cho cô biết về buổi họp
báo này. Nhưng Hiểu Hân đã nhờ mối quan hệ với Tuấn Bin để được đi cùng
một nhà báo khác tới đây. Cô chọn dãy ghế cuối cùng, ngồi lẫn cùng các
nhà báo khác. Từ vị trí này cô vẫn có thể nhìn rõ chiếc bàn dài của
phòng họp.
Một lát sau hội quản trị của công ty cổ phần Ánh Dương tiến vào trong ánh đèn chớp liên tục của máy ảnh. Họ ngồi xuống dãy bàn dài đối diện với hàng ghế của các nhà báo. Sau khi họ ngồi xuống Hiểu
Hân bắt đầu nghe thấy tiếng xì xầm của các phóng viên.
“Kia có phải là ông Đức Kiên, nguyên phó giám đốc của đài truyền hình trung ương không?”
“Đúng là ông ta mà, sao ông ta lại ở đây cùng công ty truyền thông Ánh Dương?”
“Đúng là lạ mà?”
Trong tiếng xì xầm to nhỏ, Hiểu Hân nhìn thấy Khôi Nguyên đứng lên cầm mic, anh đang thay mặt ban quản trị đứng lên phát biểu.
“Kính thưa quý vị, các anh chị nhà báo có mặt ngày hôm nay. Chúng tôi mời các vị tới buổi họp này để thông báo về sự thay đổi cơ cấu lãnh đạo của
công ty truyền thông Ánh Dương trong năm tới. Tôi xin nhường lời công bố lại cho chị Triệu Hồng Ánh người đang giữ vị trí chủ tịch hội đồng quản trị của công ty cổ phần truyền thông Ánh Dương”
Khôi Nguyên ngồi xuống, mic được chuyển đến tay Hồng Ánh, chị đứng lên tiếp lời
“Thưa quý vị! Tôi xin công bố sơ đồ lãnh đạo của công ty chúng tôi trong năm
tới. Tôi Triệu Hồng Ánh, nhờ sự tin tưởng và kỳ vọng của các cổ đông nên vẫn tiếp tục giữ vị trí chủ tịch hội đồng quản trị. Vị trí tổng giám
đốc lần này được bổ nhiệm cho ông Mike Parkes, vì những chiến lượng hiệu quả và nguồn đầu tư tài chính lớn của ông cho công ty trong nhiều năm
qua”.
Sau lời giới thiệu của Hồng Ánh, Mike đứng lên chào trong
tiếng vỗ tay của các khách mời. Hồng Ánh tiếp tục nở nụ cười chuyên
nghiệp, rồi chị đưa tay hướng về một người đàn ông lớn tuổi đang ngồi
giữa Khôi Nguyên và Mike.
“Công ty chúng tôi vô cùng vui mừng khi có ông Phùng Đức Kiên nguyên phó giám đốc đài truyền hình trung ương
góp mặt trong ban lãnh đạo của công ty cổ phần truyền thông Ánh Dương
trong năm tới. Ông Phùng Đức Kiên sẽ giữ chức vụ phó tổng giám đốc, kiêm cố vấn đặc biệt của công ty chúng tôi.”
Ông Đức Kiên đứng lên chào sau lời giới thiệu của Hồng Ánh.
Tiếng vỗ tay cùng tiếng xì xầm bàn tán nổi lên khi nghe xong công bố của Hồng Ánh. Một phóng viên nam giơ tay xin đặt câu hỏi.
“Tôi xin có câu hỏi với ông Triệu Khôi Nguyên”.
“Vâng xin mời anh đặt câu hỏi”. Khôi Nguyên đưa tay mời phóng viên đó.
“Thưa ông, như bà Triệu Hồng Ánh vừa công bố thì không có tên ông trong ban
lãnh đạo trong năm tới. Phải chăng đúng như tin đồn, ông sẽ kết hôn với
cô Thùy Anh và đầu quân cho về đài truyền hình tỉnh A”.
Khôi Nguyên mỉm cười trước câu hỏi của phóng viên.
“Tôi xin chính thức trả lời về những nghi vấn mà báo chí trong suốt thời
gian qua đã đồn đoán. Năm tới tôi sẽ không còn giữ chức vụ gì tại công
ty cổ phần truyền thông Ánh Dương. Tôi sẽ chỉ là một cổ đông ưu đãi và
không có chuyện tôi về đầu quân cho đài truyền hình tỉnh A như mọi người dự đoán”. Khôi Nguyên ngưng lại trong giây lát rồi nói tiếp.
