Nhớ Ngọt Ngào

Chuyển ngữ: Nại

Trước kia nỗ lực học tập vì anh, bây giờ chán học cũng bởi vì anh. Kiều Miên chỉ muốn chiếm thêm nhiều sự quan tâm từ anh hơn, muốn anh chú ý đến cô hơn.

Điều đó cho thấy cô đang muốn thấy được vị trí của mình trong lòng anh, tâm tư của cô bé đem lòng thầm thương trộm nhớ một người nên giờ đây trái tim cũng đã thất thủ.

“Chuyện thành tích…” Thẩm Vân Lê tựa người vào lưng ghế sofa, đưa tay xoa nhẹ mi tâm cảm giác đầu óc đang kêu đau, anh ngừng lại một lát, nghiêng đầu nhìn qua đầu vai thon gầy của cô: “Chú không ép con, nhưng mà Điềm Điềm, vì chính mình, cố gắng học tập chăm chỉ hơn một chút.”

Kiều Miên gật đầu, từng cử chỉ lơ đãng đã cho thấy anh đang mỏi mệt khiến cô cảm thấy không đành lòng: “Con biết rồi, chú đi nghỉ ngơi sớm đi.”


Sau khi tắm rửa xong, Thẩm Vân Lê thay quần áo ngủ, anh ngồi trên chiếc ghế salon trong phòng đọc sách, từng trang giấy lật qua, chợt có thứ gì đó rơi ra từ trong cuốn sách.

Là một tờ giấy đã hơi ố vàng, còn có những nếp gấp nhăn nhúm.

Tờ phiếu điểm đầu tiên của cô, xếp thứ nhất lớp, nhất khối, khóe miệng Thẩm Vân Lê khẽ cong lên, anh gấp lại tờ phiếu điểm rồi kẹp kỹ lại trong trang sách, trước mắt anh như hiện ra bóng hình nhỏ bé chỉ thấp đến eo anh, mái tóc thật dài hơi xoăn thả hờ sau lưng.

Vẫn là khi còn nhỏ nghe lời.

Thành tích của Kiều Miên không phải luôn tệ như vậy, lúc học lớp mười vẫn còn rất tốt, nếu không đã không được học cùng lớp với Tinh Dã, nhưng trong vòng một năm rưỡi trở lại đây, thành tích của cô trượt dài theo đường vòng cung, vừa rơi đã rơi thẳng xuống đáy.


Tiết thứ hai của buổi sáng là tiết toán.

“Các em mở vở bài tập trang hai mươi lăm, dòng thứ ba là bài được trích từ đề kiểm tra, cho các em ba phút đọc đề, sau đó một người lên bảng giải bài.” Giọng nói của giáo viên dạy toán rất mạnh mẽ, vang tới từng góc phòng.

Câu cuối cùng của đề nào cũng đều có ba câu hỏi, Kiều Miên cúi đầu đọc đề, đến bút cũng không buồn cầm lên, ba phút nhanh chóng trôi qua.

“Hạ Tinh Dã.” Cô giáo gọi tên của Tinh Dã, giọng điệu mơ hồ để lộ đôi chút ý khen ngợi.

Toàn bộ học sinh đều ngồi ngay ngắn nhìn về phía cậu, Hạ Tinh Dã hơi mỉm cười rồi bước về phía bảng.

Thời gian nhanh chóng trôi đi, tất cả mọi người đều yên lặng theo dõi Hạ Tinh Dã giải toán, Kiều Miên lúc này cũng đã cầm cây bút lên, viết viết vài con số trên một tờ giấy nháp cũ mềm, đồng hộ lặng lẽ quay, cuối cùng, cô viết xuống cuối câu hỏi thứ nhất số 9, cuối câu hỏi số hai: 1


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận