Không có kính, Trần Hân không nhìn thấy bảng, cả buổi chiều chỉ có thể tạm nghe giảng, xem sách và làm bài tập.
Thầy cô và bạn bè cùng lớp biết chuyện, thỉnh thoảng lại xuống hỏi han.
Ăn cơm chiều xong, Trình Hâm nói: "Đi, đi mua kính mới!"
"Tôi, xin nghỉ.."
Hắn phe phẩy tờ giấy phép: "Đã xin rồi đây này.
Đi thôi."
Trần Hân đi đến bậc tam cấp, cúi đầu mở to mắt dò dẫm từng bước.
Trình Hâm phì cười, đưa tay ra: "Đến đây nào cậu mù dở, để anh dẫn cậu đi!"
Trần Hân nghe thấy thế, không thèm nắm lấy tay hắn, tự mình bước xuống bậc thềm.
Trình Hâm lôi cậu lại, khoác vai thân mật: "Cậu đấy nhé, nói lắp lại còn mắt kém, tật xấu thật nhiều!"
Trần Hân không thấy rõ mặt hắn, cũng không thích bị trêu chọc, nổi cáu gỡ tay hắn ra: "Tôi, tôi thế đấy!"
Trình Hâm vỡ lẽ ra là cậu giận, hơi ngạc nhiên, rồi cười lắc đầu.
Nhóc cà lăm không giống bọn Tào Kế, Từ Tuấn Thưởng, không đùa giỡn kiểu này được.
Hắn liền bám theo: "Giận rồi à? Đừng lo, cậu có nhiều tật xấu đi nữa anh vẫn thích."
Trần Hân phát hiện giọng điệu của hắn khi nói chuyện cùng mình ngày càng khác với khi tán dóc cùng bọn bạn.
"Trong lòng cậu ấy, mình không giống như Tào Kế và Từ Tuấn Thưởng ư?" - Nghĩ đến đây, cậu cảm thấy ngượng ngùng, bèn đi tiếp không nói gì.
Trình Hâm thấy cậu im lặng, cúi đầu xuống nhìn mặt cậu: "Cậu giận thật đấy à? Tôi nói đùa tí đấy mà, nếu cậu không thích thì lần sau không nói như thế nữa."
Trần Hân phì cười.
Trình Hâm nhẹ nhõm, chỉ sợ cậu ấy giận mình.
Bước ra cổng trường, cảnh vật thật mông lung.
Trần Hân hỏi: "Hiệu kính ở đâu?"
Trình Hâm nghĩ nghĩ: "À, đằng kia có một hiệu, lúc trước có lần tôi sang đấy mua kính râm.
Chúng ta đến đó thử xem, qua đường, đi một chốc là đến."
Trường học nằm trên một con đường rộng rãi sầm uất, ở cổng không có đèn giao thông xanh đỏ, chỉ có vạch kẻ sọc cho người đi bộ.
Trình Hâm nhìn dòng xe cộ như đưa thoi, nắm tay dẫn Trần Hân bước xuống đường.
Tầm nhìn cậu mơ hồ, lại nghe tiếng còi xe dồn dập, bất giác siết chặt bàn tay to của hắn.
Tim Trình Hâm đập thình thịch, biết cậu sợ, bèn dứt khoát dùng cánh tay ôm sát vào người, nắm chặt tay bên kia.
Hắn những mong con đường này nở ra vô tận, nhưng đường dù có rộng, lúc qua cũng chỉ mất hơn một phút.
Sang đến bên kia được một lúc, Trần Hân nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay.
Trình Hâm cảm thấy hơi hụt hẫng, nắm lấy vai cậu: "Đi một lúc nữa là đến."
Trần Hân phát hiện ra Trình Hâm thích tiếp xúc, đụng chạm mình, như xoa đầu, nắm tay, bá vai bá cổ.
Nhưng cậu cho đấy là những biểu hiện thân mật giữa bạn bè như bọn Từ Tuấn Thưởng nên cũng chẳng bận tâm, lúc này để yên bàn tay hắn trên vai.
Hiệu kính thường ngày ít người lui tới.
Ông chủ đang mải xem di động, thấy khách bước vào liền đặt xuống ngay, vui mừng chạy ra đón tiếp: "Xin chào mừng quý khách.
Hai em đến xem kính phải không?"
Trình Hâm gật đầu, chỉ Trần Hân: "Vâng, làm kính cận cho cậu ấy."
