“Tại sao hôm nay em không đến lớp? Em có bệnh không?”
Đã hai ngày từ khi cô gặp Grant ở thư viện. Việc cuối cùng cô mong chờ không phải là anh ở ngưỡng cửa nhà cô. “Không, em không bệnh.”
“Tại sao em không đi học?”
“Anh có phải thân chinh đi hỏi thăm tất cả những sinh viên bỏ học lớp anh vậy không, giáo sư Chapman? Việc đó chẳng phải làm mất nhiều thì giờ quý báu của anh lắm sao?”
Anh trông rất bực bội, hai tay chống nạnh, anh chuyển sức nặng sang một chân. Đôi mắt anh, dưới cặp chân mày rậm, ghi một cái nhìn lâu, chậm, và khinh bỉ đánh giá cô. “Em là đồ chết nhát!”
“Anh nói đúng!”
Cô nhanh chóng đồng ý khiến anh ngạc nhiên. Anh mong đợi một câu từ chối giận dữ bùng nổ. Anh biểu lộ sự bực tức của mình bằng một hơi thở dài. “Cho phép anh vào nhà chứ?”
“Không.”
“Được.”
Anh đẩy cô lùi trở vào nhà cho đến khi anh có thể khép cánh cửa lại sau lưng. Cô lắp bắp phản kháng, nhưng anh ra hiệu im lặng. “Anh nghĩ em đâu có muốn chúng ta đánh nhau trước cửa nhà em.”
Cô nhìn anh tóe lửa trước khi quay lưng đi đến đứng bên cạnh cửa sổ. “Nói những gì anh muốn nói. Không thay đổi được gì đâu. Em bỏ học lớp anh.”
“Tại sao?”
“Em có nhiều bài tập khoá này.”, cô nói, vẫn quay lưng về phía anh.
“Thử lại đi.”
Cô quay phắt lại đối diện với anh, “Được rồi”, cô hét lên. Cô đã không còn là cô nữ sinh si mê, thần tượng anh, cô bây giờ đã là một người đàn bà đang đối diện với một đối thủ ngang hàng. “Em không thể ngồi trong lớp anh sau chuyện xảy ra đêm hôm kia. Đáng lẽ em không nên để cho anh hôn em.”
“Em đâu có để cho anh hôn em. Em cũng tham dự phần em nhiệt tình đó chứ.”
“Em… em chỉ là… thoả mãn tò mò của em. Chỉ vậy thôi.”
Cô đang nói dối, câu giờ, và anh cũng biết thế. “Anh chồng bác sĩ tài hoa của em đã làm gì em khiến em sợ hãi tình yêu quá vậy?”
“Em không có.”
“Em sợ hãi cái gì đó?”
“Anh sai rồi.”
“Vậy tại sao em đứng ở đó căng thẳng và cứng nhắc như vậy? Em biết chắc là anh không bao giờ làm điều gì xúc phạm tới em cơ mà. Daryl Robins đã làm gì em khiến em đề phòng đàn ông quá vậy?”
“ Không có gì.”
“Nói cho anh nghe đi.”
“Hắn đã dạy cho tôi biết lũ đàn ông là loài không có tim, ích kỉ, chỉ biết có mình thôi.” Cô hét lớn, ngực cô nặng trĩu trong cơn kích động.
Đầu anh vụt ngẩng lên và lật ngữa ra sau như cô vừa đấm anh dưới cằm bằng cú móc tay phải. Yên lặng làm chủ tình thế trong vài giây. Giờ đây,cô đã thả trái bom của mình.
