Ai từng trải qua cũng sẽ bảo rằng thực ra kỳ thi đại học chẳng có gì ghê gớm cả.
Đối với các học sinh đã quen với cả năm học toàn là kiểm tra, thi thử cứ dăm bữa nửa tháng một lần, đã vào phòng thi đại học thì thấy chẳng qua chỉ là làm bốn bài thi như thường lệ mà thôi.
Điểm khác biệt với các kỳ thi ở trường, có lẽ là quan niệm và thái độ của những người xung quanh.
Nào là trường khi canh phòng nghiêm nhặt, nào là bố mẹ bám víu vật vờ chờ ngoài cổng, nào là xe cảnh sát giao thông mở đường cho thí sinh đi thi, nào là phóng viên các báo săn tin đến hiện trường phỏng vấn thí sinh xem đề thi khó dễ thế nào..
Tất cả những điều đó vô tình làm gia tăng áp lực cho những người trong cuộc.
Ngay cả Trình Ức Viễn vốn là một phụ huynh "thần kinh thép", đến nay cũng nghỉ vài hôm đích thân cầm bánh lái chở con trai đi thi.
Trần Hân nhìn những học sinh trường trung học số 1 được thi tại trường, thầm nghĩ sao mà sướng thế.
Đi thi cũng như đi học: Buổi sáng đến lớp làm bài, trưa ra căn-tin ăn cơm, về ký túc xá nghỉ ngơi rồi chiều lại đến, bố mẹ bọn họ cũng không chầu chực ngoài cổng, tâm lý vì thế đỡ nặng nề hơn.
Nhìn sân trường quen thuộc, Trần Hân lại nghĩ nếu như mình không chuyển trường, giờ đây hẳn là như thế.
Nhưng đến khi thi xong ra cổng, nhìn Trình Ức Viễn cười hiền từ, bỗng cảm thấy không trọ ở trường cũng tốt.
Trong lòng Trần Hân đã vô thức xem Trình Ức Viễn trở thành người thân lúc nào không biết, có thể là vì ông là bố Trình Hâm, hay vì cậu vốn thiếu tình thương của cha, mà Trình Ức Viễn lúc nào cũng tỏ ra thân mật, hiền lành.
Trình Ức Viễn đưa chai nước khoáng cho Trần Hân: "Thế nào rồi?"
Trần Hân cầm lấy, thấy nắp chai đã vặn ra sẵn, uống một ngụm lớn: "Cũng, cũng không khó ạ."
Nghe thấy thế, Trình Ức Viễn nở nụ cười: "Thế thì tốt quá! A, Trình Hâm cũng ra rồi kìa! Ê, bên này!"
Hai người không thi chung một tầng lầu nên hẹn nhau ngoài cổng.
Trần Hân quay đầu lại, thấy Trình Hâm cao lớn đẹp trai chạy đến đây, sắc mặt thoải mái ung dung, trong lòng cậu liền nhẹ nhõm.
Xem ra làm bài không đến nỗi.
Trình Hâm trước tiên là ôm chầm lấy Trần Hân: "Cuối cùng cũng xong cái môn này rồi! Bài văn này mấy hôm trước bọn mình vừa ôn xong, tuyệt quá!" Sau đó hắn buông Trần Hân ra, cho ông bố một cái ôm có lệ.
Trình Ức Viễn nghe thấy thế cũng kích động: "Làm sao, tiểu Trần đoán được đề bài?"
Trần Hân vội xua tay: "Không, làm gì có ạ!"
Trình Hâm cười bảo: "Không đúng hệt nhưng mà cũng giống! May mà bọn con đã vạch rõ các ý từ trước, hôm nay vào viết rất thuận tay.
Con viết được đến 1000 chữ, cũng không phải bôi xóa gì nhiều, hẳn là không đến nỗi nào đâu!"
Trần Hân nghe thế rất vui, vì trước giờ Trình Hâm toàn bị điểm phần làm văn kéo xuống, ai cũng trên 50 mà hắn cố lắm chỉ được 45 là cao nhất, mong sao lần này sẽ khá hơn.
Trình Ức Viễn nghe con bảo làm bài được cũng phấn khởi.
Ông giục: "Thôi, hai đứa mau lên xe, về ăn cơm rồi nghỉ trưa một tí, chiều còn thi môn toán!"
