Thời gian trước, Thẩm Vân Lê thường xuyên phải tăng ca tới tối khuya, Kiều Miên vì muốn để anh ngủ thêm một chút vào buổi sáng nên không để anh chở mình đến trường, có điều sáng hôm nay vừa thức dậy đã thấy anh ăn mặc chỉnh tề ngồi trên ghế sofa ngoài phòng khách đợi cô.
“Chào buổi sáng.” Kiều Miên chậm chạp đi qua, cô phát hiện xung quanh hốc mắt anh xuất hiện quầng thâm nhàn nhạt: “Chú không ngủ được sao ạ?”
Thẩm Vân Lê khẽ buông tư thế cứng ngắc, ngẩng đầu nhìn cô vừa mới tỉnh giấc, đột nhiên anh bỗng cảm thấy mình không muốn để cô tới trường…
“Ăn sáng đi, hôm nay chúng ta cùng đi.”
Kiều Miên gật đầu, rửa mặt đánh răng xong xuôi cô ngồi vào bàn ăn sáng, trứng rán chín bảy phần cùng sữa tươi tỏa ra hương vị mê người, khóe miệng cô vẫn còn dính sữa, ánh mắt tham lam lưu luyến dừng lại trên người anh, không rời lấy một cái chớp mắt.
Hừ, dù sao anh cũng không nhìn thấy.
Biểu đồ với những con số phức tạp cách màn hình tửa ra ánh sáng màu xanh lam chiếu lên gương mặt của Thẩm Vân Lê, tối hôm qua anh ngủ rất khuya, tận đến ba giờ sáng mới mượn chút men rượu để chìm vào giấc ngủ.
Anh suy nghĩ rất nhiều, từng đoạn từng đoạn lộn xộn, chắp vá thành một hình ảnh không nguyên vẹn,… trong mớ suy nghĩ rối tinh ấy, một ý tưởng mơ hồ không biết tại sao xuất hiện trong đầu anh.
Nghỉ hè năm nay đưa cô đi du lịch đi thôi.
Chiếc xe màu đen dừng lại trước cổng trường, Kiều Miên tháo dây an toàn.
“Điềm Điềm.”
Cửa xe vừa mới hé ra, Kiều Miên lập tức đóng lại: “Dạ?”
Thẩm Vân Lê nghiêng đầu nhìn cô chăm chú, ánh mắt lại thoáng đảo qua hàng thú bông nhỏ nhắn đáng yêu bày trong xe: “Cả tháng bảy tới đây chú rảnh.”
“Lâu vậy sao ạ!” Kiều Miên kích động ngồi ngay ngắn lại, cô vẫn cho rằng Thẩm tổng nhà mình nghỉ được vài ba ngày là may mắn lắm rồi.
“Ừ, con muốn đi đâu chơi>” Thẩm Vân Lê tươi cười, nụ cười ánh lên nét dịu dàng ôn hòa.
“Con sẽ suy nghĩ kỹ lại ạ.”Kiều Miên thỏa mãn bước xuống xe.
“Anh Vân Lê đưa cậu đi học à?” Tinh Dã đặt phần ăn sáng của ngày hôm nay lên mặt bàn của Kiều Miên.
“Ừ, cái này ngon này.” Kiều Miên mở ra, là một chiếc bánh gạo nếp.
Hạ Tinh Dã không rảnh bận tâm đến cái bánh kia, cậu nhìn cô chằm chằm, quan sát thật cẩn thận bất kỳ điểm biến hóa nào trên gương mặt cô dù là nhỏ nhất.
Kiều Miên ngẩng đầu, bị ánh mắt của cậu dọa sợ chết người, nhưng trong lòng lại thấy ấm áp: “Yên tâm đi, có gì đâu.”
Cô đã phải cất giấu nhiều năm như thế rồi, hôm nay cũng có thể thoải mái một chút trước mặt cậu.