Shelley hít một hơi thở sâu, nói tiếp “Cha của anh ta không làm trọn lời hứa như anh ta đã hy vọng. Để nuôi sống chúng tôi, tôi đã phải bỏ học và đi làm. Tôi làm trong văn phòng như cả trăm người khác có hoàn cảnh giống như tôi, bắt đầu là người sắp xếp giấy tờ, và từ từ ngoi lên thư kí đánh máy. Năm năm, tôi từng trải qua tám tiếng đồng hồ gãy lưng gõ lên cái bàn phím đó mỗi ngày. Khi tôi về nhà sau giờ làm việc, tôi đi chợ, làm việc nhà, giặt giũ, nấu ăn. Sau đó tôi còn đánh báo cáo cho Daryl. Ngần ấy năm, hai năm cuối chuẩn bị học y khoa, ba năm y khoa, và một năm thực tập, tôi chưa bao giờ phàn nàn. Tôi làm trọn nghĩa vụ của một người vợ. Tôi không bao giờ nhận ra tôi đã trở nên chán phèo như cái địa ngục bởi vì tôi chẳng có chuyện gì khác để nói ngoài cái văn phòng đó. Daryl cũng làm việc không kém. Anh ta học. Tôi sẽ phải cho anh ta nhiều điểm ở mục này. Và việc đó được trả công xứng đáng, anh ta được nhận làm nhân viên của bệnh viện chánh tại thành phố.” Cô ngừng lại, lấy thêm hơi. “Một tối, tôi nấu món thịt bò xốt kem chua, một trong những món anh ta ưa thích, anh ta đi vào, ngồi xuống bàn ăn và nói “Shelley, anh không yêu em nữa. Anh muốn li dị.” “Tại sao?”, tôi khóc, “Tại vì anh đã hết tình cảm với em rồi, chúng ta không có gì hợp nhau nữa.” Thế đó. Bây giờ thì anh biết tại sao tôi không muốn bất cứ sự rắc rối nào trong cuộc đời của tôi nữa. Tôi sẽ không là người giúp việc và chia xẻ chiếc giường với một người đàn ông nào nữa. Tôi là người tự do và tự lập. Tôi không muốn bị mắc bẫy hoặc là bị ngăn trở. Dù cho anh không phải là anh, dù cho quan hệ chúng ta khó thành, tôi cũng không muốncó anh trong cuộc đời tôi.”
Mệt đứt hơi, cô đổ sụp xuống ghế, thả đầu nghĩ ngơi trên lưng nệm, và nhắm mắt lại. Câu chuyện sầu muộn của cuộc hôn nhân này chưa bao giờ được nhắc tới, ngay cả với cha mẹ cô. Tại sao cô lại nói tuột ra với Grant, chính cô cũng không hiểu. Nhưng giờ đây, có lẽ anh đã hiểu tại sao cô lạitừ chối anh trên mọi phương diện. Chỉ có một đoạn cô để chừa ra khỏi câu chuyện là quan hệ tình cảm của cô với Daryl. Trong năm năm, nó chẳng khá hơn gì từ cái đêm động phòng ác mộng. Cô cuối cùng cũng học được cách chịu đựng sự thô bạo của anh ta. Bằng một kiểu tự kỉ ám thị, cô tự huấn luyện thể xác mình chấp nhận anh ta, mặc dù trí óc cô bác bỏ hắn. Không có gì anh ta làm có thể khuấy động cô. Cô nằm bên dưới anh ta như kẻ chết rồi. Cô thừa nhận cô đã không cư xử công bằng với Daryl. Cô cưới anh ta với tất cả những lí do sai lầm. Vào lúc đó cuộc đời cô chỉ tin vào nữ tính và lấy chồng là một trong những điều giống như vậy. Người đàn bà nào rồi cũng phải lấy chồng. Đó là việc duy nhất chấp nhận phải làm. Tuân theo quy luật thiên hạ đã đề ra là lối sống của Shelley Bronwning và chưa bao giờ cô có ý nghĩ phá bỏ hệ thống đó. Cô có lẽ sẽ mang đến hạnh phúc cho Daryl và ngược lại, nhưng vì một chất liệu tất yếu bị thiếu trong hôn nhân của họ, cô không yêu anh ta, chưa bao giờ yêu. Tuy vẫn còn mang bó đuốc bí mật đốt cháy sáng và âm ỉ trong tim, cô đành phải nhượng bộ cho người khác, vì người đàn ông cô yêu không nằm trong tầm tay cô.
“Shelley.” tiếng anh thì thào vọng đến cô từ phía bên kia căn phòng, từ phía bên kia năm tháng, một cách âu yếm.
Tự vệ, cô không dám mở mắt ra.
“Anh lấy làm tiếc vì em đã biết đến nhiều điều không hạnh phúc. Anh không muốn là một sự ngăn trở trong cuộc đời em.”
Cô muốn thét lên chính anh luôn là vật cản trở. Thay vì vậy, cô mở mắt ra và mệt mỏi nói “Vậy thì anh sẽ không theo đuổi mối quan hệ này nữa phải không?”
