"Xin giới thiệu với quý khách , đây là con trai của tỉ phú Hoàng Tịnh Dân- Hoàng Minh Quân."
Một tràng pháo tay vang lên , còn Tinh My thì chỉ muốn chạy.
Hai hàng nước mắt lăn dài. . . trong lòng cô. Con trai Hoàng Tịnh Dân?! Cô đã đắc tội với con trai Hoàng Tịnh Dân sao?
Cô nhanh chóng tìm đường rút khỏi bữa tiệc này. Nhưng vì ở đây quá rộng lớn, cô không nhớ mình đã đi qua chỗ nào, đang đứng ở đâu?
Một bản nhạc nhẹ nhàng du dương cất lên, từng cặp đi tới sàn nhảy nổi ở giữa hồ, đung đưa theo điệu nhạc.
"Nhảy với anh nhé!" một bàn tay đưa ra trước mặt Tinh My, cô ngước lên, mặt cắt không còn giọt máu như là đang thấy ma vậy. Là …là anh.
Cô muốn từ chối, nhưng miệng lại nói không nên lời.
Minh Quân cười một cái xong nắm tay Tinh My lôi đi. Bỗng tay bên kia của cô cũng có một bàn tay khác nắm.
"Buông ra đi! Cô ấy sẽ nhảy với tôi, không tới lượt cậu đâu!" Đăng gằn giọng.
Cô quay qua nhìn Đăng với đôi mắt ngưỡng mộ.
Gương mặt bình thản, anh cười khẩy một cái: "Đúng vậy! Cô ấy sẽ nhảy với cậu… nhưng không phải bây giờ!" Minh Quân kéo mạnh làm cô mất đà ngã vào lòng anh, anh ôm chặt cô rồi bước tới sàn nhảy.
Đăng nhìn theo dáng cô, tức giận như bị cướp một món đồ chơi vô giá. . . không. . . Tinh My không phải là món đồ chơi, cô là tất cả với cậu.
Khi anh và cô bước vào sàn nhảy, tất cả mọi người liền đi ra, nhường chỗ cho nhân vật chính và một cô gái họ không biết tên.
"Ê, tôi không biết nhảy, cho tôi xuống đi!" cô nói với giọng van nài, gương mặt nhăn lại tội nghiệp.
Anh tiếp tục nở nụ cười 'sát thủ', thì thầm vào tai cô.
"..."
"Sặc! Không được, tôi không làm đâu!" cô lắc đầu phản đối kịch liệt.
Minh Quân mặc kệ thái độ của cô, ôm eo cô kéo sát vào người.
"Không làm theo là anh hôn đó!" anh nói nhẹ tênh.
Đấy, lại không có liêm sỉ. Bất giác cô đỏ mặt, làm theo ý anh .
Cô đặt mũi giày lên chân anh, mỗi lần anh bước thì chân cô bước theo. Không biết anh cảm thấy sao về việc này nhưng cô thấy xấu hổ vô cùng.
*Hu hu! Cứu tôi với, có ai không? Hức….tôi làm gì nên tội đâu.* Tinh My dở khóc dở cười.
Đăng đứng từ xa nhìn, lòng như lửa đốt. Nhìn anh nắm tay cô, ôm eo cô, thì thầm với cô… ngọn lữa ghen tức càng lúc càng lớn trong lòng cậu.
Bỗng anh cuối xuống, nói gì với cô, nhưng với góc độ mà Đăng đang nhìn thì giống như anh và cô đang hôn nhau.
Đăng hừ lạnh một cái rồi bỏ đi.
----Trở lại vài phút trước----
Tinh My khó chịu làm theo ý Minh Quân, dù sao bao lần cô cố chơi khăm anh, làm anh xấu hổ, bây giờ biết anh là con trai tỉ phú Hoàng Tịnh Dân, cô thiết nghĩ nên ngoan ngoãn một chút thì sẽ nhận được … khoan hồng.
Bỗng Minh Quân cuối xuống sát mặt cô nói nhỏ: "Cảm ơn em!"
Cô hơi đỏ mặt, mặt cũng đơ ra…anh cảm ơn gì chứ.
Nhưng chưa kịp tìm câu trả lời thì cô thấy Đăng bỏ đi.