“Còn chuyện kết hôn với MC Thùy Anh thì có lẽ các anh chị trong báo giới
đang có sự hiểu lầm. Tôi là đàn ông thì không mấy khi để ý đến chuyện
này, nhưng cô Thùy Anh là phụ nữ lại khác. Những tin đồn thất thiệt vừa
qua sẽ làm ảnh hưởng tới chuyện lập gia đình sau này của cô ấy. Nhân
buổi họp báo này tôi muốn giải thích cụ thể, tôi chỉ coi Thùy Anh như
một cô em gái tốt, và cô ấy cũng quý mến tôi như một người anh mà thôi”
“Nhưng xin hỏi, việc hai gia đình gặp mặt là thế nào ạ?” Một phóng viên khác hỏi chen ngang.
“Gia đình chúng tôi cũng có quan hệ với giới truyền thông lâu năm, nên việc
gặp gỡ gia đình ông Tiến Dũng và trao đổi công việc ngay trên bàn tiệc
cũng là việc bình thường. Thực tình thì tin tức đăng tải trên báo lần
trước cũng khiến tôi lao đao vì bị bạn gái giận đấy, mong các anh chị
đính chính lại giúp tôi.”
Câu nói của Khôi Nguyên khiến các phong viên phì cười, có người nhanh nhảu đặt ngay câu hỏi cho anh.
“Xin anh có thể tiết lộ về bạn gái của mình không ạ?”
“Xin lỗi! Tôi không thể tiết lộ. Xin mời chuyển sang câu hỏi khác.”
“Tôi xin hỏi vì sao ông lại rời bỏ chức vụ quan trọng như vậy trong thời
điểm công ty cổ phần truyền thông Ánh Dương đang trên đà phát triển rất
tốt”
“Tôi rời khỏi vị trí đó vì tôi muốn phát triển thêm thị phần của công ty sang lĩnh vực khác. Hiện giờ tôi đang có trong tay cổ phần
của công ty truyền hình kỹ thuật số VSTV. Tôi sẽ hoạt động độc lập nhưng sẽ hỗ trợ cho công ty cổ phần Áng Dương, vì tôi vẫn đang là cổ đông ưu
đãi của Ánh Dương. Tuy không có quyền biểu quyết nhưng tôi vẫn phải làm
cho cổ phần của tôi sinh lãi chứ.”
Tin tức Khôi Nguyên có trong
tay cổ phần của VSTV khiến các phóng viên kinh ngạc. Công ty cổ phần
truyền thông Ánh Dương có cú chuyển mình quá ngoạn mục. Lôi kéo được ông Đức Kiên lại thêm cổ phần với công ty truyền hình kỹ thuật số VSTV thì
chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh. Các nhà báo thi nhau chụp ảnh, rồi viết tốc ký gửi về tòa soạn. Họ muốn tin tức của họ sớm được đăng tải nhanh
nhất.
Hiểu Hân yên lặng ngồi nghe cuộc phỏng vấn, tuy cô không
hiểu biết gì về kinh doanh nhưng nhìn vẻ mặt tự tin của Khôi Nguyên, cô
biết anh đã thành công khi lấy được lòng tin của mọi người. Cô biết vẻ
tự tin của anh hiện tại là đang cố diễn với báo chí. Theo lời bà nội anh nói, với cổ phần ít ỏi từ VSTV thì anh cũng chẳng có quyền phủ quyết
nhiều. Anh đang từ một người ở vị trí cao nhất nhì, tiếng nói có trọng
lượng với mọi người, vậy mà bây giờ anh phải bắt đầu lại ở vị trí thấp
hơn nhiều.
Hiểu Hân không nén được tiếng thở dài. Cô tự hỏi, liệu anh phải cố gắng bao nhiêu năm nữa thì mới đạt được vị trí mong muốn
đây. Cô cũng tự trách bản thân chẳng thể giúp gì cho anh được, có lẽ từ
khi cô xuất hiện đã khiến anh đi chệch khỏi quỹ đạo ban đầu.
Hiểu Hân lặng lẽ rời khỏi phòng họp báo khi cuộc họp vẫn chưa kết thúc. Cô
mở điện thoại lên liền phát hiện ra nhiều cuộc gọi nhỡ từ Ngọc Trúc.