Anh lắc đầu buồn bã. “Anh không thể để em vuột khỏi tay anh lần nữa. Anh đã nghĩ nếu anh có thể nhìn thấy em trong lớp mỗi hai ngày, có lẽ cũng đủ cho đến khi hết khoá. Nhưng sau chuyện xảy ra tối hôm kia, anh biết anh không thể chờ lâu hơn nữa. Chúng ta bị giới hạn trước đó. Bây giờ thì không.”
“Bây giờ vẫn có. Nhiều hơn là đằng khác. Quá nhiều chuyện đã xảy ra với cả hai chúng ta.”
“Em thì bị hắt hủi, anh bị thua bởi tính ngờ nghệch của mình. Cả hai chúng ta đều không còn lý tưởng gì nữa. Chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
“Chúng ta cũng có thể làm tổn thương nhau.”
“Anh sẵn sàng đương đầu với chuyện đó.”
“Tôi thì không.” Cô nhảy vọt ra khỏi ghế kêu lên tuyệt vọng. “Anh gầm rú như cái máy hơi nước xông vào cuộc đời tôi từ trong quá khứ, và mong mỏi tôi rơi xuống lòng anh. Được rồi, giáo sư Chapman, để thoả mãn tự ái đàn ông của anh, cho anh biết, tôi đã si mê anh. Tôi đã thờ phụng những bước chân anh. Thế giới của tôi xoay xung quanh những buổi chiều tôi trải qua với anh. Mọi thứ tôi nói hoặc làm đều cân đo với ý kiến của anh. Khi bạn trai tôi hôn tôi, tôi vờ tưởng tượng là anh. Xong, những điều đó có làm anh vui sướng không? Đó có phải là những điều anh muốn nghe phải không?”
“Shelley…”
“Nhưng tôi không còn là cô thiếu nữ mắt lấp lánh sao nữa. Nếu anh đi tìm tình yêu mù quáng ấy, đi kiếm ở chỗ khác đi.”
Anh thu ngắn khoảng cách giữa họ bằng những bước chân dài. Với bàn tay giận dữ anh chụp hai vai cô lắc nhẹ. “Đó là những thứ em nghĩ anh muốn ở em sao? Thần tượng? Si mê dại khờ? Không, Shelley. Em là một người đàn bà thông minh và anh tôn trọng sự thông thái của em. Nhưng anh cũng muốn em như một người tình. Sôi nổi và cháy bỏng vì anh, như là anh đối với em vậy. Và đừng có cố gắng nói là những suy tưởng như thế về chúng mình chưa bao giờ xuyên qua trí tưởng của em. Em đã lộ ra hết rồi, chỉ là không dám chấp nhận thôi.” Anh lắc cô lần nữa. “Em có bao giờ tự hỏi cái gì sẽ xảy ra nếu anh vâng theo ước muốn của anh, bế em ra khỏi chỗ đó, nhìn ngắm em, vuốt ve em? Thề có Chúa là anh đã làm, và văng tục với cái nền tảng đạo đức đã ngăn trở anh không được nhìn thấy em, nếm em.”
Cô rên lên, và cố lấp mặt mình vào vạt áo sơ mi của anh, nhưng anh không cho phép. Anh giữ chặt khuôn mặt cô trong hai bàn tay và nâng nó lên ngang với anh. “Em đã không có cuộc sống hạnh phúc với chồng em. Em không yêu anh ta, phải không, Shelley?”
“Xin anh,” Cô lẩm bẩm và cố thoát khỏi bàn tay anh. Nhưng anh không cho phép cô làm thế.
“Em không yêu, phải không?”Anh ra lệnh.
Cô nín thở trong vài giây, rồi lắc đầu dữ dội. “Không”, cô thầm thì, rồi nói thêm vẻ bắt buộc, “Không, không, không.”
“À, Lạy Chúa tôi.” Anh siết chặt cô vào lòng, chầm chậm đu đưa cô. Những ngón tay anh đan vào tóc cô sâu đến tận da đầu, ấn khuôn mặt cô vào ngực anh. Môi anh hôn lướt trên tóc cô cháy bỏng. Một lúc lâu sau, anh nâng cằm cô lên bằng ngón tay cái. Ngón tay anh vẽ theo đường viền tóc hình trái tim của cô. “Em đẹp quá!” Anh ra dấu bằng miệng thay vì nói lên lời, nhưng cô hiểu. “Anh yêu màu nâu khói của mắt em, khuôn hình miệng em.” Đầu ngón tay anh vẽ theo hình khuôn miệng cô. “Tóc em mềm bóng, tự nhiên, không quăn thành kiểu mốt uốn nào cả.” Anh cúi xuống ép môi mình lên môi cô. “Em cần được yêu, Shelley, bởi một người đàn ông hiểu giá trị người đàn bà trong em. Hãy để anh yêu em.”