Nhân viên cửa hàng nói: "Em sang đây đo mắt nhé."
Trình Hâm vuốt nhẹ tóc cậu: "Đi thôi."
Trần Hân đi theo nhân viên nọ, còn Trình Hâm sang nghiên cứu những gọng kính muôn màu muôn vẻ bày trong tủ kính.
Rẻ nhất một hai trăm, đắt thì cả nghìn đồng cũng có.
Hừ, thằng khốn kia bồi thường vài trăm bạc lẻ, cũng chỉ đủ mua cho cậu ấy cái rẻ tiền.
Đo xong, ông chủ nói: "Mắt trái 4, 75 điốp, mắt phải đúng 5 điốp.
Muốn dùng tròng kính gì nào, thủy tinh hay là nhựa tổng hợp?"
Trình Hâm nhìn Trần Hân đứng ngây ra bên cạnh, bèn lên tiếng: "Hai loại ấy có gì khác nhau không?"
Ông chủ hăng hái giới thiệu: "Tròng kính thủy tinh là loại truyền thống, độ cứng cao, chịu mài mòn, giá rẻ, nhưng lại nặng.
Nhựa tổng hợp có đắt một tí, nhưng đắt thì xắt ra miếng, vừa nhẹ lại vừa bền, còn có lớp chống tia tử ngoại, người trẻ tuổi thường chọn loại tròng bằng nhựa.
Tròng thủy tinh giá 50 đồng, tròng nhựa đang khuyến mãi, chỉ còn đúng 100."
Trình Hâm quay sang nhìn cậu: "Làm tròng nhựa nhé?"
Trần Hân tiếc 50 đồng tiền, còn đang do dự, Trình Hâm chợt lấy ngón tay sờ vào sống mũi cậu: "Cái kính cũ của cậu in hằn trên mũi rồi này.
Chọn tròng nhựa đi cho nhẹ, lại còn bền, đắt hơn vài chục đồng thôi."
Trần Hân mím mím môi một lúc, gật đầu.
Chủ tiệm liền hào hứng chào hàng các loại gọng kính.
Gọng kính rất đắt, Trần Hân rốt cuộc chọn chiếc rẻ nhất giá 168 đồng.
Chủ tiệm đon đả: "Hay em chọn chiếc này nhé, giá gốc 268 đồng, khuyến mãi giảm 20% nữa, chỉ còn 214, cũng chẳng đắt hơn bao nhiêu.
Em xem, kiểu dáng thanh thoát, trọng lượng nhẹ nhàng, chất liệu bền bỉ.
Gương mặt em sáng sủa thế, phải đeo chiếc này trông mới hợp!"
Trình Hâm thấy chiếc gọng này xinh hơn nhiều, bèn cười nói: "Ông chủ à, giảm cho bọn em tí nữa nhé? Giảm thêm 10% nữa thì lấy chiếc này luôn!"
Trần Hân cũng lung lay, nếu giảm thêm 10% thì là 188 đồng, đắt hơn có 20 đồng.
Trình Hâm quan sát cậu, nói với chủ tiệm: "Ông chủ giảm giá làm quen đi mà, sau này sẽ ghé tiệm mua kính râm ủng hộ!", lại nháy mắt vài cái.
Chủ tiệm nhìn hai thiếu niên trước mặt.
Nom dáng vẻ và cách ăn mặc thì thấy ngay Trần Hân là con nhà quê lao động, còn Trình Hâm toát ra khí thế của đại thiếu gia.
"Thôi được, giảm giá 30% cho các cậu vậy! Này, lần sau cậu nhớ đến xem kính nhé, sắp có đợt hàng hiệu mới về, nhiều mẫu đẹp cực, nơi khác chẳng có đâu!"
Cuối cùng, Trần Hân tiêu 288 đồng cho đôi kính mới, trong lòng tiếc ngẩn tiếc ngơ.
Trình Hâm nhìn nét mặt cậu liền hiểu ngay, hắn bảo: "Xót làm gì! Cũng đâu phải tiền của mình đâu! Của" Ngũ tiện nhân "cơ mà, càng phải tiêu xài thả cửa!" Trần Hân bật cười, nghĩ ra cũng đúng.
Cả hai ngồi đợi một lúc, nhân viên mang kính mới ra.
Hai tròng vuông vắn, gọng mảnh màu đen.