Hiểu Hân bấm số gọi lại.
“…”
“Em đang ở ngoài”
“…”
“Chị đến rồi à”
“…”
“Chắc em không về kịp đâu. Tranh em vẽ xong rồi. Khóa cửa sơ cua em dấu dưới chậu cây bên trái ý”
“…”
“Ok! Bye chị”
Hiểu Hân vừa kết thúc cuộc gọi thì số máy của Khôi Nguyên gọi đến, có lẽ
buổi họp kết thúc nên anh gọi ngay cho cô. Hiểu Hân theo bản năng ngó
trước ngó sau rồi trốn vào một góc yên tĩnh nghe máy. Cô không muốn Khôi Nguyên biết được cô đã đến buổi họp báo này.
“Em nghe ạ!”
“…”
“Hiện giờ em không có ở nhà”
“…”
“Hôm nay ba gọi em về nhà có việc rồi”
“…”
“Em cũng nhớ anh! Bye”
Hiểu Hân bỏ máy xuống thở dài, cô theo chân đám phóng viên ra khỏi đại sảnh. Cô leo lên một chiếc taxi sau đó mới bỏ mũ và kính ra. Hiểu Hân báo địa chỉ sau đó nhìn điện thoại tự hỏi, ba cô nhắn tin cần gặp cô là vì
chuyện gì đây?
_o0o_
Lễ cưới của Ngọc Trúc diễn ra đúng
vào ngày lễ giáng sinh nên tiệc cưới của cô được bên công ty sự kiện
trang trí theo hai gam màu trắng đỏ. Lễ đón dâu tại nhà, Ngọc Trúc mặc
áo dài truyền thống. Chiếc áo dài vải ren đỏ kiêu sa càng khiến Ngọc
Trúc thêm rạng rỡ. Vũ Thanh khi đến đón dâu nhìn thấy Ngọc Trúc xinh đẹp như vậy liền ngẩn người trong giây lát.
Hiểu Hân, Mai Phương và
một cô em họ bên đằng nhà nội của Ngọc Trúc đảm nhận vai trò phù dâu.
Sau lễ đón dâu về nhà trai, Ngọc Trúc cùng ba phù dâu di chuyển nhanh
đến điểm tiệc để thay đồ. Lễ cưới được tổ chức ngoài trời nên Ngọc Trúc
thay ình một chiếc váy cưới gắn nhiều pha lê lấp lánh.
Lễ cưới
chỉ có hai sắc trắng đỏ nên bên tổ chức đã yêu cầu các phù dâu cũng phải mặc váy dạ hội trắng, kiểu dáng phải thật đơn giản. Trên mái tóc của
các cô còn được cài thêm một bông hoa lụa màu đỏ rất đẹp
Đến giờ
cử hành hôn lễ, chú rể Vũ Thanh đã đứng dưới bục sân khấu đợi cô dâu.
Sau lưng anh, ba chàng phù rể cũng đang đứng ngay ngắn thẳng hàng.
Hiểu Hân đứng đầu đoàn phù dâu đợi trước cách cổng được kết bằng hoa hồng đỏ và baby trắng. Các cô đang chờ nhạc hiệu để tiến vào lễ đường theo sự
chỉ đạo của bên tổ chức.
“Thầy hôm nay đẹp trai quá, lại còn kiếm được 3 phù rể quá bảnh nữa chứ, nhất là sư huynh”. Mai Phương ở đằng
sau vươn lên, nói thầm vào tai Hiểu Hân.
Hiểu Hân nhìn theo hướng đó thấy Khôi Nguyên đang nhìn cô cười. Cô cũng cười đáp lại sau đó quay mặt đi để tránh cảm thấy xấu hổ trước ánh mắt nồng nàn của anh.
Nhạc hiệu đám cưới bắt đầu nổi lên, Hiểu Hân đi vào đầu tiên cùng hai phù
dâu phía sau. Các cô đi trên thảm đỏ trải dài, sau đó đứng thẳng hàng
đối diện cùng ba phù rể bên nhà trai. Lát sau cô dâu Ngọc Trúc trên tay
cầm bó hoa cưới đỏ thắm được ba cô dẫn vào trao cho chú rể.
Hiểu
Hân nhìn không gian đám cưới đẹp như mơ đó mà ngưỡng mộ vô cùng, cô biết đó không phải là ước mơ của riêng cô mà bất cứ cô gái nào cũng đều ao
ước được một lần như vậy.