“Em không biết.”
“Chúng ta tuỳ thuộc vào thời gian của em, không ép buộc.”
Rồi anh hôn cô. Nụ hôn của anh say đắm, tan chảy trong miệng hai người. Ngón tay cái của anh vuốt ve làn da ấm nóng nơi cổ cô và ấn vào nhịp mạch đang đập của cô.
“Thứ 7 này, em đi xem đá bóng với anh không?” Câu hỏi mơn trớn trên đôi môi cô hé mở.
Anh lại hôn cô, cắn yêu bờ môi dưới của cô. “Sau trận bóng, cả khoa được mời tới nhà viện trưởng dự tiệc cocktails. Chắc là em không quá ác độc bắt anh phải chịu cực hình cô đơn một mình suốt buổi tiệc chứ?”
Cô thoáng cảm thấy những ngón tay của anh vuốt ve dọc theo bên hông cô dưới cánh tay, nhưng cái đụng chạm quá nhẹ cô không chắc chắn lắm. Tuy nhiên, nó cũng đủ để cô hụt hơi khi trả lời. “Em nghĩ là em sẽ không tha thứ cho em nếu em làm thế.”
Anh nếm miệng cô thêm lần nữa, dùng lưỡi làm nhạc cụ chuyên độc tấu cho bản nhạc vui sướng nhạy cảm.
“Anh sẽ đến lúc 2 giờ thứ Bảy.” Anh hôn cô mạnh và nhanh, rồi luồn ra, đóng cửa lại phía sau anh.
***
“Grant, đi chậm lại đi. Anh nghĩ anh là ai? Cầu thủ siêu sao phòng thủ hả?”
Tay cô bị khoá chặt trong tay anh khi anh hướng dẫn cô xuyên qua mê hồn trận của bãi đậu xe sân vận động về phía cổng với bầu nhiệt huyết bóng đá đang dâng cao.
“Xin lỗi.” anh nói vẻ hối lỗi và đi chậm lại. “Anh không nghĩ một diễn viên múa phụ hoạ cho các đội bóng cũ giống như em lại muốn lỡ dịp đá khởi đầu trận đấu.”
Kể từ khi cô nhận lời mời của anh, cô phải chịu sự thống khổ cho việc chấp thuận ngày hò hẹn này, trực giác ra lệnh cô nên bảo không với anh. Nhưng mỗi lần cô ở gần anh, trực giác làm như bỏ rơi cô. Nếu anh đủ tự tin đưa cô đến nhà viện trưởng trường đại học, tại sao cô lại cảm thấy nhút nhát e sợ thế? Cô bồn chồn trả lời tiếng gọi cửa của anh, và được tưởng thưởng. Anh trông quá đẹp trai. Mái tóc đậm màu của anh rối bù như lệ thường, nhưng nó lấp lánh ánh nắng mùa thu. Anh mặc áo sơ mi thể thao và quần may vừa vặn với thân hình gọn ghẽ, mạnh mẽ nam tính của anh.
“Em trông tuyệt lắm!”, anh nói, ghi nhận chiếc váy đầm kẻ sọc và áo lụa hợp với màu mây trời của đôi mắt cô. Không do dự hay vụng về anh kéo cô vào trong vòng tay và hôn cô với vẻ háu đói của một người bị nhịn đói lâu ngày. Sau cú sốc bất ngờ vì bị đẩy mạnh của anh đã lắng xuống, cô quàng hai cánh tay mình quanh cổ anh. Khi họ cuối cùng cũng rời nhau ra, mỗi người đều cùng một nhịp tim đập thình thịch và hơi thở gấp gáp.
Anh kê miệng vào tai cô thì thầm “Chúng ta có thể bỏ qua trận đá bóng này và mở màn trận đấu nhỏ của chúng ta ở đây. Anh sẽ là trọng tài và ghi điểm. Em chỉ việc làm theo thôi.”