“Hôm qua anh mình khoe là đã giới thiệu bạn gái cho anh Vân Lê thì phải.” Tinh Dã nhận lấy bài thi thử, trong miệng vẫn ngậm ống hút sữa.
“Không phải hôm nào cũng giới thiệu à?” Kiều Miên nhíu mày, cô không có hứng thú lắm,
Nếu nói ở ông chú Hạ Thịnh Văn này có gì cô không hài lòng thì chỉ có mỗi việc này, mà duy chỉ việc này thôi đã đủ che đi mọi điểm tốt của anh. Hôm nào Hạ Thịnh Văn cũng chỉ lo lắng cho hạnh phúc sau này của Thẩm Vân Lê, chỉ sợ anh không tìm được bạn gái.
“Nhưng vẫn không thấy anh Vân Lê qua lại với ai…” Tinh Dã đăm chiêu suy nghĩ.
“Khả năng là chú thấy có mình đủ rồi.” khóe mắt Kiều Miên lóe lên nét cười tươi tắn, sau khi Tinh Dã biết, cô đã không còn lo lắng như ban đầu nữa, cô yên tâm vì biết rõ rằng Hạ Tinh Dã sẽ giúp cô giữ bí mật, đồng thời cô cũng có một người để thổ lộ lòng mình.
Huống hồ, hiện giờ bên cạnh Thẩm Vân Lê chỉ có một mình cô thôi, không phải sao?
Kiều Miên mở một cuốn sổ, lật đến bản đồ Trung Quốc ở cuối trang, cô hưng phấn khoanh mấy vòng tròn. Kiều Miên không thể ngồi máy bay nên địa điểm du lịch cũng khá hạn chế, nhưng cô cảm thấy đi trong nước cũng đủ chơi rồi.
Mỗi ngày Kiều Miên đều đắm chìm trong cảm giấc thành công chiếm đóng địa bàn, mà ông chủ Thẩm nhà cô gần đây cũng không tất bật nữa, đi làm và tan tầm đều đúng giờ, mỗi sáng sẽ lái xe đưa cô đi học, thời gian bình thảnh mà ngọt ngào, Kiều Miên vô cùng hài lòng với cuộc sống của mình lúc này.
Nhưng, đoạn thời gian bình yên ấy vẫn bị đánh vỡ.
Tại lầu 42, trụ sợ của Zero.
Thẩm Vân Lê mở đường link mà Hạ Thịnh Văn gửi cho mình ra, đôi mắt anh dần kết băng, cuối cùng hô hấp phát run, hốc mắt đỏ bừng…
Xem đến tấm ảnh cuối cùng, anh lạnh lùng đứng bật dậy, cái ghế bị xô vào góc tường phát ra tiếng va chạm cực lớn.
Nhân viên bên ngoài nghe thấy tiếng động đều bị dọa sợ, ánh mắt ai nấy đều dồn đến cánh cửa bị đóng chặt kia nhưng không ai dám bước vào.
Thẩm Vân Lê thô bạo cởi hai cúc áo sơ mi trước ngực, đứng trước cửa sổ lớn sát sàn thở mạnh, lửa giận vẫn không ngừng bùng nổ hết lần này tới lần khác trong anh.
Không khí trong văn phòng Thẩm Vân Lê hệt như nước trong ao tù, điện thoại rung lên nhưng không đổ chuông, không thể xua tan sự âm u của không khí. Anh giật lấy chiếc áo vest treo trên giá áo, nhận điện thoại rồi bước nhanh khỏi văn phòng.
“Thẩm tổng, cái này là…”
“Để trên bàn.”
Nữ nhân viên đứng ngoài cửa văn phòng không biết chuyện gì khiến khí áp ở đây lại cao lên như thế, có điều vẫn cẩn thận đặt tài liệu trên bàn ;àm việc của anh.
“Này! Đang nghe không đấy?” Hạ Thịnh Văn như đứng đống lửa, lâu lắm rồi, rõ ràng điện thoại đã nối máy mà không nghe thấy Thẩm Vân Lê mở miệng nói câu nào.
