Hiểu Hân đi bộ trên triền đê, mắt nhìn sang bãi bồi trên sông. Cô nhớ từ khi Khôi Nguyên sang Mỹ, cô đã không còn muốn đặt chân đến đây nữa. Cô sợ
những hình ảnh nơi đây khiến cô nhớ đến anh. Năm năm rồi mà hình ảnh nơi đây chẳng mấy thay đổi, Hiểu Hân đi xuống gốc đa quen thuộc, chiếc xích đu bằng ván gỗ anh buộc năm xưa cũng đã được người ta thay lại bằng cái khác. Cô ngồi xuống chiếc xích đu, đưa mắt ngắm lũ trẻ chăn trâu đang
chơi đùa, cô nhìn cảnh vật nơi đây bỗng thấy bình yên vô cùng.
Nhạc chuông điện thoại cắt ngang dòng hồi tưởng của Hiểu Hân. Hiểu Hân nhìn tên người gọi đến, mỉm cười bắt máy.
“Em nghe ạ!”
“…”
“Anh xong công việc chưa?”
“…”
“Em đang ở một nơi rất đẹp”
“…”
“Đây là nơi lần đầu tiên, em phát hiện ra vẻ mặt của anh rất đáng ghét”. Hiểu Hân cười khúc khích khi nói ra điều này.
“…”
“Em sẽ ngồi đây chờ anh, đừng để em chờ đến tối là được”
Hiểu Hân đợi đầu bên kia cúp máy xuống, cô mới ngắt máy bỏ lại điện thoại
vào túi xách. Khi cho tay vào túi xách Hiểu Hân bỗng chạm phải một phong thư. Hiểu Hân mắt suy tư nhìn phong thư một lát rồi cầm lên, bên trong
là một tờ giấy được gấp gọn gàng. Tờ giấy này là giấy hẹn phỏng vấn của
đại sứ quán Mỹ gửi cho cô cách đây không lâu sau khi cô nhận được email
trúng tuyển của viện nghệ thuật Chicago gửi đến.
Lúc nhận được
email từ Học viện nghệ thuật Chicago, Hiểu Hân đã rất vui mừng, cô định
sẽ chia sẻ niềm vui này với Khôi Nguyên. Nhưng Hiểu Hân lại giật mình
phát hiện ra nếu cô theo học tại học viện Chicago, cô sẽ phải xa anh
những 2 năm liền. Cô phân vân không biết anh sẽ đón nhận tin tức này với thái độ ra sao. Ngay bản thân cô vào lúc này cũng không muốn phải xa
anh một giây phút nào.
Hiểu Hân nhìn tờ thông báo hẹn phỏng vấn
vào tháng 3 tại đại sứ quán Mỹ, trong lòng cô do dự. Nếu như vượt qua
cuộc phỏng vấn này cô sẽ chính thức được nhận học bổng, còn nếu cô thất
bại thì mọi thứ sẽ chẳng có gì thay đổi, cô vẫn sẽ hạnh phúc với cuộc
sống hiện tại. Hiểu Hân cất lại giấy hẹn vào bì thư, cô nghĩ từ giờ cho
đến trước cuộc phỏng vấn cô vẫn còn thời gian để lựa lời nói cho Khôi
Nguyên biết.
Đang miên man suy nghĩ, Hiểu Hân không hề phát hiện
ra Khôi Nguyên đã tới. Đến khi anh bất ngờ ôm trọn cô từ phía sau, mới
khiến cô choàng tỉnh. Khôi Nguyên cúi xuống áp má mình vào má của Hiểu
Hân hỏi nhỏ.
“Nghĩ đến ai mà anh gọi cũng không nghe thấy vậy?”
Hiểu Hân nghiêng mặt ra, rồi vén mái tóc đang che tai của mình lên. Cô tháo tai nghe ra, nhìn anh cười.
Khôi Nguyên nhìn thấy khuôn mặt kiều diễm trước mặt, không nhịn được mà hôn nhanh lên má, lên môi Hiểu Hân mấy cái cho thỏa.
“Nhớ em quá! Từ sáng tới giờ làm việc gì cũng nóng lòng mong au chóng xong việc thôi”
Tuy là ngày nghỉ, nhưng từ sáng tới giờ Khôi Nguyên bận việc riêng nên đến giờ anh mới được gặp Hiểu Hân.
