Chương 38 :
Tất cả dường như chỉ còn là một mảng đen vô vọng. Với Dương Khánh Nam, ánh sáng vừa lóe lên một chốc, rồi cũng nhanh chóng vụt bay. Nhanh và nhẹ như một cơn gió...
...
Anh đã chạy theo con đường vỉa hè. Mồ hôi túa sang hai bên thái dương. Trong dòng người đông đúc không thể thở, ánh mắt anh lại dáo dác tìm cô...
Không có không có không có...
Mọi nơi đều không có. Dương Khánh Nam cắn môi, sàn tay siết chặt đến nỗi gân xanh, cố nắm giữ lại cho bản thân một tia hy vọng...
Lòng anh đau đớn, đầy sự tê tái hụt hẫng. Vì thiếu vắng hình bóng cô, từ khi nào mà anh đã trở nên tiều tụy như thế này??... Trong thoáng chốc, giữa dòng người xô đẩy, anh nhìn thấy một hình bóng quen thuộc...
Một cỗ hy vọng dâng ngập, anh đẩy, anh xô. Anh chạy nhanh hết mức có thể, chỉ để bắt kịp hình bóng đó... Dương Khánh Nam không hề rời mắt khỏi bóng hình đó, mặc kệ tiếng phàn nàn của người đi đường, trong mắt anh giờ chỉ có mình cô...
...Phịch...
- A ~!! Xin lỗi anh!!
- À!! Không sao!!
Một cô gái tông trúng anh, khẽ đỏ mặt nhìn anh. Dương Khánh Nam vốn trong ánh mắt không hề có cô gái nọ. Ánh mắt vẫn dáo dác nhìn về phía trước...
- Xin lỗi!! Tôi đang vội, làm ơn tránh ra!!
Không day dưa nhiều lời, Dương Khánh Nam lập tức đẩy cô gái kia qua, mau chóng nhanh chân chạy về phía trước. Lòng dâng lên một tạp xúc, sự nghẹn đắng ở cuống họng dường như mãi không tan...
Lăng Từ Nhật?!
Cô đâu rồi??
Dương Khánh Nam trong biển người, chỉ có thể điên cuồng tìm cô. Anh xô đẩy cả phụ nữa, va ngã cả trẻ con. Lòng anh run lên từng hồi, thâm tâm anh như bị gào nát bởi sự vô vọng...
Anh lại lạc mất cô...
...
.
.
.
...
Lăng Nhã Linh ngồi vắt chân trên ghế sofa, mắt đăm đăm nhìn về mùa xuân bên ngoài cửa sổ...
Thật đẹp, nhưng cũng thật buồn...
Cười một cách chua chát, khóe mắt cô bỗng cay cay. Tự dụi mắt và hít một hơi thật sâu... Ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn về phía cửa sổ...
Tại sao tất cả chuyện này lại xảy ra??...
Chúng ta đã từng vui vẻ biết bao nhiêu cơ mà...
Cạch...
Một tiếng động nhẹ phát ra khẽ thu hút sự chú ý của cô. Khẽ nghiêng đầu, Lăng Nhã Linh nhìn Dương Duy cẩn thận để cốc sữa nóng trên bàn...
- Uống đi!!
Dương Duy cũng ngồi xuống ghế đối diện nhìn Lăng Nhã Linh. Cô không nói gì, chỉ cười rồi lắc đầu... Dương Duy đăm đăm nhìn cô, từ khuôn miệng bập bẹ ra vài chữ làm Lăng Nhã Linh không khỏi giật thót...
- Rõ ràng bà và chị Nhật giấu chúng tôi điều gì đó!!...
Mặt Lăng Nhã Linh tái xanh, cắn môi trong, khẽ lắc đầu. Dương Duy liền chau mày, nhếch môi...
- Chị em bà... cái tính bướng bỉnh giống hệt như nhau!!...
Vừa nói, Dương Duy lấy trong túi ra cái gì đó, dưới sự tò mò của Lăng Nhã Linh. Vừa nhìn thấy, Lăng Nhã Linh mặt cắt không còn chút máu, giọng nói run lên từng hồi...
- Sao... sao ông...??!
- Lăng Nhã Linh!! Bà cũng muốn giấu tôi??...
Dương Duy đặt trên bàn một ống tiêm đã sử dụng qua. Ống tiêm này là do lần trước bắt con mèo Mun, Dương Khánh Nam đã thấy nó trong hộc tủ của Lăng Từ Nhật... Lần trước khi cùng Lăng Nhã Linh dọn phòng Lăng Từ Nhật, cậu đã thấy thứ này...