Trên sân khấu, Ngọc Trúc và Vũ Thanh
trao lời hẹn ước, sau đó họ trao nhau nụ hôn nồng nàn trong tiếng vỗ tay của tất cả mọi người.
Hiểu Hân cùng các phù dâu lần lượt lên
chụp ảnh kỉ niệm cùng cô dâu chú rể. Sau đó cô tránh xuống dưới nhường
chỗ ọi người lên chụp.
“Uống ly nước đi này, khát quá”.
Mai Phương bỗng xuất hiện cùng hai ly nước trên tay. Hiểu Hân cầm lấy ly nước liền uống luôn một ngụm.
“Này! Tớ thấy cậu và sư huynh hôm nay trông rất đẹp đôi đấy, không thua kém gì cô dâu và chú rể hôm nay đâu”.
Hiểu Hân phì cười trước câu nói của Mai Phương. Mai Phương thì tưởng Hiểu
Hân cười vì không tin lời mình nói liền chỉ tay về phía máy ảnh.
“Cậu không tin thì mai xem ảnh rửa thì biết, các cậu chụp cùng chị Ngọc Trúc và thầy mà cứ như đang có hai cặp đôi cùng tổ chức đám cưới ý”.
Hiểu Hân che miệng cười, cô thấy vui vì ý nghĩ đấy của Mai Phương. Cô đưa
mắt tìm kiếm Khôi Nguyên thì thấy anh đứng cách cô không xa lắm. Trong
đầu Hiểu Hân bỗng hiện lên một chủ ý, cô đưa tay lên vẫy gọi Khôi
Nguyên. Khôi Nguyên thấy cô r
a hiệu liền nhanh chóng tiến lại.
Anh vừa đến bên cạnh, Hiểu Hân đã vòng tay ôm lấy eo anh, nhìn anh cười
rạng rỡ. Cô cảm thấy mình từ nay có thể nắm tay anh đi công khai trước
mặt mọi người.
“Hôm nay mới có người phát hiện ra chúng ta rất đẹp đôi đấy”. Hiểu Hân nhìn Khôi Nguyên cười.
“Ah..hai người..hai người bắt đầu từ khi nào vậy?”
Mai Phương hét lên sau đó lấy tay che lên chiếc miệng đang há ra vì kinh ngạc của mình.
Hiểu Hân tinh nghịch lấy ngón tay chặn lên môi ra hiệu bí mật.
“Vụ này không giải thích rõ ràng thì cậu liệu đấy!” Mai Phương giơ nắm đấm lên đe dọa
Khôi Nguyên cảm thấy vui sướng vô cùng khi Hiểu Hân chủ động công khai
chuyện tình cảm của hai người. Nụ cười của anh không giấu được niềm hạnh phúc.
“Anh nợ lại Mai Phương một bữa chịu phạt nhé. Bây giờ anh xin phép bắt cóc người yêu của anh đi một lát”.
Khôi Nguyên nói xong liền kéo Hiểu Hân đi. Anh đưa cô ra ghế, cho cô ngồi xuống rồi anh cúi xuống lấy tay tháo giày cho cô ra.
“Có bị đau chân lắm không? Ngồi một lát cho đỡ mỏi”
Hiểu Hân gật đầu nhẹ, trong lòng cô cảm động vô cùng trước sự quan tâm chăm
sóc của anh. Mọi ngày cô chỉ quen đi giày đế bằng nên hôm nay phải đi
giày cao gót khiến chân cô có chút đau.
Khôi Nguyên không ngại
khi nắm lấy bàn chân nhỏ bé của cô xoa nắn cho cô bớt mỏi nhưng Hiểu Hân ngăn anh lại. Cô chỉ xuống chỗ bên cạnh mình, cô muốn anh đến ngồi bên
cô.
Khôi Nguyên đứng lên rồi xoay người ngồi xuống cạnh cô, anh
dang tay ôm cô vào lòng. Anh say đắm nhìn vào khuôn mặt được trang điểm
nhẹ nhàng tinh tế của cô. Lúc Hiểu Hân bước đi trên tấm thảm đỏ ấy, con
tim anh đã đập lên rộn ràng. Anh cứ ngỡ mình là chú rể, đang đứng đón cô dâu của mình đi trên lễ đường hạnh phúc. Khôi Nguyên khát khao giây
phút ấy vô cùng.