Hiểu Hân gỡ tay Khôi Nguyên ra, cô đứng lên xoay người lại, rồi vòng hai tay ôm chặt eo anh.
“Em cũng đang nhớ anh”
“Lâu quá rồi mới được đến đây nhỉ!” Khôi Nguyên đưa tầm mắt nhìn ra bờ sông lấp lánh nắng chiều.
“Vâng!”
Khôi Nguyên buông Hiểu Hân ra, anh nheo mắt nhìn cô hỏi.
“Vũ Thanh đã bật mí cho anh biết một chuyện rất hay”
“Chuyện gì vậy?” Hiểu Hân nhìn anh đầy tò mò.
“Cậu ấy nói em có một quyển vở, trong đó có rất nhiều bức vẽ chân dung của
anh. Hóa ra trước đây em rất hay vẽ trộm anh đấy nhỉ. Anh rất tò mò muốn xem em vẽ anh như thế nào đấy?”
Hiểu Hân đỏ bừng mặt khi anh phát hiện ra bí mật đó, cô cắn môi cố chống chế.
“Em sao phải vẽ trộm anh chứ”
Hiểu Hân lấy tay gõ nhẹ lên đầu mình rồi nói tiếp.
“Em có thể ghi nhớ hình ảnh sau đó vẽ lại y hệt”
Khôi Nguyên cong khóe miệng cười, anh cúi người tì trán mình lên trán cô rồi nói.
“Em biết thế là gì không? Trong lòng em rất để ý đến anh, nên em mới có thể ghi nhớ hình ảnh của anh rõ đến vậy. Ngày đó em bắt đầu chú ý đến anh
từ lúc nào vậy?”
Hiểu Hân nhìn sâu vào mắt Khôi Nguyên trả lời.
“Từ lúc cơn mưa đó mang anh tới”
Khôi Nguyên cảm thấy hạnh phúc vô cùng, hóa ra không phải chỉ có anh lúc đó
đơn phương rung động mà cả cô cũng có chung nhịp đập với anh.
Khôi Nguyên mỉm cười hạnh phúc siết chặt lấy eo Hiểu Hân, anh định cúi xuống hôn lên môi Hiểu Hân thì bị cô lấy ngón tay chặn lại.
“Đừng mà anh, sẽ có người nhìn thấy đó”.
Hiểu Hân đưa ngón tay cái hướng ra sau lưng mình để chỉ cho Khôi Nguyên thấy.
Khôi Nguyên nhìn ra bờ sông chỉ thấy vài đứa trẻ và mầy chiếc thuyền đơn sơ
neo đậu. Những người ở đây đâu thể khiến anh e ngại, nhưng vì nghĩ cho
cảm giác xấu hổ của Hiểu Hân nên anh phải kìm nén cảm xúc xuống. Anh thở dài tiu nghỉu rồi dắt cô đi dạo dọc ven đê.
Hiểu Hân thấy mặt
Khôi Nguyên ỉu xìu như vậy thì có chút thương, có chút buồn cười. Cô rút bàn tay khỏi tay anh rồi chủ động tiến đến choàng tay qua eo anh, cùng
anh sóng bước.
“Tối nay về nhà anh ăn cơm nhé. Mọi người trong nhà cũng muốn chính thức được gặp em”. Khôi Nguyên vừa đi vừa nói.
Hiểu Hân dù đã biết trước sẽ có ngày này, nhưng khi nghe anh đề nghị cũng không tránh khỏi khẩn trương, cô bỗng đứng khựng lại.
Thấy Hiểu Hân có chút lo lắng, Khôi Nguyên xoay người lại nhìn cô, anh thuyết phục thêm.
“Người nhà anh, em gặp mặt gần hết rồi còn lo gì nữa. Chỉ còn mỗi ba anh và
con bé Gia Bảo là em chưa gặp thôi. Mà chị Hồng Ánh và con bé sắp phải
theo Mike sang Mỹ để nghỉ lễ giáng sinh rồi. Nếu muốn gặp mặt đông đủ
thì cũng phải chờ đến tết ta đó. Anh muốn em đến sớm ọi người vui.”
“Vâng!” Hiểu Hân cúi đầu đáp nhỏ, sau đó cô ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Bé Gia Bảo em cũng đã từng gặp, con bé đáng yêu lắm. Bây giờ anh chở em đi mua ít đồ, em muốn gửi tặng quà giáng sinh cho bé.”