Trần Hân đeo lên, thấy thế giới hiện ra rõ ràng trở lại.
Trình Hâm rất vừa lòng vì nom cậu vừa tao nhã lại vừa chững chạc, ngắm nghía một lúc rồi khen: "Đẹp giai đấy, chỉ còn thua anh chút đỉnh!" Cả hai vui vẻ cảm ơn ông chủ, bước ra khỏi tiệm.
Truyện Ngược
Trình Hâm nói: "Còn sớm, ta đi mua ít thứ đi!"
"Mua, mua gì thế?"
"Mua đồ tẩm bổ chứ còn gì nữa? Cậu mất máu nhiều như thế, hai má trắng bệch kia kìa! Cứ như vậy thì sức đâu mà học?"
Trần Hân ngẫm nghĩ: "Thôi, thôi, tôi..
ăn cơm, là khỏe."
Trình Hâm nhăn trán lắc đầu: "Thôi là thôi thế nào? Dù sao Ngũ tiện nhân cũng đã bồi thường tiền thuốc men, bồi bổ cơ mà! A, phía trước có hiệu thuốc kìa, đến đấy hỏi xem sao!", nói rồi nắm tay cậu kéo đi ngay.
"Chú ơi, bạn cháu hôm nay vừa bị mất máu nhiều, phải dùng thuốc gì cho bổ máu ạ?"
"Thế à? Ăn A giao bổ máu, mà bạn cháu đứng lấp ló kia à, sao không vào?"
Trình Hâm quay lại nắm tay Trần Hân đang rụt rè ở cửa kéo đến: "Bạn cháu đây ạ, mà chú này, A giao là dùng cho con gái đến tháng cơ mà?"
Mặt Trần Hân đỏ lên.
Ông bán thuốc nhìn cậu cười tủm tỉm: "Không sao, nam nữ gì cũng đều ăn được cả, bổ lắm đấy.", rồi chỉ vào quầy thực phẩm chức năng.
Nhưng A giao đắt quá, số tiền còn lại chẳng đủ mua.
Trần Hân kéo Trình Hâm: "Tôi, tôi mua, thứ khác, được không?"
Trình Hâm nhìn cậu: "Thứ gì thế?"
"Hồng, hồng táo." Lúc ở nhà, bà nội thường luộc trứng gà với táo đỏ và quế viên cho cậu ăn, bảo là bổ máu.
"Thế cũng được, mua nhiều một tí."
Ở hiệu thuốc không có, cả hai chạy đến siêu thị mua hai cân táo đỏ.
Lúc Trần Hân xếp hàng thanh toán, Trình Hâm vụng trộm hỏi một cô lớn tuổi muốn bổ máu phải ăn gì, được khuyên dùng cẩu kỷ, quế viên..
Trần Hân tính tiền xong không thấy hắn, một lúc sau mới thấy xách một gói hàng ra.
Trình Hâm đỡ túi trên tay cậu, nói: "Cậu là người ốm, để đấy tôi xách hộ cho." Được săn sóc, Trần Hân nở nụ cười.
Về đến ký túc xá, Trình Hâm đem tất cả đặt lên bàn Trần Hân, rào trước đón sau: "Tôi có mua tặng cậu vài thứ, chỉ tại tôi hăng máu đánh nhau làm cậu phải lao vào ngăn, đến nỗi bị thương lần nữa.
Cậu nhận cho tôi vui nhé."
Trần Hân ấp úng: "Nhưng, nhưng cậu, bênh, bênh vực tôi, mới, đánh nhau."
Trình Hâm cười khanh khách: "Ai bảo thế? Tôi ngứa mắt thằng đểu ấy lâu rồi, lần này nhờ cậu mà được dịp trút hết cho hả giận.
Thôi cứ quyết định thế đi, ăn nhiều một chút để bồi bổ lại.
Gớm, mặt mũi phờ phạc cả rồi kìa!"
Từ hôm ấy, ngày hai bận, Trình Hâm đều đặn nhắc nhở Trần Hân dùng thuốc.
OOo
Chiều chủ nhật, bà nội và cô Trình Hâm đến trường thăm hắn.
Cô của Trình Hâm chính là mẹ Phương Tuyển.
Trong nhà, hắn vừa thích vừa sợ hai người này nhất, thích là vì được thương yêu, chiều chuộng, còn sợ là vì bà và cô cứ xem hắn như trẻ con, thỉnh thoảng lại tra hỏi, rồi giảng đạo cả ngày.