“Hân à! Hãy lấy anh nhé! Qua tết chúng ta tổ chức đám cưới luôn.”
Hiểu Hân tim đập lỗi nhịp trước lời cầu hôn của anh. Cô rất hạnh phúc nhưng
trong lòng cô vẫn cảm thấy bất ngờ vì mọi thứ đang diễn ra quá nhanh.
“Chúng ta mới chính thức yêu nhau được gần hai tháng mà, có quá vội vã không anh?”
“Nhóc! Hai tháng với em, nhưng năm năm của anh rồi. Anh ở tuổi này đang bị ai đó gọi là trai ế rồi đấy”
“Anh vốn đã ế rồi, ế thêm vài năm nữa đi. Em mới có 22 tuổi thôi, anh phải
cho em được yêu đương thêm mấy năm nữa cho thỏa chứ” Hiểu Hân bữu môi
trêu anh.
Khôi Nguyên nghé và tai cô nói nhỏ.
“Kết hôn rồi chúng ta sẽ lại yêu nhau theo một cấp độ cao hơn nữa, anh tin rằng em sẽ rất hạnh phúc đấy”
Câu nói của Khôi Nguyên như luồng điện chạy từ tai cô lan ra khắp cơ thể.
Hiểu Hân thấy mặt mình nóng bừng lên vì xấu hổ, cô đẩy nhẹ anh ra xa rồi lấy tay quạt cho bớt nóng.
“Ba em kìa, anh có muốn ra đó chào hỏi một chút không?”
Hiểu Hân chỉ vào đám đông phía trước để Khôi Nguyên khỏi nhìn cô bằng ánh mắt cháy lửa như vậy.
Khôi Nguyên phì cười trước vẻ mặt đang hồng lên của cô, anh ngồi thẳng người lại rồi nhìn theo hướng cô chỉ.
“Tất nhiên rồi, anh phải ra chào hỏi chứ. Em cũng nên cho anh về nhà em ra mắt chính thức đi”.
Khôi Nguyên kéo tay Hiểu Hân đứng dậy, sau đó cả hai nắm tay tiến về bàn trà nơi gia đình Hiểu Hân ngồi.
“Thưa bà nội, thưa ba! Đây là anh Khôi Nguyên bạn trai của con”. Hiểu Hân chủ động giới thiệu.
“Cháu chào bà! Cháu chào chú ạ!”
Khôi Nguyên đưa tay ra muốn bắt tay với ông An Đông. Ông An Đông gật đầu nhẹ sau đó cũng đưa bàn tay ra bắt lấy
“Đây là dì và hai em của em”
Hiểu Hân đưa tay sang bà Mai Uyên và hai đứa bé giới thiệu.
“Cháu chào dì!”
“Chào cậu! Tôi thấy cậu trông quen quen, tôi đã gặp cậu chưa nhỉ?”
“Vâng cháu đã gặp dì hôm tới tìm Hiểu Hân đấy ạ!”
“À!” Mai Uyên gật gù như đã nhớ ra.
“Hôm nay gặp mặt ở đây, cháu cũng xin phép bà và chú cho cháu được tới nhà
chơi, cháu muốn chính thức tới chào hỏi ạ!”. Khôi Nguyên chủ động đề cập đến chuyện gặp mặt.
Ông An Đông tuy vẻ mặt lạnh nhạt nhưng trong lòng rất hài lòng về phong thái của Khôi Nguyên.
“Cậu có thể đến bất cứ khi nào, nếu như cậu có ý định nghiêm túc với con gái tôi”
“Chú yên tâm, cháu rất nghiêm túc với tình cảm của mình. Hiểu Hân rất quan trọng với cháu, cháu sẽ chăm sóc cô ấy tốt”.
Cuộc nói chuyện bị gián đoạn do bà An Bình chạy đến.
“Mẹ và cậu ra phòng tiệc đón khách giúp con với, đến giờ rồi”
Ông An Đông đỡ bà nội Hiểu Hân đứng lên sau đó đi theo bà An Bình. Ông An Đông trước khi đi quay lại nhìn Khôi Nguyên nói.
“Gặp lại cậu sau”
Khôi Nguyên nắm lấy tay Hiểu Hân rồi ghé tai cô hỏi nhỏ.
