#Biệt thự nhà hắn, tại phòng khách#
Hắn đang ngồi đối diện ba và dì. Nói là dì nhưng chưa một lần hắn gọi người đó là dì, trong mắt hắn, bà ta không là gì cả, hắn ghét bà ta hơn cả người dưng. Không phải vì bà ta thế chỗ mẹ hắn, cũng không phải vì bà ta chiếm lấy tình yêu của ba hắn. Là vì ngày bà ta bước vào ngôi nhà này, ngày bà ta gọi ba hắn là chồng và ba hắn gọi bà ta là vợ chính là ngày mẹ hắn phải ra đi vĩnh viễn bỏ hắn lại thế giới cô độc này.
- Trúc Du, ba nghĩ đến lúc con phải có người yêu rồi! - Ba hắn nói giọng trầm mang màu ra lệnh.
- Không muốn! - Hắn đáp lại lời ba một cách lạnh lùng.
- Trúc Du, sao con có thể nói chuyện với ba bằng thái độ đó? - Bà ta mở miệng.
- Đừng xen vào chuyện của tôi! - Hắn quát, điệu bộ giả vờ tử tế của bà ta khiến hắn phát ói!
- Không được vô phép như thế! - Ba hắn lớn tiếng hơn. - Con không có quyền từ chối đề nghị của ba, con có một tuần. Sau một tuần nếu như con vẫn không tìm được người yêu thì con sẽ phải yêu vị tiểu thư mà ba chọn lựa.
Hắn cười khẩy, lúc nào cũng thế, ông ta luôn độc tài như thế, luôn ép hắn làm những điều hắn không muốn. Nếu là cách đây 4 năm, ông ta là người hắn yêu nhất, là người hắn ngưỡng mộ nhất nhưng từ cái ngày định mệnh đó, ông ta là người hắn hận nhất, là người làm hắn đau khổ nhất, hắn trở nên thế này tất cả là nhờ người hắn vẫn gọi là ba. Trái tim hắn tổn thương, vì sao? Vì ông ta đã cầm dao rạch vào trái tim hắn những vết thương không bao giờ lành được, vì ông ta không ngần ngại đập tan hạnh phúc của hắn. Hắn mệt mỏi rồi! Hắn buông tay, tùy, ông ta muốn làm gì thì tùy.
Hắn cầm cặp, đứng lên, bỏ ra ngoài không để lại một lời chào. Hắn bước lên chiếc BMW mui trần màu xám và phóng đi theo gió. Hắn muốn gió cuốn hết những khó chịu trong lòng, và gió ơi, gió có cảm nhận được không? Gió có thấy khóe mắt hắn đang ướt không? Nếu có, gió hãy nói với hắn ai là người khiến hắn có thể cười đây???
Bỗng dưng, hắn nghĩ đến nó, phải, nó sẽ làm tâm trạng hắn tốt hơn, nó là người khiến hắn cười một nụ cười thật sự, đúng, trên đời này nó là người duy nhất làm được điều đó. Hắn quay xe rồi rồ ga phóng thẳng về trường.
#Tại trường#
Nó đang nằm trên thảm cỏ xanh sau trường, nơi đây thật yên bình, khác xa với sân trường ồn ào, náo nhiệt. À, mà hình như từ nãy đến giờ nó chẳng thấy hắn đâu cả, trốn học à? Hắn cũng xấu tính nhỉ?
- Này! Cô thích nằm đây lắm hả, nhóc con? - Bên cạnh nó âm thanh trầm vang lên khiến nó giật mình.
Nó giật mình mở mắt, nó thấy hắn đang nằm cạnh nó, lấy lại bình tĩnh nó lên giọng:
- Anh là ma à? Đi đứng không tí tiếng động, định hù chết tôi hả? Nếu thế thì tôi nói anh biết anh thất bại rồi nhá! Tôi vẫn còn sống và vừa thoát chết thành công đấy!
- Tôi không phải ma, tôi là hoàng tử và tôi cũng không có ý định hù chết cô vì tôi biết cô khó chết lắm, không khéo cô quay sang trả thù tôi thì chết! - Hắn châm chọc.
- Anh thông minh đấy! Thưa hoàng tử! - Nó kéo dài 2 từ " hoàng tử " trêu hắn.
- Cô cũng biết điều đấy, nhóc con! - Hắn phì cười rồi xoa đầu nó.
Cùng lúc đó tiếng chuông báo giờ học vang lên.
- Đi thôi! - Hắn nói rồi lôi nó dậy chạy vào lớp.
#Ra chơi#
- Nhóc con! - Giọng hắn vang lên rồi sau đó hắn xuất hiện trước mặt nó.
