Nhóc Con Anh Yêu Em

Gió thổi.

Những cánh hoa hồng trong bó hoa của Minh Quân rung rung, những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ phẳng lặng.

Gió còn làm cho tán cây xào xạc, làm cho tóc Tinh My tung bay, làm cho hàng mi của anh xao động.

Thật không ngờ, tạo hóa trêu ngươi!

Cô đưa ánh mắt đau khổ nhìn anh. Điều cô lo sợ tới rồi sao? Câu mà cô không muốn nghe anh cũng đã nói. Cô phải làm gì? Bất chợt cô muốn khóc. Nhưng lí trí không cho phép. Cô nhắm mắt lại, rồi nhanh chóng mở mắt ra, chưa bao giờ ánh mắt cô mạnh mẽ và kiên quyết tới vậy.

"Không ! Mơ à!?" cô cười khẩy một cái. Định mệnh đã an bài cho cô không thể nào yêu anh, vậy thì cô chỉ có thể chọn cách cố quên nhiệt huyết của những rung động đầu đời này, cho dù điều đó thật khó khăn.

Anh tròn mắt nhìn cô…bàng hoàng, kinh ngạc. Cô vừa nói gì vậy? Ánh mắt đó là sao? Nụ cười đó ý nói gì? Tại sao… ?

"Em đùa với anh đúng không?" anh cười, tim anh như bị bóp nghẹt.

Cô nhún vai: "Ừm, tôi đùa đó! Thì sao? Anh tưởng anh là ai mà đòi tôi là bạn gái chứ?" cô nhắm mắt lại. Tim cô đau, lồng ngực như muốn nổ tung khi phải nói những lời như vậy.

Anh như không tin những gì mình vừa nghe, lấy tay đặt lên trán. Anh nhăn mặt, nhìn thẳng vào mắt cô.

"Anh không tin!" anh gằn giọng.


"Không tin? Kệ anh! Anh ngu ngốc, mơ tưởng, không tin cũng được! Giờ tôi muốn về!" cô nói, hững hờ quay lưng bước đi, lãng tránh ánh mắt chân thành của anh. Những lời nói kiên định của anh khiến lòng cô như thắt lại.

Một vòng tay nhanh chóng ôm cô.

"Làm ơn! Em nói dối đúng không? Anh biết em cũng yêu anh mà! Anh biết mà!" anh gục đầu lên vai cô, chợt…một giọt nước mắt rơi: "Đừng làm vậy với anh!"

Trên má cô, xuất hiện một giọt nước, là nước mưa, hay nước mắt? Cô không biết, chỉ biết tim mình nhói lên. Đau lắm.

Cô nhắm mắt lại, thật chặt. Rồi hất tay anh ra, vùng chạy khỏi vòng tay ấm áp đó. Cô bước đi, không hề quay lại nhìn, dù chỉ một lần.

Bó hoa hồng, đủ mười một bông (*), rơi xuống đất, tan, vỡ. Như tim anh, như tim cô, mưa rơi, như giọt nước mắt cô và anh đang lăn dài.

Anh lặng người. Tại sao chứ? Anh đưa tay lên môi mình, nơi đây chẳng phải từng chạm môi cô sao? Anh nhìn tay mình, chẳng phải đã từng ôm cô sao? Vậy tại sao…đó đâu phải là những lời anh muốn nghe. Anh đang mơ sao? Trời xin đừng mưa. Xin đừng mưa. Những giọt mưa làm anh đau rát. Đau? Anh cảm thấy đau? Vậy…đây đâu phải là mơ.

Anh khóc…từng giọt nước mắt lăn dài trên đôi má của anh, hòa cùng mưa, vỡ vụn dưới đất. Anh cười khẩy.

*Tinh My, em nhất định phải làm tôi đau khổ vậy sao? Vậy thì chúc mừng, em…thành công rồi đấy! *

Tinh My bước đi, mắt chỉ dán vào đôi chân trần, không biết tại sao, đôi giày đang mang lại nặng tới vậy, nên cô đã bỏ lại đôi giày đó. Mà cô đang ở đâu? Cô đang đi về phía nào? Hồ nước trong veo? Vườn hoa hồng thơm ngát? Khiêu vũ? Đó là những thứ cô vừa đi qua và vừa làm sao? 

Hụt hẫng…cô cảm thấy hụt hẫng. Cô trách mình ngốc. Sao lúc anh ôm mình, cô không bỏ chạy? Sao lúc anh hôn cô…cô không đẩy ra? Để anh phải ôm hi vọng, để anh biết rằng…cô cũng yêu anh. Cô khóc. Nhưng có muộn không khi bây giờ mới hối hận? Có nên gọi đó là những giọt nước mắt muộn màng? Có nên gọi cô là đứa ngốc?


Cô ngước mặt lên trời, ngắm nhìn những giọt mưa. Mưa chạm da thịt cô nhưng cứ ngỡ mưa đang giày xé tim cô. Sao đau vậy? Sao cô trống rỗng, mất phương hướng.

Yêu là gì?

Yêu là quay mặt đi, để giọt nước mắt rơi vào bóng đêm nơi anh không nhìn thấy, còn thứ mà anh thấy... dưới ánh mặt trời... là nụ cười rạng rỡ của tôi!

"Hức hức…đáng….đáng ghét...tôi xin lỗi…hức...tôi xin lỗi thiệt đó…hức…!" cô bây giờ mới khóc nấc lên, như một đứa con nít, rồi ngồi hẵn xuống mặt đường.

Trước mặt anh, cô giả vờ lạnh lùng, giả vờ cứng rắn, nhưng trong góc khuất anh không nhìn thấy, cô cũng mềm yếu, cũng bàng hoàng, đau đớn.