“Tín hiệu không tốt sao? Mình nói này, cậu có thể bình tĩnh lại chút không?” trong lòng Hạ Thịnh Văn cũng đang rất rối, nhưng anh vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra rằng, tâm trạng của Thẩm Vân Lê lúc này đang muốn giết người!
Tỉnh táo ư? Không thể!
Thẩm Vân Lê cúp máy, hiện giờ anh không muốn nói gì hết, chỉ cảm thấy hai hàm răng mình đều đang run rẩy.
Trong bãi đỗ xe dưới tầng hầm, Thẩm Vân Lê dẫm cái chân ga đến kịch kim, xe như mũi tên rời khỏi dây cung lao vút đi nhanh chóng nhập vào dòng xe cộ, rồi lại vượt mặt từng chiếc. gió ù ù rót vào cửa xe đang để mở, tiếng động cơ nổ ầm ĩ hệt như cộng cảm với tâm trạng anh lúc này.
Hạ Thịnh Văn vẫn kiên trì gọi điện thoại tới
Nơi ngã tư đường, đèn xanh chỉ còn ba giây: 3, 2, 1…
Vụt1
Con xe màu đen phóng nhanh như tên bắn, trên đường cái rộng lớn dường như còn giữ lại tàn ảnh của nó.
“Alo?” Thẩm Vân Lê nhận điện thoại, giọng điệu không thể phân biệt tâm trạng chỉ qua một chữ.
“Anh lớn à, có thể tỉnh táo một chút không?” Hạ Thịnh Văn cảm thấy thật đáng cười, anh thế mà có cơ hội khuyên Thẩm Vân Lê tỉnh táo những hai lần trong vỏn vẹn mười phút đồng hồ.
Thẩm Vân Lê không nói gì.
“Mấy tấm ảnh đó, mình không tin là Tiểu Kiều.” Hạ Thịnh Văn cũng vô cùng thức giận: “Mình sẽ cho người kiểm tra xem đó có phải là do cắt ghép hay không, sẽ có kết quả nhanh thôi.”
“Ừ, giờ mình đang trên đường tới trường.” ngữ điệu của Thẩm Vân Lê vẫn còn rất bình tĩnh, nhưng tốc độ xe càng lúc càng nhanh lại đang bán đứng anh.
Khi thấy những tấm ảnh đó, Thẩm Vân Lê chỉ thấy ạnh mặt một hồi, dù sao cậu bạn học đó Thẩm Vân Lê đã tận mắt trông thấy ở sân tập của trường rồi, huống hồ chi thư tình của cậu ta anh cũng đã xem qua.
Nhưng những tấm ảnh phía sau đó, từng cái từng cái đều là ảnh khỏa thân… Thẩm Vân Lê vừa trông thấy hai mắt đã đỏ ngầu, ngón tay không tự chú lại tăng tốc, gân xanh nổi gồ lên, hô hấp vì phẫn nộ mà trở nên hỗn loạn.
Bất kể thật hay giả anh đều không thể chấp nhận được. Thẩm Vân Lê hiện giờ chỉ muốn đưa cô về nhà khóa lại, đánh cũng được mắng cũng được, nhất định phải nhốt cô ở nhà thôi.
Phía bên Thẩm Vân Lê, tiếng gió ù ù truyền tới, Hạ Thịnh Văn cũng vơ lấy chìa khóa xe, bỗng nghĩ tới chuyện gì đó, anh nói: “Cậu học sinh kia là con trai của Tần Hoài Thanh.”
Thẩm Vân Lê sững sờ, từ trong đáy mắt kinh ngạc bỗng xuất hiện một nụ cười lạnh.
Giờ nghỉ giữa tiết thứ nhất của buổi sáng, Kiều Miên ngồi nguyên ở chỗ mình, rũ mắt. hôm nay cô cảm thấy có gì đó không được bình thường, buổi sáng vừa đến lớp, mọi người đều hữu ý vô tình đưa mắt nhìn cô, tuy mấy chuyện kiểu này rất bình thường nhưng cô tinh ý đoán được trong ánh mắt của bọn họ hôm nay có thứ gì đó rất phức tạp.
