Nhóc Con Anh Yêu Em
Bảy năm sau.
Một sớm đầu đông thật lạnh. Trong căn nhà ngoại ô thành phố Oxford. Giọng trấm ấm của người đàn ông vọng vào phòng, nơi cô con gái rượu, vẫn còn ủ kĩ trong chiếc chăn.
“Lavender, con đã muộn học rồi!”
Trời đang lạnh. Ở trong chăn thật ấm. Cô gái có tên Lavender vừa được gọi vẫn chưa có ý rời khỏi chiếc chăn bông.
“Cha đi trước đây!”
“Mấy giờ rồi ạ?”
“Mười lăm phút nữa cổng trường sẽ đóng!”
Như thế là trễ lắm rồi! Dẫu vẫn còn lưu luyến hơi ấm ở chiếc giường êm nhưng nhanh như cắt bóng cô con gái đã lao ra khỏi cửa chạy ù về phía nhà vệ sinh. Trước khi cánh cửa khép lại, cô còn ngoái đầu về phía ba mình oán cho câu.
“Cha không chịu gọi con sớm gì cả!”
Người cha nhìn vào ánh mắt hờn dỗi của con, nở nụ cười cưng chiều ấm áp!
Rất nhanh! Năm phút sau hai cha con, hai chiếc xe đạp song hành trên con đường đến trường.
Đại học Oxford, Anh.
Hôm nay, Lavender dự buổi thuyết trình về Y khoa ở giảng đường. Khi vừa thấy cô, Kevin, bạn nam học cùng lớp với cô đã hớn hở chặn ngay trước mặt.
“Lavender, sao cậu đến trễ vậy? Giảng đường đã chật kín cả rồi!”
“Nhanh vậy à?”
“Ừ, tớ nghe nói hôm nay là buổi thuyết trình của vị giáo sư nam thần từ Đại học Harvard! Nên mới sáng sớm, các bạn nữ ở các khoa khác đã đến kín cả giảng đường!”
“Ồ!”
Thảo nào giảng đường hôm nay lại đông sinh viên! Tay giáo sư có bản lĩnh thu hút đám sinh viên nữ ở đây chắc cũng thuộc hàng cao thâm!Trong lòng Lavender có chút tò mò. Cô đưa mắt, hất đầu về phía Kevin.
“Tớ với cậu cùng vào xem!”
“Không còn chỗ nữa!”
Mặc cho Kevin ỉ ôi, lải nhải. Lavender vẫn nhất quyết đi về hướng đến giảng đường.
Thật như lời Kevin nói: Tất cả lối ra cũng đã đứng kín bóng đám sinh viên. Thấy cảnh đó, Lavender thầm nhếch bên môi đúng chuẩn chê: Thứ ham trai đẹp!
Ngày thường có khi nào chúng nó ham học như thế đâu! Nhưng như vậy càng khiến tăng sự tò mò về vị giáo sư bên trong kia của cô hơn.
Lavender đi qua đi lại nghĩ cách. A! có rồi! Cô đưa ngón trỏ ngoắc ngoắc Kevin. Anh ta hiểu ý tiến sát lại gần cô.
Rất nhanh Lavender ấn vai cậu ta có ý bảo anh ta hạ thấp cái lưng xuống. Kevin còn chưa hiểu cô định làm gì. Anh đã nhanh chóng cảm nhận một sức nặng đến từ sóng lưng.
Chờ đại não anh loát xong dữ liệu: có việc gì đang xảy ra trên cái lưng của mình? Kevin đã nghe tiếng Lavender ở đỉnh đầu vọng xuống.
“Cậu mau đứng lên! Đứng sát vào chỗ cửa ý! Đấy, đấy chỗ ấy! Đúng rồi! Đúng rồi!”
Là Lavender đã ngồi tót trên cổ anh!
Cứ như rôbôt đã cài sẵn lập trình. Kevin theo lời chỉ dẫn của Lavender, cứ thế tiến sát vào nơi cô yêu cầu anh đến.
Được rồi! Cô đây cao hơn mấy em gấp rưỡi! Đừng nói chỉ nhìn vào bên trong giảng đường mà có nhìn lên nóc giảng đường, cô đây cũng thấy rõ! Để cô xem tên giáo sư kia trông mặt mũi như thế nào?
