Nhóc Con! Gọi Tôi Là Anh


Chương 34 :
Lăng Từ Nhật chống cằm nhìn ra ngoài khung cửa kính lớn, trên tay là cốc capuchino đã nguội lạnh. Nhìn dòng đường và những tiếng cười hạnh phúc kia, không hiểu tại sao tim cô như bị khoét một lỗ sâu...
- Mùa xuân... đến nhanh quá!!...
Lăng Nhã Linh nghe Lăng Từ Nhật nói, cơ hồ sóng lưng hơi cứng lại, rồi lại nhè nhẹ thở ra. Nghe tang thương đến kì lạ...
- Đi!!
Lăng Từ Nhật xoay đầu cười với Lăng Nhã Linh một cái, ngay tắp lự đứng lên rời khỏi chỗ vừa ngồi. Hôm nay có lẽ thế là đủ. Mà về với Lăng Nhã Linh, bờ vai khẽ run lên đôi chút, cũng xách giỏ lên theo chân cô chị bước ra khỏi quán...
...
.
.
.
...
Vẫn như cũ, khi cánh cửa kia một lần nữa đóng lại, đôi mắt Lăng Nhã Linh xoẹt qua người chị đang ngồi trước mình cách khoảng năm bước chân, giọng hòa nhã, nét tinh nghịch thường ngày cũng giảm đi mấy phần...
...
- Chào cô!! Bác sĩ Cao!!...
- Chào em!! Đã lâu không gặp!!...

Cao Đường Quân lập tức đóng hồ sơ, đẩy cặp kính lên một chút... Lăng Nhã Linh bên cạnh ngồi xuống, tựa hồ lồng ngực như không thông, nghẹt thở vô cùng. Cao Đường Quân giọng trầm trầm nghiêm túc...
- Ba mẹ em thế nào??
- Họ vẫn ổn!! Ít nhất là họ nghĩ vậy!!...
Lăng Từ Nhật cười khổ. Bao lâu đã không gặp hai vị sư tổ đó, cơ hồ còn không biết họ như thế nào?? Cao Đường Quân quan sát vẻ mặt của Lăng Từ Nhật, tiếp tục...
- Thế còn em??...
... Và mọi thứ dường như lại chìm vào im lặng... Lăng Từ Nhật nghiêng đầu, khó khăn bập bẹ ra mấy chữ như đứa trẻ lên hai tập nói...
- Bác sĩ Cao!! Cô vốn biết là em luôn chuẩn bị tinh thần mà!!
- Tốt!! - Cao Đường Quân ngay lật hồ sơ - Được như vậy là quá tốt rồi!!...
Lăng Nhã Linh vẫn ngồi bên cạnh, im lặng không nói tiếng nào. Lăng Từ Nhật thấy em gái mình đang mím môi đến chút thì bật máu, liền hỏi ngay vào vấn đề. Mà vấn đề cô nói... thật sự rất như xé nát tâm can...
.
.
.
.
- Bác sĩ Cao!! Em còn bao nhiêu thời gian ạ??!...
...
Bao nhiêu thời gian thì có còn quan trọng?? Cô biết mùa xuân tiếp theo sẽ chẳng bao giờ còn tới với mình được nữa... Với cô, mười ba năm là bắt đầu một quãng thời gian rất dài, một câu chuyện như cào nát trái tim người nghe...
Lăng Từ Nhật sống trên đời. Sống tựa hồ rất vui vẻ và luôn cố gắng trân trọng, nâng niu từng giây phút quý giá bên mình. Luôn chấp nhận việc liệu khi nhắm mắt trước khi đi ngủ, đó cũng có thể là ngày nhìn thấy ánh mặt trời cuối cùng...
...
.
... Lăng Từ Nhật chính là có mang trong người một mầm bệnh bẩm sinh...
.
Căn bệnh nghe như là một từ thật đơn giản mà cũng thật xa xôi. Ung thư?? Tim mạch?? Không... đó là căn bệnh không vị bác sĩ nào có thể nói trước được. Bẩm sinh khi sinh ra, ngay lập tức trong người cô bắt đầu sinh ra một loại giống như kháng thể, nó sẽ cùng cơ thể cô phát triển và sinh sôi. Có điều...
... Loại "kháng thể lạ" đó có công dụng ngược lại với kháng thể còn lại...
Kháng thể giúp cơ thể chống lại với bệnh dịch. Còn "kháng thể lạ" đó chính là từ từ giết chết cơ thể của nạn nhân - mà đó là cô...
Nó sẽ từ từ ăn vào giác quan của cô, vào máu, vào mạch,... và cuối cùng... sẽ là trái tim của cô...
...