“Làm sao vậy?” Kiều Miên hỏi Hạ Tinh Dã.
Tinh Dã cũng không biết làm sao: “Mình không biết.”
Đúng lúc này, cô bạn ngồi phía trên Kiều Miên quay xuống, lời nói có phần ấp úng: “Tiểu Kiều, chi bằng hôm nay cậu xin nghỉ một hôm tranh bão đi?”
Cả Hạ Tinh Dã lẫn Kiều Miên đều nhăn nhăn hàng mày, Kiều Miên hỏi: “tránh bão gì?”
Cô bạn ngồi phía trước có thành tích học tập khá bình thường, yêu thích vẽ tranh, có thể do vị trí ngồi gần Kiều Miên nên quan hệ cũng không tệ lắm, cô nói tiếp: “Mọi người chỉ đang tò mò, không có ác ý gì đâu, cậu đừng thấy khó chịu quá, qua vài ngày là ổn rồi.”
Nghe cô bạn đó an ủi, Kiều Miên liếc xéo Hạ Tinh Dã đang nhìn chằm chằm vào điện thoại rồi khuôn mặt trắng bệch của cậu, trên đó là cả bầu trời phẫn nộ.
“Gì thế?” Kiều Miên vẫn rất bình thản.
“Không có gì, mau vào học thôi, lấy sách vở ra đi.” Tinh Dã cất điện thoại vào trong túi áo.
Trong lòng Kiều Miên đang nổi trống, nhịp điệu không nhanh cũng không chậm, cô nhìn chằm chằm Hạ Tinh Dã, có một dự cảm không được tốt lắm, biết chuyện này liên quan đến mình, tất cả mọi người ai nấy đều biết rõ mà chỉ có bản thân cô cứ ngu ngơ. Nhìn thoáng qua thì tình hình cũng không phải chỉ là việc nhỏ.
“Lấy ra.” Kiều Miên nói.
Tinh Dã thở một hơi thật dài, biết rõ không thể lay chuyện được cô, vậy là cậu đặt di động vào tay Kiều Miên, ánh mắt như muôn phóng hỏa: “Những người đó có đầu óc không thế! Truyền tin cậu với mình có phải đáng tin hơn là với Tần Lãng không! Rõ ràng mói với cậu mới như hình với bóng mà!”
Kiều Miên chớp mắt chần chờ, sau đó quen tay nhập vào bốn con số, màn hình điện thoại sáng lên, là trang tin vừa rồi Hạ Tinh Dã xem chưa kịp tắt đi.
Có thể là do trưởng thành sớm nên Kiều Miên không mấy khi hứng thú lên diễn đàn của trường lắm, thứ khiến cô thích thú chỉ có Thẩm Vân Lê mà thôi.
Ngón tay mảnh khảnh trượt trên màn hình điện thoại, thời gian chậm chạp trôi qua, tay cô dần trở nên run rẩy… Kiều Miên vô thức ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt của bạn học, mà trong khoảnh khắc cô ngẩng đầu lên này, mọi người đều chột dạ né tránh.
Tất cả mọi người đều thấy rồi? đều tưởng thật?’
Cuối cùng cô đã hiểu vì sao những người đó lại nghĩ cô và Tần Lãng đang yêu nhau, vì những tấm ảnh này vô cùng chi tiết, còn chi tiết hơn những gì cô biết, hệt như một phóng sự dài tập ghi chép mọi lần chạm mặt của cô và cậu ta, dù chỉ là cái chớp mắt.
Mà bây giờ Kiều Miên không bận tâm mấy thứ đó, bởi vì những tấm ảnh ‘ngọt ngào’ ấy không là gì so với mấy tấm ảnh khiến học sinh cấp III vừa nhìn đã đỏ mặt tía tai kia., chỉ sợ chúng mới chính là mục đích của người đứng sau.
