Hehe!! Thật ra định drop cơ mà thấy nhiều bạn cũng quan tâm đến truyện của au, nên... viết tiếp ^.^ . Nhưng au không dám nói trước là truyện sẽ không nhàm đâu nhé, càng ngày càng viết càng thấy nó nhảm +.+
Chương 30 :
Thế là cuối cùng cũng qua cái ngày dài đằng đẵng vùi đầu vào sách vở rồi. Mừng đến rớt nước mắt luôn ấy chứ. Ôi ~!! Kì nghỉ đông muôn năm. Lăng Từ Nhật như muốn gào thét như vậy khi không có một chuỗi sự việc xảy ra...
- Hai đứa đi chơi??
- Vâng!! - Lăng Nhã Linh cúi đầu thấp xuống, lắp bắp đỏ mặt. Dương Duy bên cạnh cũng bắt đầu lên tiếng một cách khó chịu...
- Hỏi cung đủ chưa?? Phiền phức quá!!
Vâng vâng!! Lăng Từ Nhật phẩy tay ý đuổi. Thật tình, dù sao cũng là đi chơi ngoài cái cảm giác lạnh buốt cắt vào da thịt thì có gì sung sướng chứ?? Ở nhà tốt hơn...
...
Cạch... Rầm...
Đấy!! Giờ thì căn nhà chỉ còn mình Lăng Từ Nhật. À ~!! Cô quên mất Dương Khánh Nam ở lầu trên nữa chứ. Thiệt tình!! Ngủ như con lợn mà suốt ngày réo cô. Và giờ thì sáng mắt ra chưa??
Phiêu du trong trí tưởng tượng bay cao bay xa, thì cái bụng kêu réo ầm ĩ cũng đã đến. Ờ mà cũng đúng, sáng giờ Lăng Từ Nhật cô chưa có gì bỏ bụng nha ~!! Khẽ liếc qua cái bếp một cái và thở dài. Ôi chúa ơi ~ cô không biết nấu ăn...
Thế lựa chọn còn gì tốt hơn là đánh thức "tên kia" dậy nữa chứ??...
...
.
.
.
...
... Cạch...
- Dương...
Vừa mở cửa, một cảnh tượng bỗng đập vào mắt khiến cô im bặt, đồng tử mở to kinh hoàng. Hoảng hốt chạy lại, Lăng Từ Nhật chạy đến bên... Dương Khánh Nam đang nằm mệt mỏi trên sàn...
Khẽ sờ tay lên trán anh, một cảm giác ấm nóng khiến bụng cô cồn cào khó chịu. Dương Khánh Nam đến thở cũng khó khăn, phà phà ra hơi khói trắng...
- Này!! Dương Khánh Nam!! Ông ổn không?? Ổn không đấy??...
Cô hoảng hốt, lay mạnh mạnh bả vai anh khiến Dương Khánh Nam khó chịu mở mắt, một cảm giác say sẩm tràn vào đầu khiến anh muốn buồn nôn...
- Bà... bà làm cái gì ở trong phòng tôi đấy??
Ôi!! Đến nói mà cũng gần như rút hết sinh lực của anh rồi này. Nhưng khi anh nhìn đến gương mặt lo lắng của Lăng Từ Nhật, anh chỉ cố gắng loạng choạng đứng lên. Lập tức nghe Lăng Từ Nhật kinh hô là "a" một tiếng...
- Này!! Ông biết ông đang sốt không?? Muốn đi đâu vậy hả??
- Đi... ăn sáng!! Hỏi thừa...
Dương Khánh Nam thở dốc, nhưng khi vừa đưa chân bước thêm bước nữa, anh lại loạng choạng ngã về sau... Lăng Từ Nhật liền nhào ra đỡ, ngay tức thì lĩnh trọn cái đầu của anh vào bụng, đau đến muốn khóc...
Anh ngất luôn rồi...
Lăng Từ Nhật thở dài chẹp miệng, yếu mà cứ ra gió. Mà cô chắc chắn câu này mà lọt vào tai anh thì cô không dám chắc mình còn có thể nhìn ngắm bình minh của ngày mai đâu... Khó khăn, cô đỡ anh lên giường...
...
Việc này rất khó với Lăng Từ Nhật, đương nhiên, vì từ nhỏ vốn cô chả bao giờ đụng vào mấy việc này cả. Khẽ cười, trông cô khá là vô dụng nhỉ??...
Đầu tiên vắt khăn... Lăng Từ Nhật đã "trượt chân" và "lỡ tay" đổ nguyên thau nước và người anh. Và Dương Khánh Nam tỉnh ngủ ngay lập tức!! Không sao không sao!! Nước mát mà... =.= Nếu trong trường hợp đây không phải là mùa đông...
Tiếp theo là nấu cháo...
Bước 1) Đưa cho anh
Bước 2) Bỏ vào miệng
Bước 3)...
...
.
Phuttttttttt...
.
- Bà... bà tính ám sát tôi đấy à??
Anh hỏi Lăng Từ Nhật với chất giọng run run, trên mặt vẽ hẳn ba đường hắc tuyến chảy dài... Lăng Từ Nhật hai chân quỳ trên sàn, mặt mếu máo như đứa trẻ phạm lỗi...