“Liệu anh đã ghi được điểm nào trong mắt ba vợ chưa vậy?”
Hiểu Hân buồn cười khi biết anh cũng có phần lo lắng thái độ của ba cô.
“Ba nói gặp lại sau là cho anh cơ hội rồi đó”
“Thật sao?”
“Thật!” Hiểu Hân nhấn mạnh.
Có một chuyện mà Hiểu Hân không nói cho anh biết đó là ba cô đã sớm cho
người điều tra về anh rồi. Về điểm này Hiểu Hân cũng không tài nào hiểu
nổi, sao ba cô lại biết cô có qua lại với anh chứ.
“Đi thôi em! Mọi người vào phòng tiệc rồi”
Khôi Nguyên nắm tay Hiểu Hân đi về phía phòng tiệc. Ngay ngoài đại sảnh Vũ
Thanh cùng Ngọc Trúc đang đứng đón khách. Khi Hiểu Hân nắm tay Khôi
Nguyên bước qua liền nhận được ánh mắt kinh ngạc của Ngọc Trúc. Hiểu Hân biết không thể giải thích vào lúc này nên chỉ có thể cười trừ rồi bước
qua.
Đang đón khách nên Ngọc Trúc không thể chạy theo hỏi rõ được, cô quay ra nhìn chồng.
“Anh nhìn xem, có phải em nhìn nhầm không. Hiểu Hân đang nắm tay sếp của nó kìa. Hai người bọn họ…”
Vũ Thanh buồn cười cúi xuống nói cho Ngọc Trúc nghe rõ.
“Em không nhìn nhầm đâu, họ vốn có nhân duyên từ lâu rồi mà”
“Anh biết chuyện này từ bao giờ mà không nói cho em biết thế”. Ngọc Trúc lườm anh
“Thì anh đã nói khi nào chúng ta làm đám cưới anh sẽ giới thiệu bạn gái của Khôi Nguyên cho em mà”.
“Bạn gái anh ta là ai chứ? Sao anh lại để cho bà chị là em đây biết sau cùng chứ” Ngọc Trúc làm mặt giận.
“Vợ ơi! Cười đi nào, khách đang nhìn kìa. Anh cũng chỉ muốn khiến em bất ngờ một chút thôi”
Ngọc Trúc quay ra nở nụ cười chuyên nghiệp với khách sau đó quay ra nhéo vào eo Vũ Thanh một cái cảnh cáo. Vũ Thanh chỉ có thể nở nụ cười méo xẹo vì đau.
Buổi tiệc diễn ra hết sức vui vẻ, bạn bè của cô dâu và chú
rể liên tục chiếm lĩnh sân khấu hát mua vui ọi người. Ngọc Trúc và Vũ
Thanh phải đi chúc rượu từng bàn. Bạn bè của họ ai nấy đều cố ép rượu.
Vũ Thanh vì đỡ rượu thay cho Ngọc Trúc mà say đến túy lúy. Mãi sau họ
mới được thả về bàn ăn. Ngọc Trúc cùng Vũ Thanh về bàn tiệc nơi Hiểu Hân ngồi, Hiểu Hân đã sớm để dành chỗ cho họ.
Ngọc Trúc ngồi xuống liền thở ra sảng khoái.
“Vác cái váy chục cân này cả buổi mệt quá, thế này cho tiền cũng chẳng giám lấy chồng lần hai”
“Ai cho em cưới lần nữa chứ. Đừng hòng thoát khỏi tay anh”. Giọng Vũ Thanh có chút lè nhè.
“Anh say rồi” Ngọc Trúc nhìn Vũ Thanh phì cười.
Khôi Nguyên bên cạnh mở nước khoáng rót cho Vũ Thanh và Ngọc Trúc. Ngọc Trúc uống một hơi sau đó quay ra dùng đôi mắt hình viên đạn nhìn Hiểu Hân.
“Con bé này, có bạn trai mà bây giờ mới cho chị biết. Đáng ăn đòn nha!”
“Em mãi mới cưa đổ được cô ấy đấy, chị đừng dọa cô ấy sợ. Là do em không
tốt, chưa chịu ra mắt chào chị đàng hoàng” Khôi Nguyên mở lời thay cho
Hiểu Hân.
“Em rể cũng giỏi miệng đấy, bảo sao lại cưa được con em cứng đầu của chị”. Ngọc Trúc đưa tay lên bẹo nhẹ má Hiểu Hân rồi nói
tiếp.