Lên xe, hai đứa không dò đáp án với nhau, vì Trình Hâm bảo thi xong môn nào xem như qua môn ấy, dồn sức cho môn tiếp theo, không cần phí công lo lắng những gì không thể thay đổi được.
Trình Ức Viễn hoàn toàn đồng ý, ra trận không thể nặng lòng.
Buổi sáng đề văn khá dễ, các thí sinh tương đối tươi tỉnh.
Đến chiều, đề toán ra hơi lắt léo.
Trần Hân dễ dàng nhận ra dạng bài, làm xong cả, dò lại hai lần vẫn còn thừa thời giờ.
Cậu hơi lo, không biết Trình Hâm làm bài thế nào, tuy là dạng bài này trước đó đã ôn đôi lần nhưng không biết hắn còn nhớ hay không.
Nộp bài xong ra khỏi phòng, Trần Hân nghe các thí sinh bên cạnh than đề khó.
Cũng có người tự an ủi: Khó là khó chung cho tất cả mọi người chứ không riêng gì mình, đề khó thì điểm chuẩn hạ.
Trần Hân biết rằng đề ra khó để phân loại thí sinh, phổ điểm trải rộng, đối với các học sinh có học lực trung bình như Trình Hâm lại khá nguy hiểm.
Trần Hân không ra cổng trường mà đứng dưới một gốc cây to đợi Trình Hâm.
Có vài bạn quen thấy cậu, đến chào hỏi, có bạn cùng lớp 12, có bạn bên A8 cũ, thậm chí còn có bạn lúc trước ở trung học số 1.
Lúc Trình Hâm ra, thấy Trần Hân đang bị ba bốn bạn vây quanh, đòi dò đáp án.
Trần Hân không muốn nhưng không biết từ chối cách nào, may mà Trình Hâm đến kịp.
Cậu gọi to: "Trình Hâm ơi!"
Trình Hâm nhìn cậu ngạc nhiên: "Cậu còn chưa ra cổng, đứng đấy làm gì? Còn bọn mày nữa, muốn ăn quả đắng à? Thi xong hết hãy tính, bây giờ dò đáp án cũng như không, có sửa lại được đâu! Để tâm trí đấy mà thi môn khác chứ!"
Trần Hân gật đầu liên tục: "Trình Hâm nói đúng, đúng đấy! Thi xong, rồi thì thôi." Nói xong nhanh chóng cùng Trình Hâm chạy ra ngoài.
Trình Hâm khoác vai ghì cậu vào lòng: "Giải quyết xong hai môn, nhẹ gánh thật! À mà cái câu áp chót bài hình học có lần cậu giảng cho tôi rồi đấy, đầu tiên cần phải.."
Nghe Trình Hâm kể xong, Trần Hân kích động lên: "Đúng rồi! Đúng thế!"
Trình Hâm siết vai cậu: "Ha ha, Hâm gia ta chính là lợi hại! Vui quá đi mất!"
Trần Hân rất hài lòng, không lo lắng nữa, buổi tối ngủ rất ngon.
Sáng ngày thứ nhì thi Tự nhiên, đề không khó cũng không dễ, Trình Hâm cảm thấy "cũng tàm tạm".
Buổi chiều thi tiếng Anh, đến lượt Trần Hân lo lắng, vì bài nghe chỉ được nghe một lần, không nghe kịp đành chịu, chỉ có thể dựa vào vận may mà đoán bừa.
Trần Hân vốn không tin vào may mắn, vì có lúc may thì sẽ có lúc không may.
Cậu chỉ tin vào thực lực bản thân, thế nhưng nghe hiểu cũng là thực lực, chỉ là cậu không tự tin mấy vào năng lực của mình.
Thi xong môn cuối, Trình Hâm bước tung tăng, cảm thấy gánh nặng bao lâu nay đều buông bỏ, cả người phơi phới nhẹ nhàng.
Đến lúc thấy Trần Hân mặt mày đăm chiêu, bước chân nặng nề, Trình Hâm liền đâm hoảng: "Cậu sao thế? Làm bài không tốt à?"
