Tinh My ngạc nhiên nhìn Minh Quân, "Ha ha ha!" tới lượt cô cười.
Bỗng cô thấy tự hào. Mặc dù học ngu, nhưng cô không đến nỗi ở lại lớp. Còn cái tên đứng trước mặt lại học dốt đến nỗi phải ở lại lớp...~> cô thông minh hơn anh.
Nhưng cô liền ngưng cười, vì cô thiết nghĩ nếu học ngu như vậy thì tại sao bây giờ anh lại được học trong cái lớp giỏi nhất chứ?
Tinh My nhăn trán, rồi nhíu mày, xong lẩm bẩm. Trước cái gương mặt 'biến đổi từng phút' của cô, Minh Quân thấy thực sự muốn 'bắt nạt' cô bởi cái sự ngô nghê đó.
"Chóc!"
"Nhóc! Đang nghĩ gì đó?" Anh búng vào trán cô.
"Đau", cô ôm trán.
"Tên kia, sao lại búng người khác như vậy hả? Hơn tuổi thì sao chứ? Cũng chỉ có một tuổi...tôi không gọi you là anh đó. Làm gì được nhau?" Cô tức giận, hất mặt còn lè lưỡi trêu anh.
"Ừ! Nhóc thích thì chiều!" Minh Quân cười tươi, như ném gáo nước lạnh vào người cô.
Cứ nghĩ là anh sẽ cãi lại, nhưng không ngờ anh lại nói vậy nên cô bối rối nghĩ cách để 'đối phó', không những vậy anh còn cười khiến cô thoáng đỏ mặt.
"Vậy....vậy thì tốt!" Tinh My quay mặt, bỏ đi vì nếu ở đây cô sợ anh biết cô đang đỏ mặt ...vì anh.
"Rầm!" Cô đóng cánh cửa lại một cách thô bạo.
Đi được chừng mười mét thì cô nghe tiếng cười của anh trong phòng y tế vọng ra.
Cô tức đỏ cả mặt, cô luôn chơi khăm người khác, vậy mà bây giờ lại phải bó tay trước tên này.
*Mi đợi đó! Ta sẽ trả thù! Không trả thù ta không là Dương Tinh My! Tức quá mà!* cô nghĩ thầm trong bụng.
........................
Một tuần trôi qua, Tinh My luôn tìm cách 'chơi' Minh Quân, nhưng hầu như không có gì 'chơi' anh được.
Dọa ma, anh không sợ.
Lấy cây chọc chân, anh không té.
Lấy keo đổ lên ghế, anh không dính.
Đương nhiên những điều đó làm cô vô cùng ức chế.
*Hừ! Tốn tiền mua đồ giả ma , cây keo 'thượng hạng' ...vậy mà hắn không bị gì, haiz. Mệt, hôm nay chủ nhật... ngủ trưa thôi! Để mai tính vậy!*
"Oáp!!" ngáp một cái, cô thả mình xuống giường.
Hôm nay Thái Huy và Yêm Nhã đi hẹn hò, nên ở nhà giờ chỉ có mấy chị giúp việc và cô, vì vậy không gian cực kì yên tĩnh. Cô nhanh chóng đi vào giấc mơ.
Trong mơ, cô thấy xung quanh thật nhiều thức ăn và thật nhiều anh chàng đẹp trai.
Mọi người ăn uống thật vui vẻ, các chàng trai cứ đút cô ăn làm cô sung sướng đến ngây người, rồi cả đám chơi đuổi bắt trên đồng cỏ bao la rộng lớn, một chàng trai bắt được cô, ôm eo cô ...và gương mặt hai người càng lúc càng gần, cô khẽ nhắm mắt, bỗng. . . "cạp"
Tiếng vịt kêu!?
Tinh My mở mắt ra thì thấy anh chàng đẹp trai biến mất, thay vào đó là con vịt đang ...ôm eo cô chuẩn bị hôn....
"Aaa!" Cô la lên rồi xô con vịt khổng lồ đó ra.
Cô nhìn quanh thấy mấy anh chàng hồi nãy đều biến thành vịt.
Cô chạy đi rồi rơi vào vực sâu thăm thẳm, bên trên mấy con vịt cứ đứng đó "Cạp! cạp!"
"Aaaaa! Cứu tôi!" vì giấc mơ quá thực nên cô la lên rồi lăn xuống giường.
"Một con vịt xòe ra hai cái cánh!
Nó kêu rằng cáp cáp cáp cạp cạp cạp...."
Trong lúc đau ê ẩm cô nhận ra rằng cái điện thoại đang 'ca' bài ca 'con vịt'. . . Bảo sao giấc mơ bị 'nhiễu sóng'. Từ một giấc mơ đẹp đẽ, lại biến tướng thành mấy con vịt. Thật là kinh khủng dưới mọi cấp độ và hình thức.
Tinh My rủa thầm cái tên ôn dịch nào gọi điện ngay lúc giấc mơ của cô cao trào. Nhưng cũng ôn hòa bắt máy.
"Gì?" Cô uể oải, là Đăng gọi. Quái, tên đó giờ này gọi làm gì chứ?
"Còn gì nữa hả? Biết bây giờ mấy giờ chưa?" bên kia, Đăng nói với giọng bực mình.
Cô nhìn đồng hồ, rồi trả lời: "Ừm... là 17 giờ 15! Thì sao? Tôi đang ngủ, có gì nói lẹ. Oáp... Tôi ngủ tiếp!"
"Này! Cậu quên lời hứa của cậu rồi hả?" Đăng như mất kiên nhẫn.
"Gì? Hứa gì?" Cô ngây thơ.
"Ặc! Hôm nay chủ nhật, cậu hứa hôm nay từ 17 giờ tới 21 giờ làm osin cho tôi mà!" đến lúc này Đăng nói với giọng như van nài, có lẽ đang tức đến muốn khóc.
Cô lục lọi trong đám trí nhớ hỗn độn, chợt 'kí ức' trào về.
"À há! Nhớ rồi. Sao không gọi sớm hơn!" Cô trách móc.
"Cậu coi lại đi, 11 cuộc gọi nhỡ đấy!"
"Ờ....ờ! Tôi xin lỗi, đợi tôi 15 phút nha!"
"Ừ!"
Đăng cúp máy, rồi khẽ thở dài.
Giờ cậu đang ở trước nhà cô, trong chiếc xe lamborghini đen nhoáng.
Hôm nay cậu mặc một bộ vest màu đen đầy lịch lãm nhưng không kém phần trẻ trung.
15 phút sau, cô bước ra với quần bụi, áo 'rách' đầy cá tính. Đăng cũng thoáng hết hồn. Không những vậy còn đỏ mặt.
***
Như đã nói, tôi mê xe nên nếu có nhắc đến thì tôi sẽ để ở cuối chap :"v đây là em lamborghini của Đăng. :"v
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...