Nhóc, Anh Thua Rồi
Ren tung tăng chạy khắp biệt thự nhà họ Trần. Ren mới đến một lúc mà trên dưới Trần gia ai ai cũng quý thằng bé.
-Cháu vào phòng của bố cháu được không ạ?
Ren lễ phép hỏi
-Được chứ! Đây là nhà cháu mà
Ông Lâm xoa đầu thằng bé
-Vâng…
Ren cười tít nhanh chóng chạy lên tầng
-Phòng của ba cháu là phòng đầu tiên ấy. Đi chầm chậm thôi kẻo ngã Ông Lâm nói với theo
-Dạ…vâng…
Ren đẩy cửa bước vào. Căn phòng màu xanh dương của bố ….
Ấn tượng đầu tiên của em là
Đây là …..
Một căn phòng rất gọn gàng ngăn lắp, đâu đó thoang thoảng mùi bạc hà mát dịu
Trên bức tường lớn treo đầy những bức ảnh lớn nhỏ
Ren thích thú nhìn ngắm
Tật cả đều là ảnh của mẹ em… ảnh mẹ uống cafe… ảnh lúc mẹ ngủ, lúc mẹ nấu cơm….vân vân và mây mây…
Cậu bé chẹp miệng
Để xem trong máy tính có gì nào
Ren trèo lên ghế ngồi
Bật máy tính… nhìn mã khóa thằng bé nhếch môi cười
Đôi tay nhỏ bấm thoăn thoắt trên bàn phím
Đôi mắt thằng bé sáng lên…. Ren ngả người tựa vào ghế
-Enter
Máy tính của Phong đã được mã hóa…
Dù có là loại mật mã khó giải hơn nhưng đối với siêu thiên tài như bé thì quá đơn giản
Ren là ai chứ? Em là con trai của mẹ Yuki… nữ hoàng công nghệ cao
Là con trai của bá chủ thế giới ngầm Dark…
Là tiểu chủ nhân của gia tộc MiKaGe danh giá.
Là ngôi sau nhí của ngành thời trang Pháp…
Đương nhiên không phải dạng vừa
Ngồi thảnh thơi xem đi xem lại những giữ liệu của công ty của bố
… Nhàm chán…
Cạnh….
Thùy đẩy cửa bước vào, mấy năm nay cô thường nui tới Trần và tự tiên ra vào thậm chí là sai khiến người họ Trần. Ít nhiều cũng khiến mọi người khó chịu , vậy mà trước mặt cậu chủ , ông chủ lúc nào cũng tỏ ra ngây thơ trong sáng. Thật chướng mắt…
-Vào phòng mà không gõ cửa là rất mất lịch sự cô không biết sao?
Ren trau mày…
Thùy hơi bất ngờ, thằng nhóc hôm qua gặp ở công ty của Phong! Sao nó lại ở đây? Còn ở trong phòng của Phong nữa
-Thật mất lịch sự… khi đi học giáo viên của cô không nói nhìn chằm chằm vào người khác là rất thiếu tôn trọng không?
Thùy sực tỉnh… mồm mép thằng nhóc này thật ghê gớm
Cô cười
-Tại cô ngạc nhiên quá? Sao cháu vào được đây? Thùy nhẹ nhàng hỏi dò
-Đẩy cửa bước vào? Không lẽ cô nghĩ cháu trèo cửa sổ?
Ren khinh khỉnh nói
-Nhóc con ý cô không phải thế? Ai đưa cháu tới đây?
-Ông nội cháu là ai?
-Chủ tịch Trần Lâm….
Ren thản nhiên trả lời, em thích thú nhìn biểu hiện của người đối diện
( cái này giống Phong nè… thích chọc người lắm cơ )
-Không thể nào? Làm sao có thể…
Thùy hơi sock…nếu thằng nhóc này là cháu nội của chủ tịch Lâm… vậy chẳng phải là con trai của Phong sao???
Phi lý … quá phi lý….
-Vậy mẹ cháu là….
-Yuki mikage…. người con gái trong những bức hình này!
Ren cười tươi…. đôi mắt lục bảo ánh tím sáng ngời ngời
Thùy cảm thấy khó thở vô cùng…
Chết tiệt…
Khi chưa biết thân phận bé Ren Thùy khá quý mến thằng bé nhưng …
Khi biết nó là con trai Hoàng Hải Vi thì cô lại ghét nó vô cùng….
-Cô sock lắm à? Ren nhẩy xuống ghế từ từ tiến về phía Thùy
-Bố Phong sẽ không bao giờ yêu cô đâu. Bố chỉ yêu mình mami của cháu thôi cho nên đừng cố gắng chia rẽ ba mẹ cháu…
Ren nói, đôi mắt thằng bé cương nghị lạ thường
Thằng bé rất yêu mẹ, khi nó được bác Thiên và bác Giang kể cho nghe lý do vì sao ba và mẹ không ở cùng nhau như những cặp vợ chồng khác, Ren rất phẫn nộ. Em đã hứa với chính bản thân mình là sẽ bảo vệ mẹ để mẹ không phải rơi một giọt lệ nào
-Mày…
-Sao? Cô định làm gì?????
Ren tiến lại….
******—–*********
Hiếu và Tuấn Anh đến tìm Phong vì chuyện của hội . Từ sau vụ của nhỏ Vi, Phương và Linh, cả hai đứa bọn anh cũng ít nói chuyện với Phong hẳn vì bên cạnh Phong lúc nào cũng có nhỏ Thùy bên cạnh…
-Tìm Phong à?
Chủ tịch mỉm cười
-Bố… hôm nay thấy tinh thần bố tốt thế
Hiếu hí hửng nói…
-Bố đang có chuyện vui mà…nói cho anh biết…..
RẦM….
Mọi người giật mình , tiếng động phát ra từ phòng Phong
Rồi tiếng khóc rất to của trẻ con…
-Thôi chết bé Ren bị làm sao rồi! …
Ông Lâm cùng đám người làm hớt hải chạy lên
Tuấn Anh và Hiếu cũng chạy theo…
Nhà họ Trần có trẻ con từ bao giờ thế nhỉ?????
Hiếu nghĩ
******
-Mày im ngay cho tao???? Không im hả… đồ nghiệt chủng…
Thùy quát…
Thằng bé ngồi bệt xuống đất khóc nấc lên
-Cô làm gì thằng bé thế? Tội nghiệp cháu tôi… ngoan… nín đi Ông thương… ông Lâm vội chạy đến dỗ dành thằng bé
-Ông ơi cô đó đẩy con ngã….cô còn bảo con là nghiệt chủng…. hu hu…
Ren nức nở
-Cô… cô nói gì thế?
-Cô dám nói thằng bé là nghiệt chủng sao???
Ông Lâm tức giận
Dám mắng cháu ông à?
Thùy lúng túng
-Cháu… cháu…
-Đi ngay… biến ngay khỏi đây. Từ nay tôi không cho phép cô bước vào Trần gia nửa bước.
-Ơ… bác ơi… cháu… cháu…
-Ông Phúc. Tiễn khách
Ông lâm nói….
Ren hơi nhếch môi. Không phải chỉ có bà cô già biết đóng kịch đâu…
…. màn một tiểu yêu nghiệt thắng . Thùy hồ ly…tỉ số bây giờ là….1 -0
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...