Đến bệnh viện không thấy nó đâu, quần áo bệnh viện được xếp ngay ngắn trên giường, Quốc An đoán nó đã trốn viện. Cậu chạy qua nhà nó nhưng cửa khóa ngoài, con nhỏ này đang bị bệnh mà đi đâu thế không biết, điện thoại thì tắt máy, lo lắng cậu chạy khắp nơi tìm nó. Tất cả những nơi nó có thể tới cậu đều tìm kiếm nhưng vô vọng. “Tôi phải tìm cậu ở đâu bây giờ hả Doremon?”.
..........
Nó nặng nhọc lê bước trên đường, mệt quá không nhấc chân được nữa nó dừng lại nghỉ trên ghế đá của công viên gần đó. Vết mổ đã rách và chảy máu nhiều, nó chóng mặt không nhìn rõ được gì nữa. Giờ này cậu đang ở đâu hả Quốc An?
Tìm khắp trên đường, các ngõ ngách đều không thấy nó, Quốc An chạy một vòng công viên tìm kiếm, không ngờ nó lại ở đây thật. Nó ngồi đấy, gương mặt nhợt nhạt đến đau lòng, là do cậu, do cậu đã khiến nó trở nên như vậy.
-Doremon, tôi kiếm cậu cả buổi tối, sao lại trốn viện ra đây?
-Quốc An? Nó lờ mờ nhìn thấy cậu thì bật khóc, vết thương trong lòng lại nhói đau.
-Sao thế? Tôi đưa cậu về bệnh viện nhé. Quốc An lo lắng.
-Tôi đã nói cậu rất phiền, làm ơn tránh xa tôi mà sao cậu không nghe hả?
-Không, tôi sẽ không bao giờ rời xa cậu nửa bước, cậu có đuổi đánh tôi vẫn theo cậu. Quốc An ôm chặt nó.
-Tôi không muốn, cậu đi đi.
Thấy người nó đã mềm nhũn ra Quốc An vội bế nó lên xe.
-Đi bệnh viện nhé. Cậu dịu dàng.
-Không, tôi muốn về nhà.
Chiều lòng nó, Quốc An đưa nó về nhà, Bảo và Thảo Nhi vẫn còn ở đó, nhưng trong mắt cô ta không còn ghen ghét nữa mà tràn ngập yêu thương với Bảo.
-Cậu buông tôi ra đi, tôi không muốn gặp cậu mà. Nó yếu ớt.
-Cậu ghét tôi cũng được, nhưng để tôi chăm sóc cậu có được không?
-Vậy cậu có nghĩ đến tôi, đến cái thai trong bụng của Thảo Nhi không hả? Nó ấm ức.
Chưa kịp trả lời thì Bảo nắm tay Thảo Nhi bước đến chỗ tụi nó.
-Thật ra đó không phải là của King, đứa bé là của tôi.
-Mày nói gì? Quốc An bất ngờ.
-Thật ra hôm đó người lên giường với em là anh Bảo, không phải anh.
Hai đứa nó vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa.
-Vì lúc đó mày say quá, hai đứa tao lại có chút men không kiềm chế được nên đã.... sau đó gán tội cho mày.Bảo giải thích.
-Vậy sự thật là không phải tao?
-Đúng, vì quá yêu cô ấy nên tao mới giúp cô ấy bày ra những chuyện này, mày muốn đánh muốn giết thì ra tay với tao đi.
-Xem như mày vẫn còn có lương tâm, hai tụi mày đi nhanh trước khi tao đổi ý.
Trong người Quốc An hiện giờ cảm xúc lẫn lộn, tức giận vì hai đứa kia dám lừa dối mình, nhưng cung vui mừng vì cuối cùng cũng gỡ được khúc mắt trong lòng nó. Quay sang thấy nó vẫn còn đơ, cậu mỉm cười dịu dàng.
-Sao rồi, còn giận nữa không hả Doremon?
-Có phải do cậu sắp xếp tình huống không? Nó nghi ngờ.
-Xem phim nhiều bị nhiễm hả? Tôi đâu có rảnh.
-Là thật à?
-Hay tôi gọi hai đứa kia quay lại diễn một lần nữa cho cậu xem hen.
Nó vui mừng như vừa trút được một gánh nặng trong lòng, còn Quốc An thì vui không thể tả, nó để ý đến chuyện của cậu và Thảo Nhi thì chứng tỏ rằng nó cũng có tình cảm với cậu.
-Khoan đã, vậy cậu với cô ta....có từng làm chuyện ấy chưa?
-Có.
Vừa nghe xong câu trả lời nó lập tức quay mặt đi chỗ khác, tưởng trong sạch lắm không ngờ cậu ta cũng chẳng vừa gì.
-Nhưng mà trước kia thôi, từ khi gặp lại cậu tôi không còn có hứng thú gì với cô ta nữa. Những lần trước là cách đây lâu lắm rồi nên không thể có chuyện có thai, còn lần cuối cùng là cách đây 3 tháng nhưng bị tên Bảo đáng chết kia gài bẫy. Quốc An giải thích cặn kẽ.
-Những lần cơ đấy? Nó vẫn giận dỗi.
-Đó là lúc trước không có cậu nên mới sa ngã như thế, từ ngày gặp cậu tôi toàn tránh con gái không đấy.
-Có ma mới tin.
-Cậu đang ghen hả?
-Xí, mơ đi.
-Không ghen sao lại tức giận, lại đau lòng, lại bỏ đi, lại giận dỗi hả?
-Tôi.... Nó chẳng biết nói sao, hình như cậu ta nói đúng mà.
Thấy nó ấp úng, Quốc An cúi xuống hôn nó thật sâu, thật mê mị.
-Tôi rất vui đó biết không hả? Quốc An không giấu được vui mừng trong lòng.
-Quốc An nè, tôi không biết thứ cảm giác trong người tôi hiện giờ có gọi là yêu không nữa, nhưng tôi sẽ cố. Cậu cho tôi thời gian để tôi có thể quên hoàn toàn anh ấy nhé. Nó thì thầm.
-Cả hai chúng ta sẽ cố, tôi sẽ giúp cậu xóa sạch những ký ức còn lại về hắn.
-Cảm ơn cậu.
-Tôi yêu cậu, Doremon.
Nó mỉm cười hạnh phúc, chỉ có bên cạnh cậu mới có được cảm giác yên bình này thôi.
-Tôi đưa cậu vào phòng nhé, vết thương có vẻ nghiêm trọng rồi đó.
-Ừm.
-Đau không?
-Thử đi là biết đau hay không à.
-Tôi thay băng giúp cậu, không thôi nhiễm trùng đó.
-Không được, như vậy xấu hổ lắm. Nó lấy hai tay che mặt.
-Trước sau gì cũng là của tôi, có gì đâu mà ngại. Mặt mũi xanh mét rồi kìa, ngoan ngoãn nằm nghỉ xíu đi.
Mỉm cười chìm vào giấc ngủ, nó nghĩ lại cảm giác phải nhường cậu cho người khác thật đáng sợ, nó sẽ chẳng dại gì mà làm lần thứ hai đâu/
..............
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...