Cô đỏ mặt giận dữ và hất anh sang bên để lấy chiếc áo lạnh màu xanh và chiếc bóp da Thụy Điển. Anh vẫn còn cười toe toét khi anh sắp xếp cô vào ngồi trong chiếc xe Datsun 280Z màu đen bóng lộn của anh. Cả hai đùa và chọc ghẹo nhau trong khi anh tiếp tục ngã giá cho kế hoạch anh vừa đề ra suốt con đường kẹt xe dẫn đến sân vận động. Đây là lần đầu tiên họ được thoải mái với nhau, đối xử ngang hàng như hai người lớn, quên hẳn đi cáiquá khứ ảm đạm và vui thích hưởng thụ hiện tại.
“Coi đá bóng không phải vui lắm sao?” Anh gào lên bên tai cô.
Họ bị chìm ngập trong đám đông. Để giữ không bị tách rời nhau ra, anh vòng tay ôm eo cô và giữ cho cô ở vị trí ngay trước người anh. Anh ôm chặt cô vào người khi họ từ từ di chuyển hướng về phía cầu vịn đổ dốc xuống phía chỗ ngồi đã được đặt sẵn. Ý đồ của anh không thoát khỏi sự quan sát của cô. Cô có thể cảm nhận được cái ấn mạnh bởi bàn tay lực lưỡng của anh bên hông cô, hơi thở anh bên tai, phả vào gò má cô, sau cổ cô là một hơi thở vuốt ve ngọt ngào.
“Em thấy là ai đó đang lợi dụng đấy.”
“Và em hoàn toàn đúng.” Anh di chuyển cánh tay lên vài phân cho đến khi nó nằm ngay dưới ngực cô. Không ai trong đám đông để ý đến họ cả.“Em không thể nào đổ tội cho một thằng đàn ông khi mà hắn ta lại đi với người phụ nữ đẹp nhất trường đại học.”
“Đẹp hơn cả cô Zimmerman nữa sao?” Shelley nói vẻ nham hiểm thất thường, ám chỉ cô gái nói chuyện với anh trước cửa Hal's. “Cô ta chắchấp dẫn anh lắm đấy, nhất là cô ta có vài thứ rất đẹp để cung ứng.”
“Anh thích thứ em cung ứng hơn.” Anh vờ hích tay chen lấn để chạm vào ngực cô.
Shelley há miệng kinh ngạc khiến cho người đàn ông đi sát bên họ quay phắt đầu lại nhìn. “Xin lỗi, tôi dẫm lên chân cô hả?”
Cô lắc đầu. “Không.” Ngực Grant rung lên những tràng cười không thành tiếng.
Họ tìm ra chỗ ngồi vừa đúng lúc đá khởi trận và nhanh chóng bị lôi cuốn vào làn sóng kích động mở màn mùa bóng đá. Buổi chiều thật đẹp, mặt trời chiếu nắng xuyên qua làn gió phương bắc lành lạnh giữ cho nhiệt độ dễ chịu. Vào cuối hiệp 3, Shelley càng thấy nóng dưới lớp áo khoác dày, cô nhờ Grant phụ cô kéo nó qua khỏi đầu. Sau khi cô cảm thấy thoải mái hết sức thì cô không khỏi nhận ra Grant càng tăng vẻ bồn chồn. Anh không thể ngồi yên ngay cả khi trận đấu lắng dịu.
“Có chuyện gì không ổn à?” cô hỏi vẻ bận tâm.
Anh trông không có vẻ gì là không khoẻ. Ngược lại, anh trông rất đẹp dưới mắt cô, một ví dụ hoàn hảo của đàn ông. Anh có một nét hoang dã, liều lĩnh, nét gì đó về anh khiến gây nên cơn choáng váng cho bất kì người đàn bà nào đến gần anh.
“Có chuyện gì không ổn hả anh?”, cô lập lại, khi anh có vẻ không thích trả lời cô.
“Không.” Anh thô lỗ trả lời. “Còn hơn thế nữa,” anh lẩm bẩm thở ra một tiếng chửi thề.
Đội banh nhà vừa thực thi một cú đẹp mắt ăn thêm được hai mươi lăm yards nữa và đám đông khán giả đứng cả dậy hoan hô điên cuồng. Không chú ý đến điều đó, Shelley đặt bàn tay lo lắng trên cánh tay Grant. “Grant,” cô lo ngại hỏi vẻ thẩm tra.