Tiếc thay! Vị giáo sư kia đang đưa cái lưng về phía cô. Nên cái Lavender nhìn thấy chỉ là một bóng lưng cương nghị, lạnh lùng.
Nhìn bóng lưng và cái ót ở phía sau của anh ta, tim Lavender chợt nhói lên một cái. Bởi, bóng lưng rất quen và mái tóc phía sau cũng rất quen.
Lavender lục tìm trong trí nhớ. Xem mình có từng gặp người này ở đâu?
Cô đang mãi suy nghĩ. Quên mất việc mình đang ngồi trên cổ Kevin. Sẵn đang bực tức trí nhớ hơi tồi của mình. Lavender đưa tay bức tóc Kevin. Cô mơ tưởng mình đang ngồi ở bãi cỏ trong công viên.
“Á…á…cậu làm gì vậy? Đau tớ…ớ!”
Kevin lo đau. Đưa tay gỡ lấy hai bàn tay đang bấu víu bức đi từng chùm tóc của anh. Mà quên đi nhiệm phải ôm chân cô lại.
Kẻ bức, người gỡ. Kẻ sắc mặt hầm hầm vì tức, người sắc mặt nhăn nhó vì đau. Kẻ than, người thở. Cấu gỡ nhau. Người ở dưới hơi ngửa đầu khiến người ở trên mất thăng bằng ngã ngửa ra phía sau.
“Á…á…”
Tiếng thét ở tần số trên 20.000 Hz, đã thành công cắt đứt lời thuyết trình của tay giáo sư bên trong và hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ giải tán đám đông đang bu kín ở cửa.
Lavender sợ đau nhắm tịt cả hai mắt. Rơi từ trên cổ Kevin xuống, nhẹ nhất cũng u đầu một cục bự. Nặng thì có thể nhập viện do chấn thương sọ não.
Nhưng lạ ở chô, Lavender không có cảm giác đau. Ngược lại, cô còn có cảm giác êm êm, ấm ấm.
Không lẽ hồn cô đã đăng xuất khỏi thể xác và đang nhập khẩu ở chốn Âm ti? Nếu không sao cô lại có cảm giác này!
Lavender hoảng sợ mở mắt.
Đập vào mắt cô là một khuôn mặt nhiều góc cạnh với bộ ria kiểu Henry Canvil trong bộ phim Mission: Im possible-Fallout.
Rất đẹp trai!
Không hiểu sao Lavender lại ngẩn ra. Cô dán chặt mắt mình vào khuôn mặt anh ta. Ngầm đánh giá mức độ soái ca dựa vào ngũ quan anh ta đang sở hữu.
Cô thì nhìn anh ta chăm chăm. Nhưng xem ra anh ta không có hứng thú với cô gái có mái tóc ngắn củn kiểu con trai như cô. Nên chỉ giây sau, cô đã nghe anh ta nói.
“Nhìn đủ chưa? Còn không leo xuống! Hay đợi tôi ném?”
Vừa nói anh ta vừa trưng cho Lavender bộ mặt chán ghét. Lúc này, cô mới ý thức được: Mình đang được anh ta ôm!
Thảo nào! Cô thấy sao mà êm ấm thế! Dù có chút tiếc nuối nhưng rất nhanh Lavender đã rướn người đứng lên. Anh ta cũng thuận theo mà buông cánh tay đang ôm cô xuống.
Sau khi an toàn hạ đất. Lavender cúi đầu định nói tiếng cảm ơn.
“Cảm…!”
“Không cần!”
Anh ta khoát tay rồi nhanh chân đi vào cửa giảng đường. Mà lúc này, người đang giảng lúc nãy ở phía trong cũng vừa đi ra. Thấy anh ta, người ấy cúi đầu chào một cách niềm nở.
“Giáo sư Lucky! Mời anh!”
Lúc này, không chỉ Lavender mà toàn bộ lũ sinh viên nữ ngốc nghếch kia mới vỡ lẽ một điều: Người vừa đến mới là giáo sư ở Đại học Harvart. Còn kẻ này giờ đang nói nói trong kia chỉ là tay trợ lí của anh ta!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...