Hôm nay Trần Hân không có người thăm, cũng chẳng cần ra ngoài mua thứ gì, bèn ngồi cả buổi đọc sách trong lớp học.
Đến lúc chạng vạng thì Trình Hâm chạy hộc tốc vào: "Này, tối nay đừng xuống căn-tin, ra ngoài ăn với tôi một bữa!"
"Hả, sao, sao lại.."
"Bà tôi đến thăm, muốn đưa tôi đi ăn, cậu cũng phải theo cùng!"
"Khô..
không!"
"Sao lại không, ăn căn-tin mãi làm sao đủ chất dinh dưỡng?"
Tự dưng không quen không biết lại đi ăn chực nhà người ta, đầu Trần Hân lắc như trống bỏi: "Không, không đi đâu."
Trình Hâm nhìn cậu: "Sao thế, ngượng à?"
Thấy cậu im lặng, hắn liền nói tiếp: "Bà và cô tôi dễ gần lắm, chắc chắn sẽ thích cậu cho mà xem!"
Trần Hân nói: "Đành, đành là thế, nhưng tôi, tôi không đi được, cậu, cậu đi đi nhé.", nói xong xoay người ra khỏi lớp, chạy vội xuống căn-tin.
Trình Hâm ngẩn người, hậm hực bước ra xe.
Bà hắn hỏi: "Bạn cháu đâu rồi, sao không thấy?"
"Ăn căn-tin rồi ạ."
"Thế thì đi thôi.
Tuyển Tuyển nó đã lái xe đến nơi rồi đấy." - Cô hắn nói.
Họ đến một nhà hàng hải sản sang trọng, bởi vì đấy là món Trình Hâm thích.
Tuy xa biển nhưng hải sản ở đây lúc nào cũng tươi ngon, lại khéo chế biến nên rất ngon miệng.
Trình Hâm cầm thực đơn, đột nhiên nhìn sang giá tiền các món, thứ mà hắn vốn chưa từng để ý, chợt hiểu ra rằng Trần Hân không thích hợp với những chốn xa hoa thế này, đặc biệt khi cậu lại là người có thừa lòng tự trọng.
Hắn hỏi: "Có món xúp nào bổ máu không?"
Phục vụ trả lời: "Có món xúp hải sâm đấy ạ.
Cậu gọi một phần chứ?"
Trình Hâm suy nghĩ rồi gật đầu: "Đóng gói một phần mang đi cho tôi nhé."
Bà nội hắn hỏi: "Cháu định mang về ăn khuya à?"
"Không ạ, mang về cho các bạn cùng nếm thử."
Phương Tuyển đang cắm cúi ấn di động, chẳng biết đang nhắn tin cho ai trên Wechat, nghe thế trộm liếc Trình Hâm một cái, không nói gì.
Bà nội niềm nở nói: "Được đấy! Hay gói thêm vài món nữa đi!"
Trình Hâm lắc đầu: "Thôi ạ, ăn cơm xong cả rồi, cũng không ăn thêm được là bao." Một món mới dễ dỗ dành, đem về nhiều cậu ấy sẽ hoảng.
Ăn xong, Trình Hâm theo xe Phương Tuyển về trường.
Anh nhìn hắn cẩn thận giữ hộp xúp trên đùi như nâng trứng, liền hỏi: "Cho Trần Hân đấy à?"
Trình Hâm quay sang nhìn anh: "Em rủ cậu ấy cùng đi, nhưng cậu ấy không chịu.
Hôm trước mất máu nhiều như vậy cũng chưa ăn món gì bồi bổ cho tử tế."
Phương Tuyển gật đầu: "Trần Hân là người tự trọng, em khéo léo một chút nhé."
"Em biết mà."
Phương Tuyển biết chuyện Trình Hâm ra sức học hành, còn chủ động xin phụ đạo, hết thảy là nhờ công của Trần Hân.
Trần Hân xin đổi chỗ ngồi cạnh hắn, chứng tỏ hai đứa đã xem nhau như bạn bè.
Thế là phương pháp của anh đã công hiệu.
Chỉ là..
Phương Tuyển nhịn không được, liếc mắt nhìn Trình Hâm.
Thôi, nếu thực sự vượt qua ranh giới bạn bè, cứ xem là ý trời vậy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...