Lúc Vãn Vãn trong ngực Diệp Khê nhìn thấy ba người cuối cùng trong nhóm, cả người trở nên lạnh lẽo, tay cô nhóc vô ý thức siết chặt quần áo của Diệp Khê, Diệp Khê còn tưởng Vãn Vãn bị đám người kia dọa sợ, thấp giọng dỗ dành Vãn Vãn: “Vãn Vãn, đừng sợ, mẹ ở đây.”“Mẹ, mau nhìn kìa, là ‘thứ hàng bù lỗ’ đó.” Giọng nói đứa trẻ cắt đứt sự giằng co ngoài sáng trong tối của mọi người.Trương Thúy Phân thấy sắc mặt Dương Thiên Minh không tốt lắm, sợ hãi vội che miệng Vương Thiên Bảo, cười xòa nói: “Anh Dương, trẻ nhỏ không hiểu chuyện, trẻ nhỏ không hiểu chuyện.” Gương mặt cũng cười thành hoa cúc già rực rỡ.Lúc này Dương Thiên Minh mới dời ánh mắt đi, Trương Thúy Phân và Vương Đại Trụ nhìn về phía Vương Thiên Bảo mới chỉ, không nhìn thì không lo, vừa nhìn bọn họ đã nổi trận lôi đình, hóa ra là “thứ hàng bù lỗ” kia.Con nhỏ khốn khiếp đó thế mà nhân lúc bọn họ không ở nhà lén trốn đi, còn lên trấn trên báo cảnh sát bắt bọn họ, đúng là không có lương tâm mà.
Bọn họ cho ăn cho uống, vậy mà thứ đó lại dám báo cảnh sát nói bọn họ bắt nạt nó.Về sau bị thẩm vấn xong đã bị người ta đưa tới thành phố này, vốn cho rằng bọn họ phải ngồi tù, vậy mà tận thế tới, lại có một người phụ nữ lạ mặt đến thả bọn họ, bảo cho bọn họ đi theo người tên Dương Thiên Minh này.Thì ra trong nhà “thứ hàng bù lỗ” kia có nhiều tiền như vậy, trong lòng Trương Thúy Phân và Vương Địa Tru lại mắng Vãn Vãn một lần, con ngươi đảo quanh, vừa nhìn chính là không nhịn được.Đám người kia không hề khách khí, ỷ vào bản thân có dị năng hoành hành ngang ngược, vốn cũng không để người nhà họ Lục vào mắt.
Người nhà họ Lục ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, mắt lạnh nhìn sắc mặt tham lam của đám người kia.Gương mặt nhỏ của Vãn Vãn tái nhợt, vậy mà lại là chú và thím, bọn họ tìm đến cô nhóc rồi.
Cô nhóc như rơi xuống hầm băng, cả người lạnh lẽo, đôi mắt to tròn rơm rớm nước mắt, nhỏ giọng nói: “Mẹ, con sợ…” Những lời lăng mạ và đánh đập tự động hiện lên trong tâm trí cô nhóc, bọn họ đã phát hiện ra cô nhóc rồi.“Vãn Vãn, con sao vậy?” Diệp Khê phát hiện sự khác thường của Vãn Vãn, trong lòng căng thẳng.“Là chú và thím, còn có anh Đại Bảo, bọn họ tới tìm con, con không muốn bị đánh nữa…” Vãn Vãn chớp mắt mấy cái, cố nén nước mắt, khóe mắt đỏ hồng nhìn Diệp Khê.Lục Chiêu Tuyết phản ứng đầu tiên: “Là gia đình hành hạ Vãn Vãn.”“Cái gì? Là đám súc sinh đó à.” Lục Minh Dục hạ thấp giọng, lửa giận nhanh chóng bùng lên, không ngờ sẽ gặp phải đám súc sinh kia trong tình huống như vậy.“Mọi người tự chọn phòng mình thích đi.
Nhà tổng giám đốc Lục lớn mà.” Dương Thiên Minh vung tay lên, mọi người tản ra.Ngay cả một nhà Trương Thúy Phân cũng không buồn quan sát nữa, bọn họ cũng nhanh chóng tìm một phòng tốt, cũng tìm thử xem ở đâu có cất giấu tiền, chuyện của Vãn Vãn đợi lát nữa sẽ tìm cô nhóc tính sổ.Cho dù cha mẹ Vãn Vãn có tiền, là ông chủ lớn thì thế nào, bây giờ bọn họ là người được anh Dương bảo vệ mà.Dương Thiên Minh bây giờ đang bắt tréo chân ngồi trên ghế sofa, kiêu ngạo phách lối uống nước trà trên bàn, trong lòng vô cùng thoải mái.
Trước đây một câu nói của tổng giám đốc Lục có thể khiến ông ta xong đời, nhưng bây giờ phong thủy luân chuyển, ông ta mới là đứa con trời chọn.Ông ta có thể giết Lục Thịnh Nghiêu bất cứ lúc nào, nhưng ông ta cứ không đấy, giết chết không có ý nghĩa lắm, ông ta muốn giẫm đạp tôn nghiêm của cả nhà Lục Thịnh Nghiêu dưới chân, để bọn họ cũng nếm thử mùi vị của hạng người thấp kém, như vậy mới có ý nghĩa.Dương Thiên Minh cởi đôi giày bẩn thỉu ra, không thèm quan tâm cái chân hôi thối mà gác thẳng lên bàn.
Lục Minh Dục ghét bỏ mà rời đi, đúng là tên đàn ông đáng ghét vừa hôi vừa thô tục, Vãn Vãn tức giận nắm chặt nắm đấm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...