“Giáo sư Dương!”
“Lucky đó à, em vào đây!”
Trong phòng phó giám điều hành Hàn Dương và học trò cưng của ông là Lucky vừa từ Mỹ sang đang cùng bàn về đề án liên kết giáo sư giữa hai trường.
"Dạ thầy, đề án em đã chuẩn bị. Trước mắt em định cử Lục Minh, học trò ưu tú nhất hiện giờ của em, mời thầy xem qua hồ sơ ạ!
Lục Minh?
Đừng nói đây là chàng trai năm đó?
Để xem có phải do người đặt tên trùng người hay là thằng bé năm nào mình đã gặp!
Hàn Dương cầm tập hồ sơ, ông dứt khoát rút ra tờ lí lịch của chàng trai.
Đọc những thông tin được ghi chép đầy đủ, rõ ràng, Hàn Dương phải kìm nén tiếng thở dài để Lucky khỏi nhận ra mối quan hệ như đang chạy trốn của gia đình ông.
Nhận ra người không muốn gặp, Hàn Dương nhất thời nghĩ đến Lavender, con gái cưng của ông, mà quên rằng mình đang nói chuyện với Lucky.
“Giáo sư, thầy thấy như thế nào? Có cần bổ sung thêm giấy tờ gì nữa không ạ?”
“…”
“Thầy…”
Lucky đứng lên hơi cúi đầu trước mặt Hàn Dương. Trong lòng anh ta không khỏi nản về một vấn đề: Từ hôm qua tới giờ mình toàn gặp người thuộc tip…bất biến!
Khi nói, khi gọi phải dùng lực phát âm thật to! Anh không khỏi lo cho cái đầu của mình vì kìm nén quá mà sinh tăng máu não.
“Em ngồi đi!”
Hàn Dương thoáng thấy đứa học trò vì lễ phép mà cứ đứng chờ làm ông áy náy. Ông chỉ tay xuống chiếc ghế, mắt nhìn Lucky.
Lucky: Dạ, để em nói lại!
Thế là, trước cái nhìn chăm chú của giáo sư Dương, Lucky vui vẻ lặp lại câu hỏi ở trên thêm một lần nữa. Rất may, sau đó anh đã có được cái gật đầu đồng ý coi như đã thông qua của giáo sư Dương.
Thầy trò lâu ngày gặp nhau. Công việc đã xong thì đàm đạo thêm một vài chuyện khác bên lề.
“Trợ giảng Lục của em dự định sẽ có mấy buổi ở trường?”
“Năm buổi ạ! Lần này chỉ tạo điều kiện cho em ấy làm quen tiếp xúc môi trường ở đây thôi!”
“Ừ, thầy biết rồi!”
Biết được thông tin cần biết. Hàn Dương tự biết sắp xếp để tránh cuộc gặp mặt không cần thiết cho Lavender.
Nhưng người tính không bằng trời. Khi ông còn chưa kịp nói ý định, bảo con xin phép nghỉ đi thăm mẹ vài ngày. Thì đã có cuộc gặp mặt đầy bất ngờ xảy ra.
“Cha!”
Cùng với tiếng gọi, chủ nhân của giọng nói cũng rất nhanh xuất hiện ngay cửa phòng của Hàn Dương. Truyện Dị Năng
Người mới đến vừa biết trong phòng có khách nên kịp thời thắng lại đứng ở góc cửa chưa biết tiến thoái ra sao? Hai người bên trong vì tiếng gọi thân mật ngọt ngào mà đồng thời cùng ngó sang.
Đập vào mắt Lucky là con mèo con anh đã bế sáng hôm qua.
“Ồ!”
Lavender và Hàn Dương chưa kịp xử lí tình huống. Lucky đã vội đứng lên. Anh nhìn cô nhóc ngoài cửa, người vừa phát ra tiếng cha ngọt ngào, có chút hứng thú. Vì con bé trước mặt rõ ràng là con bé mình ôm hôm qua. Nhưng hôm nay đã thay đổi mái tóc.
Mái tóc dài che mất một phần khuôn mặt khiến như che bớt đi đôi mắt to đen. Đôi mắt hôm qua anh bắt gặp mở to và trong veo hơn hôm nay. Nhưng cũng vì sự thay đổi mái tóc làm anh nhận ra một điều: con bé xinh xắn như một búp bê.
Tự nhiên Lucky sững người.
Lavender cũng vừa lúc nhận ra ân nhân đã nhanh tay, nhanh chân cứu mình hôm qua mà rơi vào luống cuống. Thôi, ba mươi sáu kế chuồn là rảnh nợ.
“Cha con về trước đây!”
Sau đó, cô không cần đợi cái gật đầu của cha đã phi luôn như gió. Đến khi ý thức được, Lucky xin phép giáo sư ra về, anh chạy vội ra. Nhưng con nhóc ấy đã biến mất lâu rồi! Trong hơi gió, anh chẳng còn nghe hương thơm nhẹ ngày hôm qua còn lưu trên áo vét.
Lucky buồn bực vô cớ. Anh móc chiếc điện thoại gọi vào một số.
“Uống rượu với tôi!”