Anh chăm chú nhìn cô bằng đôi mắt đã từng là nỗi ước ao của cô, và hỏi. “Em có cần phải mặc cái áo hở hang vậy không?”
Điếng người, cô liếc nhìn xuống ngực. Chiếc áo không có vẻ gì hở hang cả, nhưng gió đã lầm lẫn bọc quanh lớp lụa ôm sát đường cong khêu gợi bên dưới miêu tả chi tiết thân thể cô.
Không thể nhìn vào ánh mắt anh, cô chật vật chui đầu vào chiếc áo khoác, rồi giả vờ bị cuốn hút vào hoạt động trên sân. Diễn tiến trận đấu tiến dần vào chung cuộc, đội chủ nhà thắng một bàn vào hai phút cuối của hiệp chót. Vô cùng hưng phấn, sân vận động bây giờ đi ra cũng chậm như lúc đi vào. Họ đi bộ sát bên cạnh nhau, bàn tay anh đặt ngay sau cổ cô, hông họ chạm vào nhau theo từng bước chân.
“Em biết đó, anh không có định phàn nàn gì đâu.” Hàm ý trong câu nói của anh khiến cô đỏ mặt.
“Em không cố ý mà,” cô dừng lại đối diện với anh, khù khờ bào chữa, cho đến khi bị làn sóng khán giả hân hoan lại đẩy họ về phía trước.
“Anh chưa bao giờ nghĩ em cố tình. Anh xin lỗi nếu những lời anh nói làm em xấu hổ.”
Thành ý trong ánh mắt và lời nói của anh không thể chối từ. Cô mỉm cười tha thứ. “Và em cũng xin lỗi vì em đã cư xử quá bảo thủ.”
Anh bóp nhẹ gáy cô ra ý đã hiểu rõ. Sau khi đã yên vị trong xe và đang xếp hàng chờ đến lượt cho xe ra khỏi bãi đậu xe anh hỏi, “Em có ngại tạt qua nhà anh? Anh phải thay áo sơ mi và chọn cà vạt.”
“Được thôi.” cô mỉm cười, mặc dù tim cô nhói lên ý nghĩ ở một mình với anh mà không có sự bảo vệ nhân chứng của đám đông.
Căn nhà duplex của anh nằm cách trường đại học vài con đường, một trong những khu nhà tương đối hiện đại hơn trên phố, cũng là khu vực yên tĩnh riêng biệt như khu dân cư Shelley đang ở. Anh mở cửa xe và giúp cô chui ra khỏi chiếc xe thể thao gần như sát đất, đưa cô lên con đường bộ lát đá dẫn đến cửa trước nhà anh, cánh cửa được trang trí hoàn toàn theo gu thời vua George hợp với mặt trước căn nhà.
“Anh không có cái hàng hiên ấm cúng như nhà em,” anh nói.
“Nhưng anh có căn nhà tuyệt lắm.” cô trả lời đặt chân vào bên trong.
Tầng dưới gồm có một phòng rộng với lò sưởi và những khung cửa sổ to. Đằng sau cánh cửa quầy rượu có mái hình tháp, cô có thể nhìn thấy căn bếp nhỏ xíu. Cầu thang xoắn ốc dẫn lên phòng ngủ phía trên. Một chiếc bàn tròn trong phòng khách bày biện đầy sách giáo khoa môn Chính quyền và Luật pháp, dày đến nỗi cô thấy thẹn trong lòng. Báo chí, băng nhạc chất đống trên kệ sách, hồ sơ giấy tờ nhét đầy trong ngăn kéo tủ hồ sơ. Gọn ghẽ và có vẻ được chăm chút kỹ càng.
“Có một phòng vệ sinh ở bên kia nhà bếp nếu em cần trang điểm lại.” anh nói, cuốn nhanh về phía cầu thanh xoắn.
“Em không cần. Em có thể sửa soạn lại ở ngoài này.” cô lục trong túi xách, cầu mong sao tay mình đừng có run lên như thế. Cô cuối cùng bỏ cuộc lục tìm cây son môi và mở cái gương nhỏ trong hộp trang điểm của mình. Nó gần như muốn bay ra khỏi tay cô khi anh hỏi cô từ phòng ngủ phía trên lầu. “Em ở dưới đó có khoẻ không? Em im lặng như con chuột con vậy.”