Lăng Từ Nhật sẽ chết... khi cô bắt đầu bước qua mười bốn tuổi...
...
.
Lăng Từ Nhật vẫn còn nhớ rõ lúc nhỏ, mọi người vẫn thường hay trêu ghẹo cô. Hỏi sao Lăng Từ Nhật lại để dành cho gọi một đứa con gái cho cô?? Lăng Từ Nhật cơ hồ chỉ mỉm cười đến đau lòng. Cô chính là không chán ghét cái tên này, nó không phải là cái tên nói lên ý nghĩa cuộc đời của cô sao??...
"Từ" trong "từ giã", "Nhật" trong "nhật thực"... Cô lúc đầu còn mơ hồ không hiểu tên mình lại quái lạ như vậy. Mẹ cô mới hồng hồng vành mắt trả lời cho cô hiểu. Từ giã nhật thực chính là ám chỉ có lẽ đến một lúc nào đó, ánh mặt trời sẽ nhẫn tâm mà bỏ rơi cô vậy...
Lăng Từ Nhật bảy tuổi, nghe xong liền cười, cười to, cười lớn, cười đến đau lòng... cười đến khi nước mắt tuôn trào đến đau thương, cào nát nỗi lòng của Thượng Đế. Tên cô nghe hay như vậy, mạnh mẽ như vậy... thực chất lại bi ai đến thế sao??...
...
Suốt mười ba năm qua, cô sống trên đời tuyệt nhiên chưa từng hối hận, tuyệt nhiên luôn chuẩn bị cho bản thân một tinh thần thật kĩ càng... Nhưng chính bản thân không ngờ, ngay giờ phút này đây, điều mà cô ân hận nhất...
.
.
.
... chính là gặp anh - gặp Dương Khánh Nam...
Để cho Lăng Từ Nhật cô biết, cô không sợ chết, nhưng lại sợ rời xa anh biết nhường nào... Để cho Lăng Từ Nhật cô biết, cô ích kỉ, không bao giờ muốn người con gái khác độc chiếm anh... Để cho Lăng Từ Nhật cô biết, cô độc ác, luôn muốn hung hăng độc chiếm, sẵn sàng ác tâm nguyền rủa bất kì người con gái nào đến gần anh...
...Để cho Lăng Từ Nhật cô biết...
... Cô đã yêu anh đến mức nào...
.
Tự cười buồn, hít thật sâu... Lăng Từ Nhật nắm chặt gấu váy bừng đôi tay run bần bật, cô cố gắng nén lại những đợt cảm xúc khó tả đang dâng trào. Tim cô như bị bóp nghẹn, thậm chí còn bị thắt lại và cảm thấy ngạt thở... Bao lâu rồi?? Cô đã phải chịu đựng cái cảm giác khốn nạn này bao lâu rồi??...
Sống mũi Lăng Từ Nhật cay xè khi nghĩ về anh, đôi mắt ngấn lệ, cô sợ nếu mình chớp mắt một cái thì những giọt nước mắt mặn đắng kia sẽ không yên phận mà chảy xuống. Cô không muốn khóc, cô muốn mình phải mạnh mẽ...
Bác sĩ Cao chăm chú nhìn biểu hiện của Lăng Từ Nhật, cười đến thương tâm...

- Lăng Từ Nhật!! Em còn muốn ép bản thân còn phải kiên cường đến bao nhiêu?? Đừng dối!! Rõ ràng em đang rất đau!!...
Đến lúc này, nước mắt của Lăng Từ Nhật thực sự chảy xuống, lăn vào khoang miệng nhỏ nhắn, mặn chát, cô tự cười giễu, đã biết gương mặt của Lăng Nhã Linh bên cạnh cũng thấm đuộm nước mắt...
- Rõ ràng đã tự hạ quyết tâm!! Nhưng khi giờ phút đến quả thật vẫn không thể từ bỏ...!!
Lăng Từ Nhật nói trong tiếng nấc nghẹn nghẹn. Tiếng nói như nhát dao chí mạng đâm vào vết thương vốn đã lành nhưng tiếp tục rỉ máu. Tim như bị xé nát nhưng không thể làm gì khác được...
Cô không nhớ từ khi nào Dương Khánh Nam lại có mặt trong cuộc đời cô. Từ lúc cô ý thức được sự tồn tại của anh, anh đã trở nên quá quan trọng. Cô quen với mùi hương bạc hà của anh vẫn vơ trong không khí. Giọng nói trầm trầm vui vẻ hay nghiêm túc những lúc an ủi hoặc chọc cho cô nổi điên. Tấm lưng rộng lớn mạnh mẽ sẵn sàng che chở cho cô bất cứ lúc nào...
Cũng như thế, cô cũng không rõ từ khi nào trái tim, ánh mắt và bộ não của cô, dường như chỉ hướng về mình anh...
Lăng Từ Nhật biết nếu cô yêu anh, thì cô sẽ đau, anh cũng sẽ đau. Dẫu vậy, bản thân cùng trái tim, lý trí của cô, không thể ngăn được bản thân thích anh,... yêu anh. Trừ khi trái tim cô ngừng đập, bằng không, cô vẫn sẽ không phải lòng ai khác ngoài anh...
Lăng Từ Nhật đau đớn ôm lấy mặt, để mặc những giọt nước ở khóe mắt tuôn trào như mưa, cô mặc kệ mọi thứ...
Tiếng cô nói nghẹn ngào như gào thét, đau đến tận tâm can...
- Bác sĩ... Cao!! Làm ơn... Em muốn sống!!!...
...
.
" Làm ơn!!! Hãy giúp em!!"...
...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui