Nhìn cái đống vỡ vụn dưới đất mà lòng Lệ Anh như tan nát, cũng phải thôi "chiến tích hoành tráng" đến thế cơ mà! Và chúng ta cũng có thể chắc chắn một điều rằng chiếc "dép" vô tội ấy là của....Lệ Anh.
Quốc Đạt mặt đơ ra, cậu đâu có nghĩ đến hậu quả thảm khốc như thế này, nếu biết trước thì đã không ngứa miệng mà chọc Lệ Anh rồi. Đúng là xúi quẩy.
Ngay lúc đó, một hồi chuông vang lên như một bài ca chia buồn với cả lớp.
Chủ trương "vỡ rồi thì thôi" lại có công hiệu, cả bọn nhanh chóng thu dọn bãi chiến trường rồi lặng lẽ ngồi vào bàn chờ "phán xét' của cô Thảo yêu quý.
Cô Thảo với nụ cười rạng rỡ trên môi bước vào lớp. Tà áo dài màu hồng dường như đang tôn lên vẻ đẹp của cô. Nếu là mọi ngày thì bọn nó đã ngồi xuýt xuýt xoa xoa, nhưng hôm nay không còn thời gian để làm việc đó nữa. Nhận ra sự bất thường trong ánh mắt của mỗi đứa, cô Thảo bất chợt rùng mình rồi nhẹ nhàng cất lời :
- Có chuyện gì vậy, sao sắc mặt cả lớp không được tốt thế?
Linh Chi "hùng dũng" đứng dậy, báo cáo với cô về " cái sự kiện khiến toàn lớp chấn động kia". Cô Thảo nghiêm nét mặt, đây đã là cái bình thứ 24 trong suốt năm học lớp 9 và tất nhiên kể cả năm nay. Tất cả các em (bình hoa) đã ra đi không kịp hấp hối sau thời gian làm việc "chăm chỉ".
Cả lớp im thin thít, 2 đứa gây chuyện thì choáng váng sau khi lời phán xét của cô :
- 2 đứa góp tiền mua bình hoa mới nhé!
2 đứa nhìn nhau, méo mặt, vừa mới lấy lại được tiền vì lý do cô Thảo đã khoan hồng với cái vụ bát đĩa đó thì lại phải tiếp tục móc tiền ra để mua bình hoa mới. Nhăn mặt rồi lại méo, để lộ vẻ mặt đau khổ! Một kinh nghiệm được đúc kết trong thâm tâm cả lớp : nều có muốn đuổi theo đứa đã chọc mình thì cũng đừng bao giờ đụng đến cái "dép".
Giờ GDCD...
-Xin chào các em, tên cô là Hải Đường, kể từ bây giờ cô sẽ dạy môn GDCD ở lớp ta.
Bốp, bộp, bộp...
Những tràng vỗ tay liên tục vang lên, mặt đứa nào đứa nấy hí hửng cả lên như tìm được kho báu chiến tranh thời đệ nhị. Bọn nó thích học môn GDCD vì một lý do đơn giản, cực kì đơn giản, đó chính học môn này thích nhất là lúc... được phân vai trả lời các câu hỏi tình huống. Còn nhớ có lần, Mạnh Hùng may mắn được lên bảng dò bài cũ. Cô hỏi :
- Giả sử em nhìn thấy một bà cụ đi lạc đường thì em sẽ làm gì?
Hùng ta gãi đầu, rồi trả lời một cách tỉnh bơ :
- Nhưng em chưa gặp tình huống này bao giờ mà cô.
Cô kiên nhẫn, lặp lại :
- Cô đã nói là giả sử mà.
Mạnh Hùng vẫn kiên định với ý kiến của mình, cậu phân bua :
- Nhưng chưa gặp lần nào thì sao mà trả lời được hả cô.
Cô bực mình, hỏi một câu khác :
- Thôi được rồi, vậy nếu em gặp một em bé đi lạc em sẽ làm gì?
- Á, cái này em gặp nhiều lần rồi nè. Quá đơn giản, em sẽ dẫn em bé đó đến đồn công an để nhờ chú công an tìm lại mẹ cho em bé.
- Tốt, bây giờ em trả lời cho cô .....(tình huống này đã xảy ra lâu lắm rồi, vì trường này là trường tuyển học sinh bắt đầu từ lớp 1 và học cho đến lớp 12)
Từ đó đến bây giờ, mỗi lần nhắc lại chuyện đó là đứa nào cũng cười nắc nẻ khiến cho Mạnh Hùng đỏ mặt tía tai. Quay lại vấn đề chính đã nào. Cô mỉm cười, nói :
- Vì là tiết đầu tiên, nên cô muốn các em hãy tự giới thiệu về bản thân để cô trò mình có thể hiểu rõ nhau hơn, cả lớp đồng ý không?
- Vâng ạ! Cả lớp đồng thanh.
Rồi từng đứa một lên" tự sướng" về mình làm cho thần dân cười muốn đau bụng. Chẳng hạn...
- Thưa cô, tên em là Trần Lệ Anh, em rất tài năng, nhưng lại chỉ có một xíu xìu xiu...lanh chanh, lóc chóc mà thôi! Vì yêu mến một con người hoàn hảo như em, nên mấy bạn đã "trìu mến" gọi em là "nhí nhảnh như con chó cảnh". Em xin hết.
- Chào cô, họ và tên em là Nguyễn Quốc Đạt, dòng họ nhà em thật vinh dự khi có một con người tài năng, đẹp trai và ưu tú như em. Em cảm thấy mình là một học sinh gương mẫu, chỉ có điều nhiều khi em hay thêm mắm, thêm muối vào sự việc mà cũng đâu có gì to tát chỉ là...việc phức tạp hơn mà thôi! Em xin hết.
- Em xin xướng danh với cô em tên là Đặng Khánh Linh, em là một "tám" chính hiệu, khi có nhu cầu cần tám xin cô cứ liên hệ với em. Cảm ơn cô và các bạn đã nghe em nói.
Thật không ngờ, những học sinh trong lớp 10A trong một thời gian "luyện công" đã đạt đến cấp độ phải nói là c.ự.c k.ì s.i.ê.u p.h.à.m. Trình độ "bốc phét" bây giờ có thế gây ra một cuộc hỗn loạn với "độ sát thương cao". Nhưng khoan... chúng ta cũng không thể không nhất đến "cao thủ bốc phét" Mạnh Hùng, và sau đây là màn tự sướng về bản thân khá ấn tượng.
- Ưm...Ừm ( Mạnh Hùng ho khan để lấy giọng). Kính chào bà con cô bác, các dì các thím, các chú, các mợ, các cậu, các anh, các chị, các bạn,... và cô giáo kính yêu của chúng ta đây.
Cả lớp nhìn Mạnh Hùng bằng một ánh mắt quái dị. Dường như à không phải nói là cậu ta đã lôi hết họ hàng mình ra để chào, hỏi. Cô hơi nghiêng đầu, tỏ vẻ khó hiểu. Mạnh Hùng lại tiếp tục:
- Em tên là Hoàng Mạnh Hùng. Cô có biết không, Mạnh trong chữ Mạnh khỏe, Hùng trong chữ Hùng Dũng. Ba mẹ em biết sau này sẽ trở thành một nhân tài hiếm có nên đã đặt tên em là Mạnh Hùng, khà..khà. Em- một con người có tính tình nghĩa hiệp, phóng khoáng (keo kiệt thì có), rất hay quan tâm giúp đỡ bạn bè (thật không vậy), em học giỏi lại thông minh nên được nhiều thầy cô "thường xuyên để mắt đến". Hầu như các bạn đều hỏi em vì sao em khỏe mạnh và giỏi được như thế, em xin tư vấn thế này : Lúc nào em cũng tập thể dục đều đặn, uống sữa hằng ngày, ăn nhiều thức ăn có nhiều vitamin, protein,...
Mạnh Hùng cứ thao thao bất tuyệt mà không hề vấp ở chỗ nào. Có lẽ... cậu ta đã tập luyện trước ở nhà, nên mới nói rành rọt như thế. Trong lớp bắt đầu có vài đứa lấy áo khoác ra trùm kín đầu, số khác lấy bông gòn nhét vào lỗ tai (bông gòn thì trong cặp đứa nào cũng có-trừ Mạnh Hùng, ngày nào cũng mang cốt là để "phòng thủ" khi Mạnh Hùng phát biểu), kẹt quá thì lấy tay bịt lỗ tai lại. Không khí trong lớp chìm xuống, chỉ có giọng nói của Hùng vẫn vang lên đều đều . Cả lớp sắp không chịu nổi nữa thì...
RENG...RENG...RENG.
Tiếng chuông như vị cứu tinh cứu bọn nó thoát ra khỏi màn tra tấn lỗ tai. Đợi cho cô ra khỏi lớp, cả lớp bắt đầu nháo nhào nhao lên. Như Thiên cười, nói :
- Đi xuống canteen không?
- Đi liền! Đồng thanh.
Canteen- là một thứ quan trọng không thể thiếu đối với lớp 10A, mất nó như mất đi nguồn cung cấp thức ăn "cứu đói". Và bây giờ học sinh toàn trường đang chạy với tốc độ tên lửa chỉ để hướng đến một mục tiêu - CANTEEN và tất nhiên vẫn là chủ trương " Chậm chân chết đói".
Rầm...
Chiếc cửa canteen được mở ra một cách tàn nhẫn, tất cả học sinh lao vào. Khối đứa vì thân hình quá ư là đầy đặn nên mắc kẹt ở cửa trông thật thảm thương. Lớp 10A nhanh chóng luôn lách vào. Những chiếc dạ dày đang réo ầm ĩ, cả bọn chạy lại quầy bán, đứa nào cũng chen miệng vào :
- Cô ơi, cho con 2 cái bánh bông lan đi!
- Cô ơi, cho con gói bim bim đi!
- Cô ơi, cho con bịch bánh.
Cô ơ- từ ngữ được lặp đi lặp lại cả chục lần không biết mấy cô có bị hắt-xì không nữa!
Bây giờ chúng ta hãy cùng ngắm nghía bàn ăn của cả lũ này!
Ê, có chè, có bánh, bim bim, kẹo mút, bò khô,.... nói chung là tất tần tật.
Bây giờ, nhào vô ăn. Ăn đi nào, ăn để tiếp thêm năng lượng cho dạ dày nào!
Lệ Anh tay cầm que kem, tay cầm gói bánh, hớn hở :
- Ngon quá trời!
Thế Bảo đang húp mì xì xụp, hứng nói thêm :
- Đương nhiên!
Có lẽ bây giờ, chúng ta phải trao giải nhất về ăn cho Khánh Linh mới được. Hết ăn bánh, rồi uống trà sữa, tiếp tục là bim bim, bánh ngọt,... Mạnh Hùng bắt đầu lại ngứa miệng :
- Ôi chao, con gái con gứa, ăn mà chẳng có một chút ý tứ gì cả!
Khánh Ly cầm cả ly trà sữa đang uống, đốp lại :
- Ừ, cảm ơn ông đã nhắc nhở, nhưng tôi nghĩ ông nên xem lại mình trước khi phê phán nhé! Kinh nghiệm đấy!
Mạnh Hùng nhìn lại chỗ mà mình đã ăn. Cũng đâu có giống "chiến trường" lắm đâu, chỉ là 4 tô mì được giải quyết nhanh gọn, 2 bịch bánh hết từ lúc nào, sữa, kẹo mút, bò khô,.. tùm lum. Hùng ta đỏ mặt, thấm thía "lời dạy" của Khánh Ly.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...