Cô liền buông tay ra, chạy theo Đăng, cũng chả tốt lành gì, bởi nếu không có cậu thì ai chở cô về đây?
Chạy ra tới cổng, đã thấy chiếc lamborghini chạy vút đi.
Nhưng cô không vừa, cô tháo đôi giày ra và chạy theo, bởi cô có thể lực tốt (trong các môn học cô giỏi nhất là thể dục) nên cô chạy theo một đoạn khá xa.
"Tên... kia... đứng lại... Đă… Đăng chết… tiệt… hộc … hộc… Đứng lại!" Tinh My lấy hết hơi sức cuối cùng thét lớn hai chữ đứng lại rồi ngưng chạy.
Chiếc lamborghini màu đen vẫn chạy đi, khuất dần trên con đường tối tăm.
Vì nơi đây vốn là một vùng chỉ toàn cây cỏ hoang vu nên đoạn đường này cực kì vắng. Cô hoàn toàn trơ trọi ở đây.
Bất chợt cô thấy ớn lạnh, tự hỏi có khi nào ở đây có ma không?
Nhưng rồi cũng lắc đầu xua cái suy nghĩ đó.
Tính lấy điện thoại ra gọi điện thì cô mới nhớ hồi nãy vì thấy cái váy này không có túi nên cô đã bỏ điện thoại chung với đống đồ của mình, mà túi đồ thì đang ở trên xe….mà cái xe thì…đã chạy đi mất tiêu.
Trời về đêm hơi lạnh, Tinh My thì đang đi chân trần, cô vừa rủa thầm Đăng, vừa đi men theo con đường bởi chỉ có duy nhất con đường này dẫn tới thành phố. Cô định tới đó nó sẽ bắt taxi đi về.
Tinh My cứ đi, đi và đi, bạn của cô chỉ là những cây cột đèn và tiếng côn trùng.
Bỗng một cây cột đèn bị hư làm tối cả một đoạn đường dài. Tinh My dừng lại, run lên từng hồi, bởi cô sợ bóng tối.
Cô không dám đi tiếp, chỉ đứng đó…những hình ảnh của mười năm trước tràn về, cô ôm đầu, ngồi thụp xuống.
Cô khổ sở nhìn đoạn đường phía trước, cô không bước được nữa rồi. Làm sao đây?
"B-rừm b-rừm!" cô nghe tiếng xe mô tô phía sau , cô liền bỏ đi bộ dạng yếu đuối vừa rồi, đứng dậy nép vào lề đường.
Bởi theo cô, những kẻ chạy xe mô tô không tốt tí nào, tránh xa là tốt nhất.
Nhưng cái váy trắng làm bọn chạy mô tô chú ý đến cô, bọn chúng dừng lại buông lời trêu ghẹo.
"Đi đâu vậy em? Anh chở cho!" một tên nói rồi cả đám phá lên cười.
Tinh My thì sợ đến nỗi run lên bần bật, nhưng vẫn giữ bộ dạng mạnh mẽ.
"Không. Cảm ơn!" cô lạnh lùng, rồi bước đi ngược lại hướng hồi nãy.
"Thôi nào, làm gì chảnh vậy em?" bọn chúng nói vọng theo…
Cô không nói gì , bước chân càng lúc càng nhanh.
Rồi cô nghe tiếng mô tô dí theo, cô chạy thực sự, cố gắng chạy, nhưng con người làm sao nhanh bằng mô tô được chứ?
Bọn chúng nhanh chóng bao vây cô, gương mặt hoảng sợ của cô làm bọn kia thích thú.
Một tên nắm lấy tay cô, cô chống cự cắn hắn một cái , hắn buông ra.
"Chết tiệt, con nhỏ nó cắn tao!" hắn la lên, hất mặt kêu bọn còn lại xông lên bắt cô.
Tinh My bây giờ ngồi xuống, ôm đầu, nước mắt lăn dài, giống quá. Mười năm trước cô cũng rơi vào tình cảnh như vậy. Vai cô run lên từng hồi.
*Làm ơn đi! Làm ơn…. đừng mà!* cô nhắm chặt mắt, không dám nhìn mọi thứ xung quanh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...