Con đường vắng lặng ở giữa những cánh đồng hoang đầy gió. Bây giờ chúng ngập trong mưa. Chỉ có tiếng rì rào của mưa xé nát không gian yên tĩnh, ai có biết đâu, hòa vào đó cũng là nước mắt, nước mắt của hai người…giọt nước mắt thất vọng…giọt nước mắt hối hận. Tất cả như thật đau thương. Hai con tim…dường như ngừng đập.

"Cậu ngồi đây làm gì hả?" chợt một cái ô đưa ra, che cho cô.

Tinh My ngước đôi mắt thất thần nhìn lên. Là Đăng? Sao cậu lại ở đây? 

Đăng nhìn cô, cậu buồn, ngồi xuống bên cô, cậu khẽ lấy tay lau mặt cho cô. Cậu không biết là mình đang lau nước mưa, hay nước mắt của cô. Cô nhìn Đăng. Đăng trước mặt cô là ai? Ông trùm hay thằng bạn mình? Cô không biết, chỉ biết Đăng ở đây, cô sẽ có bờ vai để khóc.

"Đăng ơi... hức..." cô ôm choàng lấy Đăng, cô khóc, khóc thật nhiều. Đến bây giờ cảm xúc của cô mới có thể vỡ òa. Cô không biết làm gì ngoài việc khóc. Tiếng mưa át đi tiếng khóc của cô. Nhưng Đăng vẫn có thể nghe được. Tâm trạng cậu chùn xuống, chỉ biết đáp lại cô bằng một vòng tay ấm áp. Cô chỉ biết khóc. Khóc mà không biết rằng có một người…tim rất đau.


Đăng khẽ nhắm mắt, cậu ngồi yên cho cô dựa đầu vào vai mình mà khóc, vỗ vỗ lưng cô, cậu mong cô đừng khóc nữa, mỗi tiếng nấc của cô như cào xé tim cậu. Không những đau mà còn buốt.

Sau nửa tiếng khóc dưới mưa, cô mới chịu theo Đăng lên xe để về nhà. Trên xe, cô nói một lời, mắt chỉ dán ra ngoài cửa sổ, mặc dù ngoài đó chỉ là bóng đêm và những giọt mưa đang bám đầy trên cửa sổ.

"Kịch!" xe Đăng dừng lại trước nhà cô, cậu chạy ngay xuống để mở cửa xe cho cô, cô bước xuống xe, lạnh lùng tiến về phía trước, khi gần tới cửa , cô dừng lại.

"Cảm ơn cậu!" rồi cô bước đi vào trong nhà. Đăng nhìn cô, cậu thở hắt ra, rồi quay lại với hai người vệ sĩ.

"Tiếp tục bảo vệ cô ấy. Có chuyện gì cứ báo! Hai người hôm nay làm tốt lắm!" xong, Đăng bước vào trong xe, chạy đi. Để lại hai người vệ sĩ đứng đó một hồi, cả hai nhanh chóng tản ra, tìm vị trí phù hợp để quan sát và bảo vệ cô.

Cô từ nhà tắm bước ra, những giọt nước còn đọng lại trên tóc, như hồi chiều mưa đã đọng lên đó.

Cô ngồi tại cửa sổ, mưa đã tạnh. Cô nhìn xuống dưới nhà, mới hồi chiều, anh còn đứng đó, ngước lên cười. Và cô cũng cười với anh…tại đây.

Cô nhớ nụ cười của anh, làn da rám nắng của anh, ánh mắt… 

Cô khẽ lấy tay chạm vào cửa kính, hơi nóng phả vào kính tạo một màn hơi sương… 

"Xin lỗi! Là tại tôi…đúng không? Là…tất cả là đều do tôi! Tại tôi! Tôi xin lỗi…đồ đáng ghét, you hãy tìm người khác…người mà mang tới may mắn cho you!" nước mắt cô lại lăn trên đôi má: "Yêu tôi. . . Chỉ là đồ ngốc!"

12 giờ khuya, cô vẫn ngồi đó, nhìn vào hư vô….

"Oh wait til’ I do what I do


Hit you with that ddu-du ddu-du du (Ah yeah, ay yeah!)

Hit you with that ddu-du ddu-du du (Ah yeah, ay yeah!)..."

Cô từ từ nhìn vào điện thoại, giờ này ai lại gọi chứ? 

Tim cô chợt thắt lại, khi màn hình hiện lên hàng chữ 'đồ đáng ghét!' 

Cô cầm điện thoại lên, nên bắt máy hay lạnh lùng bấm tắt.

Ngón tay cái của cô run run… 

"Alo!"

"Xin hỏi…cô là Tinh My- bạn của chủ nhân số điện thoại này?"

Cô ngạc nhiên khi đó không phải là giọng anh.

"Anh là ai?"

"Tôi là nhân viên của quán bar BOX! Chủ nhân số điện thoại này hiện đang rất say! Cậu ấy cứ nhắc đến tên Tinh My nên tôi đã mạn phép dùng điện thoại của cậu ấy gọi cho cô! Hiện giờ cậu ấy chỉ có một mình…liệu cô có thể…alo…alo…cô còn đó không?" nhân viên nhìn vào màn hình, thấy đầu dây bên kia đã cúp máy. Cậu nhăn mặt khó xử, nhìn vào điện thoại , xong nhìn anh đang nằm trườn trên bàn rượu, miệng không ngừng kêu Tinh My.
____________________
(*) 11 bông hồng đồng nghĩa với thông điệp: "thế gian này anh chỉ yêu duy nhất một mình em"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui