Nhớ Mãi Không Quên

Hai người nán lại ở Bắc Kinh không bao lâu thì trở về
thành phố C, chuẩn bị đến nhà Tần Vũ Dương. Dọc đường đi Cố Mặc Hàm không ngừng
nói chuyện với Tần Vũ Dương, hơn nữa đều là những nội dung không có tính kiến
thiết.

Tần Vũ Dương quay đầu híp mắt nhìn anh, "Em nói
này, Cố thiếu, anh không phải khẩn trương chứ?"

Cố Mặc Hàm đưa tay lên nới lỏng cổ áo, thành thật trả
lời,"Có
chút."

Tần Vũ Dương nhìn anh, Cố Mặc Hàm vô luận ở trường hợp
nào cũng đều trấn định tự nhiên vậy mà cũng khẩn trương? Trái tim cô ấm áp.

Đến Tần gia, bố mẹ Tần Vũ Dương trông thấy Cố Mặc Hàm
quả nhiên không còn nhiệt tình như trước, mang theo sự xa cách đạm nhạt.

"Cố
tổng, vào đây ngồi đi."

Một cái xưng hô đem Cố Mặc Hàm đẩy cực kỳ xa.

Cố Mặc Hàm không kiêu không nịnh, duy trì nụ cười lễ
phép đi vào phòng khách.

Sau khi ngồi xuống, bốn người đều không nói lời nào,
không khí có chút gượng gạo. Cố Mặc Hàm cầm trong tay cái gì đó đưa cho ông
Tần, "Bác
trai, nghe Vũ Dương nói bác thích uống trà. Đây là trà cháu nhờ người bạn mua
hộ về, để cho bác nếm thử."

Ông Tần thản nhiên nhìn thoáng qua, "Cố
tổng khách sáo quá, nhà chúng tôi cửa nhỏ nhà nghèo không nhận nổi đâu, Cố tổng
nên mang về đi."

Tần Vũ Dương nhìn ông Tần, oán trách gọi một tiếng, "Bố..."

Cố Mặc Hàm cầm trà trong tay đặt trên bàn, còn chưa
kịp nói chuyện, liền nghe đến thanh âm của bà Tần.

"Cảm
ơn Cố tổng đã đưa Vũ Dương về, thời gian không còn sớm, Cố tổng vẫn trở về
đi."

Cố Mặc Hàm khi nào thì có thái độ cúi người như vậy,
khi nào thì chịu qua loại không khí này. Anh đứng lên, cười có chút gượng ép. "Bác
trai bác gái, cháu đi trước."

Tần Vũ Dương đứng lên, giữ chặt anh, "Đợi
một chút, chúng ta cùng đi."

Bà Tần nhìn cô một cái, "Con ở lại."

Tần Vũ Dương nhíu mày, "Mẹ!"

Bà Tần đột nhiên nổi giận, "Sao?
Con trưởng thành, lông cánh cứng cáp rồi. Lời của mẹ không còn tác dụng ?"

Cố Mặc Hàm vỗ nhẹ tay cô, cười nói, "Anh đi
trước, buổi tối sẽ gọi điện cho em."

Tần Vũ Dương nhìn Cố Mặc Hàm rời đi, tức giận ngồi
trên ghế sofa.

"Bố,
mẹ, hai người làm cái gì vậy?"

Bà Tần lườm cô, "Con nha đầu này, con
không nhớ lúc trước anh ta bỏ con, cái bộ dạng nửa chết nửa sống của
con chứ? "

"Con
không phải đã nói cho hai người rồi sao? Lúc đó anh ấy cũng là bị ép buộc không
còn cách nào khác."

Tần Vũ Dương đem chuyện trước kia nói cho ông Tần bà
Tần, đương nhiên bỏ rớt một đoạn cô bị bắt cóc kia.


"Mẹ
mặc kệ nguyên nhân, mẹ chỉ thấy anh ta đã tổn thương con gái của mẹ thôi."

"Hai
người đã có thái độ như thế, vì sao còn đồng ý cho chúng con trở lại?"

"Nếu
mẹ không đồng ý, con vẫn sẽ trở về sao?"

"Mẹ!" Tần Vũ Dương thở gấp.