Trần Hân gãi trán: "Có mấy câu nghe không chắc lắm." Cậu quyết định hè này phải tập trung vào học tiếng Anh, lên đại học rồi tiếng Anh rất quan trọng, nếu không học được sẽ lạc hậu mất.
Trình Hâm vỗ vai cậu: "Không sao, có vài câu thôi mà.
Miễn đỗ là được rồi, không đạt điểm tối đa một môn cũng chẳng có gì quan trọng lắm.
Cái quan trọng nhất bây giờ là: Được nghỉ!" Trình Hâm dứt lời, bế bổng Trần Hân lên xoay một vòng, cười khanh khách.
Trần Hân đột nhiên bị nhấc bổng, sợ đến mức đánh rơi cả túi xách xuống đất, ôm chặt cánh tay Trình Hâm.
Cậu chưa kịp kêu lên thì hắn đã buông ra, vung tay hô lớn: "Các anh em ơi xong cả rồi! Giải phóng rồi mọi người ơi! Vạn tuế!" Nghe hắn thét lên, rất nhiều người xung quanh hưởng ứng theo.
Trần Hân cười, cúi đầu tìm túi xách, bỗng nhiên cả người bị nhấc lên lần nữa.
Cậu sợ mất hồn, vội nhìn xuống, thấy chung quanh đều là những gương mặt quen thuộc: Có Từ Tuấn Thưởng, có Tào Kế Tiếp, có Tạ Thế Kiệt, còn có mấy bạn cùng lớp, Trần Hân yên lòng ngay.
Ngày càng nhiều bạn hò reo í ới chạy đến đây, kéo Trần Hân vào giữa.
Rồi mấy nam sinh công kênh cậu, sau đó tung cậu lên trời, hét hò ầm ĩ.
Các thí sinh xung quanh đều thắc mắc không biết có chuyện gì.
Học sinh trường nào mà inh ỏi thế? Thấy xôm tụ, càng nhiều bạn đến hơn.
Trần Hân bị tung đến vài lần mới được thả xuống đất, đỏ mặt tía tai.
Trình Hâm hô lớn: "Huynh đệ tỷ muội đâu, nhớ dự tiệc cảm ơn thầy cô đầy đủ nhá!"
"Đồng ý!"
"Đi cả nhá!"
"Không say không về!"
* * *
Đám học sinh kéo nhau chen chúc túa ra cổng, như bầy chim bị giam cầm lâu ngày được sổ lồng tung bay ra bầu trời cao vọi.
Trình Ức Viễn đang trò chuyện cùng bố mẹ Từ Tuấn Thưởng, thấy bọn họ, nhanh chóng dập điếu thuốc, nhìn con trai đang tươi cười: "Thế nào rồi?"
Trình Hâm cười híp mắt: "OK!"
Trình Ức Viễn nhìn Trần Hân đang ngơ ngẩn chẳng nói lời nào: "Còn tiểu Trần, làm sao thế?"
Trần Hân ngáp: "Cháu buồn ngủ quá!"
"Ha ha, ăn cơm cái đã, cơm xong tha hồ ngủ bao nhiêu cũng được.
Này Lão Từ, đi ăn cùng nhé, đặt bàn trước rồi!"
Thật ra chưa đến giờ cơm, nhưng bố mẹ Từ Tuấn Thưởng cũng đồng ý: "Ừ, đi thì đi!"
Trình Hâm lớn tiếng gọi Tào Kế Tiếp: "Kế Tiếp, Gấu hai, cùng đi ăn này!"
Trình Ức Viễn cười bảo: "Ừ, gọi cả bọn nó nữa! Càng đông càng vui!"
Tạ Thế Kiệt ba chân bốn cẳng chạy đến: "Hâm ca, cho tao đi với, tao cũng muốn cảm ơn Trần Hân nữa!"
Trình Hâm vỗ lưng cu cậu: "Ừ, đi thôi đi thôi!"
Vì thế, bữa ăn hôm nay có đến bốn gia đình, năm phụ huynh sáu học sinh, nhà hàng ghép lại cả một bàn thật lớn.
Trong đó, chỉ có Trần Hân là một thân một mình, không có người nhà theo cùng.
Mẹ Từ Tuấn Thưởng nhìn cậu, chân thành nói: "Cháu là Trần Hân phải không? Tuấn Thưởng nhà dì cứ nhắc cháu mãi, kể cháu học giỏi thế nào, giúp đỡ bọn nó nhiều ra sao.