Mỗi một cảnh ân ái trên một tấm ảnh đều để nguyên mặt của cô và Tần Lãng… Kiều Miên cảm thấy làn da mình đang nóng rát và đau đớn, đây là hậu quả của những ánh mắt lạnh lùng, trào phúng, chán ghét của mọi người lưu lại trên cô.
Sợ không? Sợ!
Cô sợ mọi người nhìn cô bằng ánh mắt này, cô sợ bạn bè, thầy cô nghĩ cô là người như thế này.
Trong người Kiều Miên luôn có một sự ẩn nhẫn vô cùng, nắm tay siết chặt của cô bị Tinh Dã nắm lấy, cậu lôi kéo cô: “Đi, chúng mình đi tìm cô giáo Hà.”
Hai người mới ra đến cửa phòng học, Tần Lãng đã đến, cậu ta đi tìm gặp Kiều Miên, ba người cùng dừng bước, mà không khí xung quanh rúng động càng mãnh liệt hơn.
“Tiểu Kiều, cậu đừng lo lắng, mình sẽ xử lý tốt mọi chuyện.” dáng người cao lớn của Tần Lãng đứng trước mặt cô, giọng nói ôn hòa lại mạnh mẽ, cậu ta giống như một người khiến người đối diện cảm thấy an tâm.
“Mẹ nó, cậu đến đây làm gì?!” Tinh Dã bây giờ ngập tràn trong cơn tức, một tay cậu kéo Kiều Miên về sau lưng mình, Tần Lãng xuất hiện lúc này chỉ khiến mọi chuyện thêm rối ren hơn mà thôi.
Tần Lãng nhìn Tinh Dã, rồi lại nhìn Kiều Miên đang được Tinh Dã nắm tay, đôi mày xinh xắn của cậu nhịu chặt lại, cậu nhìn Kiều Miên đứng phía sau Hạ Tinh Dã, nhưng cô không hề nhìn cậu lấy một lần.
Lúc này, xung quanh bỗng có người gọi: “Tần Lãng, giáo viên muốn gặp cậu.”
Tất cả các con mắt có trong lớp đều đang theo dõi từng nhất cử nhất động bên ngoài, đương nhiên có cả những người gan lớn chạy cả ra ngoài hành lang hóng chuyện, người qua đường cũng đều cố gắng thả chậm bước chân, dỏng tai lên nghe ngóng.
“Trưa về chờ mình.” Tần Lãng nói xong câu này với Kiều Miên lập tức quay người đi đến văn phòng giáo viên.
Để lại bạn bè đứng nhìn nhau, họ cợt nhả với người đi bên cạnh mình rằng: trưa về chờ mình ơ….
Tinh Dã thở phì phò, nếu như thời tiết hanh khô một chút, có lẽ cậu đã tự bốc cháy từ lâu rồi.
Hạ Tinh Dã lôi Kiều Miên đến văn phòng giáo viên.
Văn phòng của thầy cô không ở cùng một tòa nhà với lớp học, khi Tinh Dã và Kiều Miên vừa mới bước ra khỏi cầu thang mới thấy Tần Lãng bước vào văn phòng.
Ngay sau đó, một tràng âm thanh ầm ầm vang lên, kèm theo đó là tiếng la kinh hãi của cô giáo Hà.
Hạ Tinh Dã và Kiều Miên liếc nhìn nhau rồi vội vàng chạy vào văn phòng, khi Kiều Miên vừa bước tới cửa đã chứng kiến Thẩm Vân Lê cả người bốc khói, giơ một nắm đấm hướng về mặt Tần Lãng!!
===
Thằng nhóc Tần Lãng này không phải dạng ngoan hiền đĩnh đạc đâu, các bạn đừng để nó lừa, chú Thẩm nhà mình không tự dưng mà đấm nó đâu.
Có điều lúc thấy chú cho một cậu nhóc cấp III ăn đòn mới thấy chú nhà mình vẫn còn trẻ đầu nóng tính lắm:v
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...