“Vậy thì đi thôi nào!”
Khôi Nguyên mỉm cười, kéo tay Hiểu Hân chạy nhanh trên bờ đê.
_o0o_
Hiểu Hân hồi hộp khi cánh cửa nhà Khôi Nguyên mở ra. Bàn tay Khôi Nguyên nắm chặt tay cô như muốn trấn an.
“Cháu chào bà! Con chào ba! Con mới về”
Hiểu Hân tay xách rỏ quả, từ phía sau lưng Khôi Nguyên tiến lên. Cô cúi đầu lễ phép chào.
“Cháu chào bà! Cháu chào bác ạ! Lần đầu đến chơi, cháu có chút quà biếu bà và bác” Hiểu Hân dùng hai tay nâng giỏ hoa quả lên.
Ông Đăng Dương đang ngồi trên ghế sô pha cùng bà Hồng Quyên liền đứng dậy nở nụ cười thân thiện, ông đưa tay đỡ lấy giỏ quà.
“Chào cháu! Bác rất vui được gặp cháu. Cháu ngồi xuống đây, cứ tự nhiên như ở nhà nhé!”
“Dạ! Cháu chỉ sợ mình tới đột xuất khiến gia đình không được thoải mái như mọi ngày thôi ạ”.
“Em biết vậy thì phải thường xuyên đến đây ọi người trong nhà chị tập làm quen khi sắp có con dâu mới chứ”.
Hồng Ánh mặc nguyên tạp dề từ khu bếp đi ra.
“Em chào chủ tịch ạ!”
Hiểu Hân quay ra chào Hồng Ánh, khuôn mặt cô đỏ bừng xấu hổ vì câu đùa của chị.
“Cái con nhỏ này, đây là nhà chứ có phải công ty đâu mà xưng hô như vậy”.
Hồng Ánh cốc nhẹ lên trán Hiểu Hân một cái, sau đó chị kéo cánh tay Hiểu Hân.
“Vào bếp phụ chị mấy món, nhân tiện chị kiểm tra tay nghề cái nhỉ”
“Ánh! Hiểu Hân hôm nay là khách mà”. Ông Đăng Dương lên tiếng ngăn lại.
“Con kệ mấy đứa nhỏ đi, nó ngồi đây cùng mấy người già này làm gì. Không
khéo lại khiến nó ngại ngùng hơn”. Bà Hồng Quyên lên tiếng.
“Dạ! Cháu xin phép vào phụ chị một lát”. Hiểu Hân nói rồi theo Hồng Ánh vào bếp.
Hiểu Hân nhận tạp dề từ tay Hồng Ánh, cô đưa mắt nhìn toàn bộ căn bếp sạch sẽ rồi xuýt xoa.
“Chị khiến em thấy bất ngờ”
“Là sao?”
“Một người phụ nữ điển hình của câu: Giỏi việc nước, đảm việc nhà”
“Ba cái chuyện bếp núc lẻ tẻ ấy mà, mẹ chị mất sớm nên chị phải thay bà cơm nước”.
“Em cũng từng nghe anh Nguyên nói bác mất sớm, em xin lỗi vì đã khơi lại chuyện buồn”. Hiểu Hân cảm thấy áy náy.
“Em biết làm nem cuốn chứ?” Hồng Ánh chỉ vào mấy nguyên liệu trước mắt, cô
tránh sang chuyện khác để Hiểu Hân cảm thấy tự nhiên hơn.
“Vâng! Em biết làm món này”
“Ok! Món này em phụ trách nhé” Hồng Ánh chuyển sang làm việc khác để Hiểu Hân một mình làm.
Khi món ăn được chế biến thơm phức thì Mike bế bé Gia Bảo đi vào.
“Mommy! Thơm quá, con đói rồi!”
“Em chào..anh!” Hiểu Hân chào Mike, sau đó vẫy tay cười với bé Gia Bảo.
“Cô là ai?” Gia Bảo ngây thơ hỏi
“Không phải là cô, con chào mợ đi” Mike nhắc con gái.
“Mợ là gì?” Gia Bảo ngây thơ hỏi ba.
“Vợ của cậu thì con phải gọi là mợ, con biết chưa!” Mike giải thích.
Gia Bảo nghe ba nói liền thích chí vỗ tay.