Dì cám ơn cháu nhé!"
Trình Ức Viễn cả cười: "Đúng thế đấy! Hễ ngày nghỉ là nhà tôi lại thành cái lớp phụ đạo, không thiếu mặt đứa nào! Một mình tiểu Trần quản hết bọn nó!"
Bố mẹ Tào Kế và bố của Tạ Thế Kiệt cũng khen và cám ơn Trần Hân không ngớt, đến mức tai cậu đỏ gay, chỉ biết cắm cúi ăn.
Trình Hâm thấy thế, bèn gắp rau cho cậu rồi chuyển đề tài sang tán gẫu với đám bạn, bàn chuyện đi chơi cho đã.
Mọi người sôi nổi hẳn lên.
Trình Hâm bảo muốn đi thi lấy bằng lái xe.
Tạ Thế Kiệt đắc ý khoe: "Tôi đã lấy được bằng rồi đấy! Hay là Trần Hân cũng học lái xe đi, mọi người cùng thi cho vui!"
Trần Hân lắc đầu quầy quậy: "Không thi đâu!"
Trình Hâm cười tít mắt sờ đầu cậu: "Còn chưa đến 18 tuổi thi cái gì?"
"À, ra thế." - Tạ Thế Kiệt hiểu ra - "Trần Hân đi học sớm à?"
Trần Hân chỉ khúc khích cười.
Bọn nhỏ chỉ mải bàn chuyện đi chơi, còn người lớn thì lo tính chuyện chọn trường, chọn ngành các thứ.
Bố mẹ hỏi: "Mấy đứa muốn vào trường nào (ngành nào)?"
Các con "trăm miệng một lời": "Chưa biết ạ.
Chờ điểm ra sao đã!"
Vất vả lắm, bây giờ mới có vài ngày thoải mái, ai lại suy nghĩ chuyện nhức óc ấy làm gì!
Tào Kế ngáp: "Con buồn ngủ lắm, mai mẹ đừng đánh thức con!"
"Con cũng thế!" - Từ Tuấn Thưởng phụ họa.
Trình Hâm bảo Trần Hân: "Cậu khoan hãy về nhà, ở đây mấy hôm đến buổi cám ơn thầy cô đã."
Trần Hân lắc đầu: "Tôi đã nhắn, mai về.
Sợ ông bà trông." Bà nội lúc đầu muốn lên chăm cháu thi rồi đón về, Trình Hâm giành việc nên bà mới không lên thành phố.
Trình Hâm gật đầu: "Cũng được, mai tôi chở cậu về!"
Từ Tuấn Thưởng hỏi: "Hâm ca, mày tự lái xe à?"
Trình Ức Viễn đang trò chuyện với bố Tạ Thế Kiệt, thính tai nghe được, vội quay sang: "Không có bằng lái thì đừng mơ nhé! Để chú Lưu đưa tiểu Trần về!"
Trình Hâm dĩ nhiên thích tự lái xe hơn, muốn đi đâu thì đi, còn có thể chở ông bà và Trần Hi đi chơi một chuyến.
Hắn cố nài: "Không việc gì đâu ạ, có ai biết đâu mà.
Cho con lái đi, bố."
Tạ Thế Kiệt nhấp nhổm giơ tay: "Để cháu lái xe cho, cháu có bằng rồi."
Trình Hâm nhìn cu cậu: "Dễ mày từ lúc thi xong còn không sờ vào vô-lăng ấy chứ!"
"Sao lại không? Tao vẫn đi giao hàng giúp bố tao mà!" - Nhà Tạ Thế Kiệt cũng làm nghề buôn bán.
Trình Hâm suy nghĩ, thấy Tạ Thế Kiệt dù sao cũng dễ chịu hơn chú Lưu, liền gật đầu: "Ừ, thế thì nhờ mày vậy!" Trong lòng thầm nhủ phải nhanh chóng thi lấy bằng lái mới được.
Trần Hân còn chưa kịp nói câu nào đã bị Trình Hâm dàn xếp cả.
Tạ Thế Kiệt cùng đi làm cậu hơi khó xử, dù sao thì khách đến nhà cũng phải tiếp đón cho chu đáo.