“Đang ở chỗ cũ!”
Đêm qua ôm thất vọng rời đi. Sáng nay, đến đây, Lục Minh có chút lòng riêng. Anh muốn thử vận may: xem mình còn cơ hội gặp lại người con gái có giọng hát làm say đắm lòng anh đêm qua?
Vừa bước vào quán, chủ quán đã thấy anh đưa ánh mắt kiếm tìm. Đi sau anh còn có một cô gái. Hình như cô gái không được vui trước việc người mình yêu có thái độ kì cục: Vào quán rượu nhưng không phải để uống rượu!
Bởi, năm lần bảy lượt, cô thấy anh chưa từng chạm tay vào ly, dù cái ly chỉ cách bàn tay anh có năm centimet.
Nhìn ly rượu nhỏ ngay bên cạnh cô đơn như mình, cô gái không dằn lòng nữa mà hỏi thẳng.
“Lục Minh, mục đích anh vào đây để làm gì?”
“…”
“Em thấy anh dường như không phải đến để uống rượu mà giống đi tìm…”
“Tiểu Quỳnh!”
Lời định nói còn chưa có nói xong, Tiểu Quỳnh đã nghe tiếng hét lớn của Lục Minh khiến cô ngậm luôn miệng. Cô ấm ức trong lòng, đưa ánh mắt ai oán nhìn Lục Minh.
“Đã bảy năm rồi! Anh còn chờ đợi gì nữa?”
Hỏi xong câu nói đó, Tiểu Quỳnh cảm thấy cơn tức giận trong người đã vơi đi phần nào. Nhưng cô cũng chẳng thấy trong lòng vui hơn. Vì cô vừa bắt gặp ánh mắt bất cần trả lời của Lục Minh ném cho mình.
Anh thì đang suy tư. Trong lòng đang vì dư âm của bài hát đêm qua làm cho ray rứt không yên. Đến độ anh chẳng thể tập trung làm được việc gì cả. Chỉ mới ngay lúc sáng này thôi. Anh thế mà bỏ lộn tài liệu thuyết giảng cho Lucky. Báo hại anh ta phải nói chay trước ba quân thiên hạ khiến anh ta tức giận muốn ném anh về bên Mỹ.
Đã mang tâm trạng như vậy. Lục Minh cần được yên tĩnh. Cần ngồi một mình để gặm nhắm nỗi lòng của riêng anh. Anh không muốn bất cứ thứ âm thanh hỗn tạp nào khoáy động. Thế nên, anh nhìn Tiểu Quỳnh nói thẳng.
“Cậu về đi! Tôi thích một mình!”
Thích một mình?
Lục Minh, anh nói thế mà nghe được à? Anh có từng một lần thử nghĩ xem: Vì sao Tiểu Quỳnh tôi thà lẽo đẽo theo anh như cái bóng suốt ngần ấy năm? Và tự nguyện cam tâm theo anh qua Mỹ mà không phải là Anh quốc không? Trong khi anh thừa biết Oxford mới là mơ ước của tôi?
Vậy mà giờ đây anh nỡ nói câu xem Tiểu Quỳnh tôi như người xa lạ! Được, anh thích một mình thì cứ ở một mình đi! Tiểu Quỳnh tôi đi tìm người khác!
Tiểu Quỳnh ôm mặt chạy vụt đi. Cô vừa chạy vừa liếc mắt để ý xem Lục Minh có níu kéo không? Nhưng sự thật đúng như cô dự đoán: Anh ta thà ôm ấp một hình bóng cũ đã phản bội bỏ đi biệt xứ! Còn không thèm ôm lấy một người con gái xinh đẹp như hoa ở ngay bên cạnh anh là cô!
Cô đau lòng nhớ lại một câu nói: Khi yêu một người. Không sợ khoảng cách xa gần mà chỉ sợ tình không đủ đậm.
Chưa bao giờ Tiểu Quỳnh thấy sợ tình yêu của mình mỏng manh dễ vỡ như hôm nay!
Lucky vừa bước vào quán đụng phải Tiểu Quỳnh đang vừa bỏ chạy ra. Anh ta liếc ánh mắt nghi ngờ về phía Lục Minh.
“Cậu dám chọc giận thanh mai trúc mã?”
Đáp lời cho Lucky chỉ là ánh mắt hững hờ.
Thôi kệ anh ta! Mình không quan tâm!
Lucky không để ý đến sự hiện diện của Lục Minh nữa. Anh vì cái buồn mất dấu người đẹp mà muốn uống chút rượu giải sầu và tăng thêm hưng phấn quyết không nản lòng. Thề bắt cho được chủ nhân đã lưu mùi hương trên áo anh.
Hai thầy trò, hai mục đích. Người cần tỉnh táo để khi gặp đối phương còn diện kiến cho ra lẽ. Người muốn tiếp thêm chút men để tự cổ vũ mình: dù có gặp tình huống nào cũng quyết không buông tay.
Hai người vì một cô gái. Cùng chung một điểm đến khiến cho quán rượu nhỏ ở ngoại ô dần nóng lên dưới cái lạnh đầu đông.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...