“Hoan hô! Cậu có vợ rồi, cậu hết ế rồi”.
Câu nói ngây ngô của Gia Bảo khiến mọi người cười ầm lên, còn Hiểu Hân thì xấu hổ không biết chui vào đâu.
Gia Bảo tiến đến bên Hiểu Hân, cô bé chìa bàn tay nhỏ xíu ra.
“Con chào mợ, con là Gia Bảo, tên tiếng anh của con là Surry, nhưng con
thích mọi người gọi con là Kem Dâu vì con thích bạn Kem Dâu”
Hiểu Hân cúi xuống, nắm lấy bàn tay đáng yêu của Gia Bảo.
“Chào Kem Dâu, cô tên Hiểu Hân”.
“Hôm nay Gia Bảo nhà ta lại chọn tên mới là Kem Dâu hả?” Khôi Nguyên vào bếp từ lúc nào, anh tiến đến nựng má Gia Bảo.
“Cậu và mợ sinh em bé đi, Kem Dâu muốn có em. Kem Dâu sẽ đặt tên em bé là Kem Socola”. Gia Bảo hí hửng vì nghĩ tên cho em bé.
“Tên Kem Socola rất dễ thương, cậu phải nhanh chóng thực hiện yêu cầu của
Kem Dâu mới được”. Khôi Nguyên đưa ánh mắt sang nhìn Hiểu Hân.
Hiểu Hân thì phát sốt lên vì đoạn đối thoại của hai cậu cháu nhà này. Cô ôm
mặt xấu hổ không dám nhìn mọi người, nhưng cô vẫn nghe rõ tiếng cười lớn của Mike và Hồng Ánh.
_o0o_
Bữa tối nhanh chóng được dọn
lên, trong bữa ăn mọi người đều nói chuyện vui vẻ, các câu chuyện đều
kéo Hiểu Hân vào để cô thấy tự nhiên hơn. Hiểu Hân cũng cảm thấy gia
đình Khôi Nguyên dường như đã tìm hiểu về gia cảnh của cô nên mọi người
đều cố tránh hỏi những câu liên quan đến gia đình của cô, điều này khiến cô cảm kích vô cùng. Hiểu Hân đưa mắt nhìn toàn bộ khung cảnh bữa tối
ấm áp này, cô cảm thấy rất vui và ngon miệng, lần đầu tiên cô mới được
cảm nhận bữa tối bên gia đình hạnh phúc đến vậy.
Sau bữa ăn,
trong lúc Hiểu Hân rửa dọn trong bếp, Bà Hồng Quyên sai Khôi Nguyên đi
mua thêm đồ ăn tráng miệng. Khi Khôi Nguyên đi khỏi, bà Hồng Quyên mới
gọi Hiểu Hân vào phòng riêng nói chuyện.
Hiểu Hân đi theo bà vào phòng mà trong lòng không khỏi lo lắng.
Bà Hồng Quyên ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn trà nhỏ khảm trai, trên chiếc bàn đã có sẵn một bộ ấm trà bằng gốm tử sa tinh xảo.
“Cháu ngồi
đi. Ta đã cho người pha sẵn hồng trà, ta nghĩ cháu vẫn thích hương vị của
nó.” Bà Hồng Quyên rót trà ra chén rồi đẩy về phía Hiểu Hân.
“Cảm ơn cháu! Người bạn của ta rất thích món quà đó. Ta cũng bắt đầu nghiện uống trà pha bằng ấm tử sa mất rồi”
Hiểu Hân nhận lấy ly trà.
“Cháu cũng không am hiểu về trà đâu ạ. Cháu chỉ thích mùi hương dễ chịu của hồng trà nên hay chọn uống thôi ạ”.
Hiểu Hân đưa ly trà lên môi nhấp một chút rồi nhìn bà Hồng Quyên ngập ngừng nói.
“Cháu xin lỗi bà vì cháu đã không giữ lời hứa. Cháu không thể điều khiển nổi
trái tim của mình trước tình cảm của anh Nguyên. Cháu đã rất đau khổ khi kìm nén tình cảm đó lại. Nhưng hiện tại cháu lại cảm thấy hạnh phúc vô
cùng khi anh Nguyên cũng có tình cảm với cháu
Bà Hồng Quyên thở dài.