“Tốt, em…” Từ ngữ mà cô muốn nói tắt nghẹn trong cổ họng cô. Anh đang xức nước hoa trên má, vừa nghiêng người xuống lan can lầu… bộ ngực để trần. Lớp lông đậm màu mịn như tơ phủ kín phần bán thân đẹp như tượng của anh đủ sức quyến rũ bất cứ người đàn bà nào chạm tay vào. Cả thân thể cô chợt thấy yếu đuối lạ kì, nhưng cô không thể xé rời ánh mắt ra nơi khác.
“Anh xuống ngay đây.” anh nói, mỉm cười với cô rồi biến mất đi trong tầm nhìn của cô. Cố hết sức kiềm chế không đánh rơi nó, cô đóng hộp trang điểm lại, cất vào trong ví, giờ lại lục tìm cái lược chải tóc. Có lẽ nếu cô tập trung coi những việc nho nhỏ bình thường như những cuộc kiểm tra gắt gao, chắc cô đã không nghĩ tới bề ngoài của anh và máu đã không chạy rần rật trong mạch như nước đường ngọt lịm.
“Ôi, chết tiệt.” Tiếng chửi thề vì cẩu thả từ trên lầu vọng xuống. Cô nghe thấy tiếng chân lết đi, thêm một tiếng chửi thề.
“Chuyện gì vậy?”
“Một cái nút áo bị đứt và anh không có cái áo sạch nào khác đi chung với cái áo khoác anh sẽ mặc.”
“Anh có bộ đồ khâu nào không?”
“Chắc có.”
“Đem nó xuống đây. Em sẽ xem em có giúp được gì không.”
Trong vòng vài giây, anh phóng xuống cầu thang với tốc độ khiến cô chóng mặt.
“May quá. Còn vài sợi chỉ màu xanh trong này,”anh nói, lựa ra trong bộ đồ khâu một tấm bìa có quấn vài cuộn chỉ màu, một cây kim mỏng được ghim kỹ trong một tấm bìa cứng. Cô cầm lấy những dụng cụ khâu vá từ tay anh, thầm cảm ơn nó là lí do cô không phải nhìn thẳng vào anh. Anh để hở áo sơ mi không cài nút, một bộ ngực vạm vỡ nhìn gần càng làm cô cảm thấy bực bội hơn là lúc ở xa.
“Nút áo ở đâu?”
“Đây.” anh đưa cho cô cái nút nhỏ màu trắng.
“Anh sẽ… uưm… sẽ… hừm…, cởi áo ra được không?”
“Em không khâu như vầy được sao?”
Cô nuốt nghẹn. “Chắc được.” cô nói với lòng tự cao tự cam đoan cô đã vứt xa cảm giác với anh.
Tuy nhiên, mặc cho những ngón tay lóng ngóng, cô cũng xoay sở xỏ được sợi chỉ màu xanh nhạt.
“Chúng ta có nên ngồi xuống không?” anh hỏi.
“Không. Như thế này là tốt rồi.”
Chiếc nút bị đứt là chiếc thứ ba từ cổ áo đếm xuống, nằm ngay giữa ngực anh. Cố dẹp sang một bên từng đợt sóng tự khuyến cáo, cô cầm lấy sợi chỉ mảnh mai giữa những ngón tay, căng nó ra, luồn dưới bàn tay kia, kéo sợi chỉ xuyên qua lổ kim. Cô khâu nhanh để không rối chỉ. Để ý đến da thịt anh ngay dưới những ngón tay mình, cô cố gắng tránh đụng vào anh. Bất diệt cái khả năng bất cứ lúc nào cô cũng cảm thấy nhột nhạt bởi lớp lông xoắn kia hoặc làn da ấm ngay dưới tay cô. Có đôi lúc anh dường như nín thở. Khi anh thở ra, cô cảm thấy hơi thở anh trên trán và má cô. Cô có thể thề là tiếng đập tẻ ngắt cô nghe được chính là tiếng tim anh, nhưng cũng có thể là tiếng tim cô đập cũng nên. Đến khi cô thắt gút chỉ, các giác quan của cô đang xoay mòng mòng.
“Kéo??” Cô khàn giọng hỏi…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...