Bà Tần còn muốn nói cái gì đó thì bị ông Tần ngăn cản,
ông từ từ mở miệng, "Vũ
Dương, bố và mẹ con đã suy nghĩ đến, con cùng Cố Mặc Hàm không hợp."

"Chỗ
nào không hợp?"

"Môn
đăng hộ đối mặc dù là truyền thống cũ, nhưng vẫn có lý để tồn tạị. Qua nhiều
năm sóng lớn đãi cát như vậy cũng không đem nó đào thải được, đã giải thích rõ
nó vẫn có đạo lý của nó. Cố Mặc Hàm gia thế của anh ta quá tốt, hôm nay có thể
bị ép buộc bất đắc dĩ rời bỏ con, ngày mai cũng có thể vì chán ghét mà rời bỏ
con, đối với thân phận bối cảnh của anh ta mà nói, chỉ là việc nói một câu
thôi. Kết hôn sinh sống là chuyện cả đời, con phải có kế hoạch lâu dài. Hai
ngày này con vẫn ở trong nhà đi."

"Anh
ấy không phải là loại người như vậy, bố cùng mẹ con nghĩ quá nhiều rồi. Con có
thể ở trong nhà, nhưng nói trước, con cả đời này, không phải anh ấy thì không
lấy chồng."

Tần Vũ Dương trở về phòng liền gọi điện thoại cho Cố
Mặc Hàm, mới vừa tút một tiếng điện thoại đã được bắt lên.

Tần Vũ Dương dè dặt mở miệng, "Mặc
Hàm, xin lỗi, em không biết sẽ như thế này."

"Đứa
ngốc, gả cho anh rồi còn nói cái gì xin lỗi chứ."

Cách điện thoại Tần Vũ Dương dường như có thể nhìn
thấy nụ cười sủng ái trên gương mặt anh, khóe miệng cong lên.

"Anh
đi tới đâu rồi?"

"Vẫn
còn ở dưới nhà em."

Tần Vũ Dương kéo màn cửa sổ ra nhìn thấy Cố Mặc Hàm
đang dựa vào cạnh xe, một tay giữ điện thoại ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ nơi này.

Trong tiết trời rét lạnh, thấy cảnh tượng như vậy,
trong phút chốc cảm thấy thật ấm áp, vì thế mà mỉm cười.

"Anh
mau về đi."

"Được!"

"Vậy
em tắt điện thoại nghe?"

"Ừ,
được."

"Bye
bye."

"Bye bye."

Ngay lúc Cố Mặc Hàm chuẩn bị tắt điện thoại thì Tần Vũ
Dương đột nhiên kêu anh lại, "Mặc Hàm!"

"Gì
vậy?"


"Anh
có tức giận không?"

Tần Vũ Dương vì biểu cảm không nóng không hỏa của Cố
Mặc Hàm mà cảm thấy bất an, người bình thường đụng phải tình huống này đã sớm
lật bàn rồi, huống chi là anh, đều là người ta nhìn sắc mặt anh, có khi nào anh
lại nhìn sắc mặt người ta đâu, theo lý thuyết, bây giờ anh không phải là đang
rất tức giận sao?

Cố Mặc Hàm vẫn là thanh âm kia, ôn nhu đáng sợ, "Không
có."

"Thật
không có?"

"Thật
không có."

Tần Vũ Dương không rõ, "Anh vì sao không tức
giận?"

Bên kia trầm mặc một hồi, Cố Mặc Hàm lại mở miệng lần
nữa. Giọng nói trầm thấp dễ nghe của anh trộn lẫn trong tiếng gió, sau một lúc
rất lâu, Tần Vũ Dương rõ ràng có thể cảm giác được thanh âm của anh ở bên tai,
cảm giác hạnh phúc lấp đầy trong tim.

"Lúc
đó rất tức giận, về sau, anh nghĩ, anh yêu em thì sẽ yêu mọi thứ của em, ưu
điểm của em, khuyết điểm của em, cũng sẽ yêu người nhà của em. Cảm ơn hai bác
đã dưỡng dục em, cho em lớn lên thật khỏe mạnh, mới có thể để anh gặp được em,
anh cần phải biết ơn hai bác. Sau khi đã trải qua nhiều chuyện, hai bác không
chấp nhận anh cũng là dễ hiểu, chờ sau này anh làm bố, nếu có tên tiểu tử thúi
nào đó dám tổn thương con gái anh như vậy, anh nhất định sẽ không cho cậu ta
vào cửa! Vũ Dương, xin lỗi, là anh để cho em nhiều tổn thương, về sau sẽ không
như thế nữa.