Từ Tuấn Thưởng khéo léo: "Có Kiệt ca là tốt rồi.
Tao lần này không đi được, để lần sau vậy!"
Tào Kế Tiếp nói: "Tao cũng muốn về nhà Trần Hân chơi."
Từ Tuấn Thưởng nhanh chóng giúp Trần Hân từ chối: "Thôi mày đừng đi.
Trần Hân về thu xếp chút việc nhà rồi lại lên mà, sau này thiếu gì dịp."
Cứ thế, cuối cùng mọi người quyết định: Trình Hâm và Tạ Thế Kiệt đưa Trần Hân về nhà, sau đó đưa cậu lên thành phố dự lễ cám ơn thầy cô.
Tàn tiệc, trên đường về nhà, Trình Ức Viễn hỏi Trình Hâm: "Nghỉ hè năm nay con muốn đi du lịch nước nào?"
Nghe bố hỏi, Trình Hâm im lặng.
Trước đây nghe câu này là hắn vui lắm đấy, thế mà bây giờ chẳng màng du lịch, chỉ muốn ở cạnh Trần Hân thôi.
Thế nhưng thi đại học xong rồi, không thể lại lấy cớ phụ đạo để giữ cậu ở nhà mình nữa, mà cũng không thể ăn dầm nằm dề ở nhà cậu.
Vậy làm thế nào đây? Hắn quay sang nhìn Trần Hân, trong nháy mắt nghĩ ra diệu kế: "Bố, năm nay con không muốn đi du lịch.
Con đến công ty bố thực tập được không?"
Trình Ức Viễn bất ngờ, liếc gương chiếu hậu nhìn quý tử phía sau: "Thế nào, lại không muốn đi chơi à? Nếu con muốn đến công ty thì cũng được."
Trình Hâm hỏi Trần Hân: "Nghỉ hè cậu định làm gì?"
Trần Hân nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Chưa biết nữa."
Trình Hâm bảo: "Cậu có muốn lên thành phố tìm việc làm thêm không?"
Trần Hân kinh ngạc nhìn hắn.
Đề nghị này rất hợp lý, thế nhưng: "Tôi, đâu biết tìm việc gì mà làm."
Trình Ức Viễn lên tiếng: "Tiểu Trần, cháu muốn làm thêm thì đến công ty chú cũng được.
Bằng không thì để chú hỏi giúp cháu xem có nhà ai muốn tìm gia sư không.
Thằng Trình Hâm mà cháu còn dạy được thì phụ đạo cấp một cấp hai chỉ là chuyện muỗi!"
Trần Hân được lời như cởi tấm lòng, mừng rỡ: "Cháu cảm ơn chú ạ!"
Trình Hâm nở nụ cười: "Ừ, đến công ty bố tôi cũng được.
Nhưng thôi cứ làm gia sư đi, chắc chắn người ta trả lương cao hơn bố!"
Trình Ức Viễn trừng mắt: "Bố mày keo kiệt lúc nào? Tao chịu chi đấy chứ, nhưng mấu chốt là tiểu Trần nó không chịu nhận.
Tiểu Trần này, về nhà nghỉ ngơi giải trí, chờ có điểm thi rồi chú sắp xếp cho, lúc ấy trường tiểu học, trung học cũng vừa nghỉ hè."
"Vâng ạ, cháu cám ơn chú!" - Trần Hân cười tươi.
Nghỉ hè có việc làm, có thể kiếm được tiền, quan trọng nhất là được ở trong thành phố, có thể thường xuyên gặp Trình Hâm.
Trình Hâm cười tít mắt: "Hay hè này cậu ở nhà tôi đi, tôi ở một mình cũng buồn, mà cậu cũng đỡ tiền ăn tiền trọ." - Đây mới chính là mục đích của hắn.
Trần Hân vốn đang trăn trở xem phải ở đâu, bây giờ Trình Hâm lại nói thế, thật cậu không còn mong gì hơn.
Thế nhưng còn có Trình Ức Viễn, Trần Hân vẫn khá ngượng ngùng.
Trình Ức Viễn sảng khoái gật đầu: "Thế cũng được, cứ thoải mái ở nhà chú!"
Trình Hâm mở cờ trong bụng, bắt đầu suy tính đến những chuyện khác..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...