“Con nhỏ này song hỷ lâm môn nha. Vừa có được người yêu đẹp trai tài giỏi, vừa có được học bổng đi du học. Lần này phải khao to
rồi”
Hiểu Hân biến sắc khi nghe Ngọc Trúc nhắc đến học bổng, trong lòng cô đầy thắc mắc, tại sao Ngọc Trúc lại biết được chuyện này.
“Hân! Chuyện gì vậy?” Khôi Nguyên nắm lấy tay Hiểu Hân hỏi.
Hiểu Hân cắn môi nhìn anh, cô không biết phải nói chuyện này ra sao. Cô chỉ có thể vỗ bàn tay anh nói nhỏ.
“Lát nữa về em sẽ nói cho anh”
Khuôn mặt Khôi Nguyên có phần tối đi. Ngọc Trúc không hề phát hiện ra khuôn mặt khó xử của Hiểu Hân liền nói tiếp.
“Giấy tờ quan trọng sao em lại để lung tung vậy? Hôm chị đến lấy tranh, bà
chủ nhà đưa lại cho chị giấy hẹn của đại sứ quán Mỹ em để lẫn trong mớ
giấy vụn đấy. May mà bà ấy tiếc của soạn giấy đem bán đồng nát nên mới
phát hiện ra. Chị đã cất cho em vào ngăn kéo rồi, em thấy chưa?”
Hiểu Hân chẳng biết giải thích ra sao về quyết định của mình trong lúc này, nên đành ậm ừ cho qua chuyện.
_o0o_
Buổi tiệc kết thúc, Khôi Nguyên lái xe đưa Hiểu Hân về, trên suốt cả quãng
đường đi anh im lặng không nói. Hiểu Hân đưa mắt nhìn sang anh mấy lần,
cô định nói nhưng lại thôi.
Về đến nhà Khôi Nguyên liền bế ngang
người Hiểu Hân đi lên gác. Hiểu Hân bị bất ngờ liền choàng tay ôm lấy cổ anh. Cô định kêu anh thả xuống thì anh nhìn cô nói.
“Chân em đi guốc đến rộp cả lên rồi, leo gác tiếp sẽ đau đấy”
Hiểu Hân xúc động tựa đầu vào vai anh.
Lên trên gác rồi mà Khôi Nguyên không có ý định thả Hiểu Hân xuống, Hiểu
Hân đành đầu hàng mở cửa để anh bế vào nhà. Anh bế cô đến ghế sô pha rồi ngồi xuống. Anh để cô ngồi trên đùi mình rồi anh lấy tay gỡ giày xuống
cho cô.
Hiểu Hân nhìn động tác dịu dàng của anh mà cảm động vô cùng. Cô ôm lấy mặt anh rồi đặt lên môi anh một nụ hôn.
“Đừng lấy nụ hôn ra để dụ dỗ anh. Em mau thành khẩn khai báo thì sẽ được khoan hồng”
Khôi Nguyên biết mình không thể giận được cô gái này liền nhéo nhẹ mũi cô.
“Em khai!” Hiểu Hân lấy tay che mũi mình.
“Chuyện về học bổng của Viện nghệ thuật Chicago là do trước đây lúc em mới tốt
nghiệp, giáo sư của em khuyến khích em gửi hồ sơ đi. Thực ra điều kiện
của em lúc đó có vài điểm chưa đáp ứng được nên em không có hy vọng gì
về học bổng này lắm. Đến gần đây em mới nhận được thư trúng tuyển nên em thực sự bất ngờ về chuyện này”
“Sao em không nói cho anh biết ngay”
“Tại vì thời gian nhập học tận tháng 5 mà em còn phải vượt qua cuộc phỏng
vấn nữa nên em muốn suy nghĩ thêm. Nhưng em gần đây đã quyết định bỏ học bổng này nên em nghĩ không cần phải nói cho anh biết”.
“Vậy là em sẽ ở lại bên anh đúng không?” Khôi Nguyên nhìn cô hỏi lại.
“Vâng! Em..không muốn phải xa anh”. Hiểu Hân ôm lấy cổ anh.
“Anh không thể chịu được nếu phải xa em lần nữa”. Khôi Nguyên siết chặt vòng tay ôm lấy Hiểu Hân, trong lòng anh ngập tràn hạnh phúc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...