Đừng
lo lắng, anh sẽ cố gắng để cho hai bác chấp nhận anh.

Anh
sẽ cho hai bác biết, trên cái thế giới này, ngoại trừ anh ra ai cũng không có
tư cách ở bên cạnh em.


Dương, hạnh phúc của em là phải tự tay anh đưa cho em, với người khác anh không
yên tâm."

Tần Vũ Dương gật đầu cười, mặc dù anh không nhìn thấy
được.

Ngày hôm sau, sáng sớm Tần Vũ Dương rời nhà đi làm thì
thấy ở trong hoa viên của tiểu khu có một người đi bên cạnh bố mình cũng đang
tập thể dục, sau khi chạy vài vòng, lại ở bên cạnh ông giống như đang cùng đánh
Thái Cực, Tần Vũ Dương nhìn một lát, cười rời đi.

Buổi tối về đến nhà, liền thấy ba mẹ mình ngồi ở trên
ghế sofa tập chăm chú xem ti vi.

"Bố,
mẹ, hai người chẳng lẽ ngay cả cơm cũng không cho con ăn ?"

Bà Tần cũng không quay đầu lại chỉ vào phòng bếp, trả
lời có lệ, "Có
người làm rồi."

Tần Vũ Dương đi vào phòng bếp liền thấy Cố Mặc Hàm đeo
tạp dề bận rộn đến hăng say, động tác thành thạo đẹp mắt, rất đáng thưởng thức.

Cố Mặc Hàm vừa quay đầu lại thấy cô, cười nói, "Tan
việc? Nhanh đi thay quần áo, sẽ lập tức dọn cơm!"

Tần Vũ Dương học anh động tác nhướn mày, "Em
nói, Cố thiếu, làm thế nào anh đánh vào trong nội bộ của địch được vậy?"


Cố Mặc Hàm cũng hơi nhướn mày, mị hoặc cùng khí chất
cao quý lơ đãng bay ra, "Chồng
em là ai chứ, đây chỉ là một việc cỏn con mà thôi."

Tần Vũ Dương nhìn si dại, sau một hồi lâu lắc đầu, rồi
thở dài, chỉ được bắt chước bừa [1].

Trên bàn cơm, ông Tần bà Tần trực tiếp bỏ qua Cố Mặc
Hàm, cơm nước xong lại vui vẻ ngồi xuống trước ti vi. Tần Vũ Dương bình tĩnh
nhìn một màn quỷ dị trước mắt, lại nhìn về phía Cố Mặc Hàm.

Cố Mặc Hàm giống như không để ý chút nào, ăn đến say
sưa.

Ăn cơm tối xong lại lau bàn, rửa chén, sau đó mang
trái cây đã rửa sạch đi đến phòng khách, cung kính nói với ông Tần bà Tần,"Bác trai bác gái,
không còn chuyện gì nữa, cháu đi về trước."

Ông Tần bà Tần phất phất tay, tầm mắt dán chặt vào màn
hình TV.

"Em
tiễn..." Tần Vũ Dương lời còn chưa nói hết đã bị gián đoạn.

"Vũ
Dương, con đi phòng mẹ lấy cho mẹ kính lão. Haiz, lớn tuổi rồi, cái gì cũng
thấy không rõ."

Tần Vũ Dương nhịn không được mắt trợn to, mẹ, mẹ có
cách xa ti vi đâu, lại muốn kính lão làm gì. Kiếm cớ cũng không tìm một cái cớ
cho tốt.

Cố Mặc Hàm cười cười bèn rời đi.

Tần Vũ Dương nhìn lại ti vi đột nhiên kêu lên, "Mẹ, mẹ
giặt rèm cửa!"

Bà Tần mắt nhìn rèm cửa sổ, bình tĩnh mở miệng, "Ah,
không phải mẹ giặt."

"Không
phải mẹ giặt ? Bố con giặt ?"

Ông Tần lắc đầu, "Cũng không phải bố
giặt."