“Ta nào có thể ép uổng được khi Khôi Nguyên cũng yêu cháu, nhưng để yêu
cháu mà Khôi Nguyên đã phải đánh đổi bằng cả sự nghiệp của mình.
“Cháu không hiểu ý bà. Chuyện này là sao ạ?”. Hiểu Hân thảng thốt nhìn bà Hồng Quyên.
“Cháu có biết Khôi Nguyên sẽ mở họp báo vào tuần tới chứ?”
“Cháu hoàn toàn không biết chuyện này”. Hiểu Hân hoang mang trước những thông tin của bà Hồng Quyên vừa nói.
“Cuộc họp báo sắp tới sẽ công bố chuyện công ty Ánh Dương thay đổi cơ cấu
lãnh đạo. Khôi Nguyên sẽ rời bỏ cương vị tổng giám đốc vào cuối năm
nay”. Bà Hồng Quyên không dấu được vẻ buồn rầu khi nói về điều này.
Hiểu Hân che miệng hoảng hốt kêu lên.
“Sao anh ấy lại phải làm thế ạ?”
“Cha con bé Thùy Anh vốn là tổng giám đốc đài truyền hình tỉnh A. Khôi
Nguyên vì từ chối cuộc liên hôn này nên chắc chắn sẽ bị ông ta gây khó
dễ trong giới truyền thông tỉnh A. Nhất là cuộc họp báo sắp tới nó sẽ
tiện thể phủ nhận các tin đồn kết hôn với Thùy Anh. Khôi Nguyên vì muốn bảo vệ công ty nên nó đã sang
nhượng cổ phần của nó với một
người có máu mặt trong giới truyền thông. Nó muốn mượn sức ông ta làm lá chắn cho công ty. Còn cổ phần nó nhận được từ công ty bên kia cũng chỉ
là con số không đáng kể, gần như nó đang phải khởi nghiệp lại từ đầu”.
“Cháu xin lỗi!” Hiểu Hân mắt đỏ hoe ngân ngấn nước, cô không ngờ sự việc lại nghiêm trọng đến vậy.
Bà Hồng Quế nhìn Hiểu Hân một lúc rồi nói.
“Ta nói ra điều này không phải để cháu nghĩ rằng, ta muốn cháu phải rời xa
Khôi Nguyên để cứu vãn tình thế. Sự việc đến nước này cũng chẳng thể
thay đổi được gì. Cháu của ta, ta biết tính của nó”. Bà Hồng Quyên nhấp
một ngụm trà rồi nói tiếp.
“Khôi Nguyên giống hệt cha nó, khi yêu ai đó thì rất cố chấp và quá nặng tình. Mẹ của Khôi Nguyên đã mất từ
khi nó 7 tuổi, vậy mà cha nó vẫn cứ một mình như vậy đến giờ không chịu
đi bước nữa. Bây giờ ta muốn cháu hãy thẳng thắn với ta. Hiện giờ Khôi
Nguyên đã mất đi vị trí tổng giám đốc, công ty này sẽ không còn là của
nó nữa, liệu tình cảm của cháu dành cho nó sẽ thay đổi không. Ta không
muốn cháu ta đánh đổi mọi thứ vì tình yêu, sau đó lại bị chính tình yêu
đó phản bội”.
Hiểu Hân gạt đi dòng nước mắt đang tuôn rơi của mình, cô kiên định nhìn bà Hồng Quyên.
“Thưa bà! Cháu rất yêu anh ấy, cháu cũng mong có thể được nắm tay anh ấy đi suốt cuộc đời”
“Ta mong cháu sẽ không làm ta thất vọng. Đây là thời điểm khó khăn của Khôi Nguyên, ta muốn cháu hãy luôn ở bên cạnh động viên nó”. Bà Hồng Quyên
“Vâng ạ!” Hiểu Hân đáp lại yêu cầu của bà Hồng Quyên.
_o0o_
Khôi Nguyên đưa Hiểu Hân về nhà, tâm trạng anh rất vui vẻ khi buổi gặp mặt
của Hiểu Hân với gia đình anh diễn ra hết sức tốt đẹp.
Lúc nãy
chị Hồng Ánh có ghé vào tai anh nói nhỏ rằng bà đã nói chuyện riêng với
Hiểu Hân một lúc, anh đã khá lo lắng nhưng sau đó thấy biểu hiện thân
thiện giữa bà nội anh và Hiểu Hân mới khiến anh yên lòng.