- Nói đi!! - Dương Khánh Nam ho vài cái rồi thở dài... - Ngoài chanh, muối, trứng, đường, bột ngọt, tiêu, sữa tươi và socola, bà còn bỏ thêm cái gì vào đây nữa??
Woa ~!! Công thức làm cháo của cô mà anh cũng biết luôn à. Lăng Từ Nhật nhe răng cười hối lỗi... - Tôi không có bỏ socala, tôi bỏ kẹo bột với bánh quy!!...
Nghe đến đây, mặt Dương Khánh Nam đen thui. Đó là những thứ dành cho người bệnh ăn à?? Rốt cuộc là đầu cô chứa cái gì trong đó vậy??
- Tôi rất cảm ơn mẹ tôi vì bà đã cho tôi một cái dạ dày thần thánh... ~!!
- Ông lầm bầm cái gì đấy??...
Dương Khánh Nam nhướn mày, nhìn bát cháo nóng hổi nằm trên cạnh giường, trên khóe môi bỗng vẽ ra nụ cười ranh ma...
- Này bà!! Giờ tôi bỗng thấy đói quá ~!!
- Đói hả?? Thế ăn cháo đi!! - Lăng Từ Nhật nói tỉnh rụi, chăm chú vắt khăn... Dương Khánh Nam nói mệt mỏi...
- Nhưng tay tôi đau quá!! Muốn đông cứng luôn rồi này!!...
- Hở?? - Lăng Từ Nhật nhìn hai bàn tay đang run rẩy vì lạnh của Dương Khánh Nam, ngốc nghếch ngước mắt lên nhìn... - Thế giờ ông muốn tôi làm sao??
Dương Khánh Nam vờ suy nghĩ, ánh mắt ráo hoảnh liếc ngang dọc khắp căn phòng...
- Sao tôi biết được?? khụ khụ... - Bà tự động não đi chứ!!...
Và thế là Lăng Từ Nhật dẹp ngay vụ vắt chăn sang một bên, hai chân ngồi bắt chéo chăm chú suy nghĩ... Cô bỗng búng tay cái tách thể như cái đèn leon cháy sáng trong đầu cô vậy...
- Hay tôi đút ông nhé?!...
Dương Khánh Nam cười cười. Lọt bẫy!!...
- Được rồi!! Vinh dự lắm đấy nhé!!
Anh mở miệng nói cộng thêm nụ cười nửa môi đểu cáng. Lăng Từ Nhật đáp lại anh bằng một cái bĩu môi cực kì khinh bỉ... Cô đưa tay ra đút cháo cho anh, anh nhìn một hồi rồi chán nản nói như bất đắc dĩ lắm vậy...
- Bà muốn tôi bỏng đến chết à?? Ít ra phải thổi chứ??
- Hừ!! Cứ như trẻ con!!
Lăng Từ Nhật nhăn nhó, nhưng rồi cũng thổi cho anh thật. Nhìn như vậy, trong ánh mắt của Dương Khánh Nam thoáng qua nét cười...
- Hì...
Lăng Từ Nhật ngưng ngay hành động thổi cháo, chau mày nhìn anh nói bực bội...
- Ông cười cái gì đấy??
- À không!! - Dương Khánh Nam xua tay... - Chỉ là nhìn bà như vầy giống vợ tôi quá thôi!!...
Lăng Từ Nhật ngớ người...
Cứ thử nghĩ đến một ngày nào đó, Lăng Từ Nhật cũng sẽ trở thành một bà vợ, ngồi chăm sóc cho một ông chồng ngốc nghếch nào đó cứ vào mùa đông là lại bị cảm...
Ôi ôi ôi !!!!...
Lăng Từ Nhật chắc chắn là mặt cô đang rất đỏ. Nội cái muỗng cô đang cầm trên tay cũng run run như có điều muốn nói rồi...
- Lăng Từ Nhật!! Bà sao... ặc...!!!!
Dương Khánh Nam ho sặc sụa. Con nhóc này!! Đút mà không nói gì hết trơn, đút cái muỗng muốn xuống tuốt dưới cổ họng... =.=...
Mà nếu như anh không nhìn lầm. Dường như lúc nãy mặt cô... có chút đỏ??...
Anh tự mỉm cười thầm... Cô như vậy, thực sự không biết là bản thân quá dễ đoán sao???...
...
.
.
.
...
- Tụi em về rồi!!!!!
Dương Duy mở cửa cùng Lăng Nhã Linh bước vào nhà vào buổi chiều muộn. Ngay lập tức một cảnh tượng đập vào mắt khiến cả hai trố mắt...
- Ủa?? Cháo??
Dương Duy bước lại gần, nhìn vào nồi cháo đang sôi nghi ngút??
- Nấu cháo làm gì thế ạ??
Lăng Nhã Linh cẩn thận để mấy cái túi lớn trên bàn, nhìn vào trong bếp hỏi vọng. Đâu đó vang lên tiếng thở dài...
.
.
.
- ... Nấu cho chị em chứ chi nữa!! Cô ấy sốt rồi!!...
Hey ~!! Cứ như vậy thì không phải người bị xoay vòng vòng là anh sao??...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...