Lăng Nhã Linh nhìn vật trên bàn, mím môi, hai tay đan chặt cũng siết vào nhau. Cả thân người cũng run lên từng hồi. Nói giọng thều thào, run run...
- Còn thiếu một thứ...
Vừa nói, Lăng Nhã Linh đứng dậy, đi về phía chậu hoa trên bàn. Cô lấy hết hoa ra với bàn tay đầy run rẩy, gương mặt đau đớn thống khổ như sắp khóc... Đổ chiếc bình lại, một tờ giấy được gấp cẩn thận rơi ra...
Lăng Nhã Linh siết chặt tờ giấy, nước mắt từ khi nào đã rơi ra ngoài... Dương Duy nhìn thứ trên tay cô bạn gái, nheo mày đầy nghi ngờ...
- Đó là...
Lăng Nhã Linh không nói, khẽ nấc từng tiếng nghẹn ngào... Đưa tờ giấy cho Dương Duy với bàn tay run rẩy, gương mặt đầm đìa nước mắt. Nhận lấy tờ giấy đầy nghi ngờ, cậu mở ra xem. Sau đó, đôi mắt cũng mở lớn, đồng tử trợn to...
- Bà... bà... chị ta...!!
Lăng Nhã Linh gục mặt, nước mắt rơi lã chã trên gương mặt thanh tú... Dương Duy vẫn đứng đó, mắt nhìn đăm đăm vào tờ giấy, những dòng chữ được ghi đã bị nhòe đi bởi nước mắt...
.
" Giấy báo tử "...
Tất cả đều được điền rất đầy đủ và chi tiết. Chỉ còn thiếu... chỉ còn thiếu ngày tháng năm mất... Dương Duy lắp bắp khóe môi...
- Tại... tại sao?? Chị ta sẽ chết ư??!...
Lăng Nhã Linh mái tóc dài phủ cả gương mặt tiều tụy, nghẹn ngào gật đầu...
...
Tất cả ngay từ đầu, mọi thứ đã được định đoạt, mọi thứ sẽ không bao giờ thay đổi...
...
Mọi người đều hỏi Lăng Nhã Linh. Có một cô chị khá bê bối và hậu đậu như vậy, chắc là sẽ khổ lắm. Nhưng cô chỉ lắc đầu, cô cười...
Mọi người đều nói Lăng Nhã Linh lúc nào cũng biết cách chăm sóc chị gái. Nhưng cô chỉ lắc đầu, cô cười...
Mọi người đều nói Lăng Nhã Linh. Hãy tự để cô chị gái chăm sóc bản thân mình đi. Nhưng cô cũng chỉ lắc đầu, cô cười...
... Dù mọi người nói gì, cô đều cười...
.
Vì cô biết, chắc chắn mình sẽ khóc...
.
Cô chăm sóc Lăng Từ Nhật, cô hạnh phúc...
Cô thương yêu Lăng Từ Nhật, cô hạnh phúc...
Cô an ủi, cô chia sẽ, cô động viên, cô trò chuyện với Lăng Từ Nhật, cô hạnh phúc...
.
... Vì đến một lúc nào đó...
Cô sẽ không thể chăm sóc chị gái cô được nữa...
Cô sẽ không thể thương yêu chị gái cô được nữa...
Cô sẽ không thể ở bên cạnh chị gái cô được nữa...
...
Không được chạm vào chị, không được nhìn thấy chị, không được ôm chị, không được nghe thấy giọng nói của chị...
Không được nhìn thấy chị cô cười, chị cô trêu ghẹo cô. Không còn ai để Lăng Nhã Linh kêu dậy í ới vào mỗi buổi sáng, hay nhìn thấy chị gái ngồi ăn vụng món bít tết cô để dành cho buổi trưa...
...
Mọi thứ đều sẽ sụp đổ...
Lăng Nhã Linh sẽ không còn cười, cô sẽ khóc nấc lên từng cơn mỗi đêm khi gặp ác mộng. Mà khi đó, sẽ không còn ai ôm cô, hát cho cô nghe cái giòn buồn người, vuốt ve cô cho đến khi cô ngủ...
Mọi thứ rồi sẽ biến mất...
...
.
Lăng Nhã Linh khóc rống lên, nghẹn ngào nghe đau thương đến kì lạ...
- Chị...!! Em xin lỗi...!!
Em xin lỗi... vì không thể giúp được gì...
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...