Khi xe vừa đỗ tại cửa nhà Hiểu Hân, Khôi Nguyên không nén được tò mò liền quyết định hỏi Hiểu Hân.
“Anh nghe nói, bà đã gọi em vào phòng để nói chuyện.”
Hiểu Hân quay sang nhìn Khôi Nguyên cười, cô biết anh đang lo lắng điều gì.
“Anh đang lo lắng gì chứ? Bà gọi em vào chỉ để biết tại sao hai đứa mình gặp nhau từ khi nào mà tình cảm lại phát triển nhanh như vậy thôi. Trước
đây bà còn lo anh có vấn đề về giới tính nữa đấy, mãi chẳng chịu dẫn bạn gái về gì cả”
Khôi Nguyên phì cười, anh xoay mặt Hiểu Hân đối diện mình.
“Bà nghĩ anh có vấn đề về giới tính thật sao?”
Khôi Nguyên sau đó nheo mắt nhìn Hiểu Hân nói.
“Hẳn là em phải biết rõ anh có vấn đề về giới tính hay không mới phải. Anh
có nên chứng minh giới tính của mình ngay bây giờ không nhỉ?”
Hiểu Hân đỏ bừng mặt trước câu nói mập mờ của anh. Trong lòng cô than thầm,
câu nói đùa do cô bịa ra lại quay lại phản chủ khiến cô xấu hổ một trận.
Hiểu Hân cố giãy để thoát khỏi bàn tay Khôi Nguyên đang ôm chặt lấy khuôn mặt cô.
“Anh không phải chứng minh đâu, em biết rồi mà”
“Em biết gì nào?” Khôi Nguyên nhìn Hiểu Hân chờ đợi
“Em biết anh bị ế suốt mấy năm” Hiểu Hân cười tinh ranh.
“Anh bị ế là do ai chứ? Ai đó nên đền bù lại cho anh ngay đi”
Vừa dứt câu nói, Khôi Nguyên đã cúi xuống phủ kín cánh môi hồng trước mặt.
Bờ môi anh mơn man mút lấy hương vị trên môi cô, chiếc lưỡi linh hoạt
chen vào khám phá từng ngóc ngách ngọt ngào ướt át, quyến luyến đuổi
theo chiếc lưỡi mềm mại của cô mãi không rời.
Hiểu Hân bị nụ hôn
của anh cuốn lấy đến hụt hơi mà choáng váng, nhưng cảm xúc cuồng nhiệt
anh truyền sang lại khiến cô say mê. Phải cố gắng lắm Hiểu Hân mới nhắc
nhở mình tỉnh táo để dứt khỏi nụ hôn của anh. Cô hổn hển dựa vào ngực
anh để bình ổn lại cảm xúc.
“Em phải lên nhà thôi, anh cũng nên về nghỉ đi nhé!”
Khôi Nguyên luyến tiếc buông Hiểu Hân ra, một bên tay anh vẫn ôm lấy má của
cô. Hiểu Hân chạm lên bàn tay đó xoa nhẹ rồi gỡ tay anh ra. Trước khi
buông tay anh xuống cô hôn nhẹ vào lòng bàn tay anh để từ biệt, ánh mắt
cô nhìn anh cũng đầy quyến luyến.
Hiểu Hân mở cửa xe đi ra, cô vẫy tay chào anh sau đó cô đứng lại đợi xe anh chuyển bánh đi hẳn cô mới lấy khóa mở cửa.
Hiểu Hân lên phòng, cô không thay quần áo ngay mà ngồi bệt xuống sàn. Cô mở
túi xách sau đó lấy phong thư ra. Hiểu Hân bần thần nhìn phong thư một
lúc sau đó cô đứng lên đem phong thư bỏ vào xọt giấy vẽ bỏ đi nơi góc
nhà.
Khôi Nguyên đã vì cô mà từ bỏ rất nhiều danh lợi, cô không
thể vì ước mơ của mình mà rời xa anh trong thời điểm khó khăn này. Hiểu
Hân nhìn phong thư nằm trong xọt rác, cô biết mình đã bỏ đi một cơ hội
quý giá đến nhường nào. Cô đang từ bỏ một ngôi trường nghệ thuật mà bất
cứ họa sĩ hay người làm nghệ thuật nào cũng thèm muốn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...