- Sao lúc nào cũng thế vậy nhỉ? Anh thích làm người khác đứng tim lắm à? - Vừa nói nó vừa đưa tay lên trấn an trái tim sắp rơi ra ngoài vì giật mình.
- À mà sao sáng nay anh đi học trễ thế?
- Ừhm thì.... - Hắn nhớ đến cuộc nói chuyện sáng nay làm tâm trạng không được vui - gặp tí rắc rối. - Hắn hoàn thành câu trả lời.
- Gì? Tôi nghe nhầm à? Ai gan dạ đến nỗi gây rắc rối với hoàng tử đây thế? - Nó chọc hắn.
- Ồ! Cô biết tôi lợi hại rồi hả? - Không vừa, hắn nói lại.
- Ừ! Lợi thì không thấy nhưng hại thì hơi bị nhiều rồi đấy! - Nó trả đũa.
Hắn bật cười, nhưng hắn vẫn không vui được nhiều khi nghĩ đến chuyện sáng nay. Tự nhiên hắn lại nhìn nó và hắn nảy ra một ý tưởng, mặt hắn gian vô cùng.
- Anh Nhi này! Chúng ta là bạn nhỉ? - Hắn giăng bẫy.
- Ừ! - Nó đang lại gần bẫy của hắn.
- Bạn bè thì nên giúp đỡ nhau đúng không? -Hắn đang dụ nó vào bẫy.
- Đương nhiên! - Nó đã đến rất gần bẫy của hắn.
- Vậy nếu tôi cần thì cô sẽ giúp? - Hắn tung chiêu cuối.
- Ừ! Tôi sẽ giúp. - Thế là xong, nó đã rơi vào bẫy của hắn.
- Nhóc con! Làm bạn gái của tôi nhé! - Mục đích là đây!
- WHAT??????????? - Nó hét lớn hết cỡ.
- Làm gì mà hét to thế! - Hắn xoa hai tai mình - Chỉ là diễn thôi! Không phải thật. - Hắn giải thích.
- Sao lại phải diễn? - Nó tò mò.
- Ba tôi gia hạn 1 tuần tôi phải có người yêu nếu không tôi sẽ phải yêu người ông ta lựa chọn, mà loại con gái ông ta chọn nhà thì giàu nhưng tính tình thì vô cùng đáng ghét. Tôi không muốn nên mới cần cô. - Hắn nói.
Trước giờ, nó cũng ghét mấy cô nàng chảnh chọe, đáng ghét, với lại hắn và nó còn là bạn nên nó sẽ giúp hắn vậy.
- Ok! Tôi giúp anh! - Nó quyết định. - Nhưng mỗi người có 5 điều khoản mà người kia phải nghe theo và thời hạn là 3 tháng. Đồng ý chứ?
- Đồng ý! Vậy lấy giấy ra đi. Tôi nói cô ghi.
- Ừ! - Nó nhún vai rồi lấy giấy ra bắt đầu viết.
- 1. Cô không được yêu ai trong thời gian làm bạn gái tôi.
- 2. Tôi có quyền làm bất cứ điều gì mà một đôi yêu nhau có thể làm trừ kiss môi.
- Thế thì anh lợi quá còn gì? Vả lại chuyện kiss môi anh làm tôi cũng không cho.
- Cô thì không lợi à? Nói nhiều quá! Ghi đi!
- 3. Ở bất kì đâu tôi và cô cũng là một đôi vì ba tôi sẽ giám sát.
- 4. Từ giờ, đi học và về nhà tôi đưa cô đi, ăn uống tôi và cô cũng phải đi cùng nhau, tôi có quyền hẹn hò với cô. Điều 5 chưa nghĩ ra.
- Đến tôi nhé! - Nó nói và chuyển giấy bút cho hắn.
- 1. Không cho anh yêu ai trong khi đang quen tôi.
- 2. Tôi có quyền làm nũng, giận dỗi và đòi hỏi ở anh như một bạn gái thật sự.
- Cô hơi bị lợi dụng rồi đấy! - Hắn nhắc.
- Kệ tôi! Lắm điều! Ghi đi!
- 3. Mối quan hệ giữa tôi và anh không được cho ba mẹ tôi biết.
- 4. Không được bắt nạt tôi và 5. Không được đi chơi với những cô gái khác. Hết.
- Cô thì ai dám bắt nạt chứ! - Hắn bĩu môi nhưng hắn đâu biết hành động đó khiến hắn rất đáng yêu và nó đang bật cười.
- Xong nhé! Từ hôm nay, nhóc con, cô là bạn gái của Nam Trúc Du này!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...