Tần Vũ Dương kịp phản ứng lại, "Cố Mặc
Hàm giặt ? !"

Cô nhìn bên trong bên ngoài một lần, trong nhà xác
thực gọn gàng sạch sẽ rất nhiều, có thể giặt đều giặt sạch, nơi nào có thể lau
đều lau sạch, cô cuối cùng đứng ở trước ti vi chắn lại màn hình,"Mẹ đem Cố Mặc Hàm
làm công nhân vệ sinh à? Hay là cái loại dùng miễn phí?"

Sau đó lại thêm một câu, "Anh ấy không phải ở nhà
chúng ta quét dọn vệ sinh một ngày chứ?"

"Không
phải là mẹ bảo cậu ta làm, là cậu ta chủ động yêu cầu. Mẹ nhìn cậu ta nhiệt
tình như vậy, cũng không tiện mà cự tuyệt. Mau tránh ra, đừng cản trở mẹ xem
phim."

Tần Vũ Dương không nói gì, "Mẹ, mẹ
không phải đang chỉnh anh ấy chứ? Mẹ có biết đôi tay kia một ngày có thể kiếm
ra bao nhiêu tiền không? Cái nhà này cũng có thể mua mấy căn đó!"

Bà Tần đứng dậy kéo cô qua một bên, "Tránh
ra, đừng quấy rầy mẹ xem ti vi."

Tần Vũ Dương không thể tin trở về phòng, đi đến một
nửa, nghe được ở phía sau ông Tần gọi, "Bảo cậu ta, sáng mai qua
đây sớm một chút, sáng sớm tập thể dục bố muốn chạy xa tý nữa."

Tần Vũ Dương nằm ở trên giường, cả buổi cũng không
phản ứng. Điện thoại vang lên thật lâu cô mới uể oải nhận.

"Alô."

Bên kia là một thanh âm làm nũng, "Bà xã,
anh cũng sắp kiệt sức rồi."

Tần Vũ Dương gật đầu, "Mệt mỏi là bình thường,
nếu một ngày em làm nhiều việc như vậy em cũng mệt mỏi, không đúng, phải nói
cho dù em có kiệt sức, thì một ngày em cũng không làm được nhiều việc như
vậy."

"Anh
có phải rất giỏi không?"


"Giỏi
lắm."

"Vậy
không phải em nên thưởng cho anh sao?"

"Ừ,
thưởng thế nào?"

Bên kia là một giọng hưng phấn, "Em
xuống đi."

"Cái
gì?" Tần Vũ Dương bối rối, nửa ngày mới kịp phản ứng.

Cô nhẹ nhàng mở cửa phòng, đèn phòng khách đã tắt, cô
rón ra rón rén ra khỏi nhà.

Khẽ "két" một tiếng truyền vào phòng ngủ
chính, ông Tần nhìn về phía bà Tần, "Haiz, bà xã, con gái bà
theo người ta bỏ trốn rồi."

Bà Tần vẻ mặt bất đắc dĩ, "Nữ đại
bất trung lưu [2] mà!"

"Nói
thật, Cố Mặc Hàm này thật sự tốt, bà thấy sao?"

Bà Tần đeo kính lão xem báo, "Ừ,
việc nhà làm không tệ."

Ông Tần lại nghĩ, "Có điều, cá chua Tây Hồ
tối nay hình như không đủ chua."

Bà Tần tiếp lời, "Thịt bò phao tiêu cũng
không đủ mềm."

"Cuối
cùng súp hải sản kia..."

"Còn
có cái kia..."

Tần Vũ Dương cùng Cố Mặc Hàm làm thế nào cũng không
bao giờ nghĩ tới hai ông bà già lại đang đang thảo luận cái đề tài này.

Tần Vũ Dương đứng ở dưới lầu nhìn nhìn, ở trong bóng
một cây đại thụ thấy được một chiếc xe, phong cách màu sắc giống xe anh. Cô từ
từ đến gần, cửa ngồi phía sau xe liền mở ra, Cố Mặc Hàm nửa nằm ở trên ghế sau.

Cô ngồi vào, "Anh sao lại đổi
xe?"

Cố Mặc Hàm một tay kéo qua cô ôm chặt vào trong ngực,"Đừng nói chuyện,
để cho anh ôm một cái. Một ngày không gặp em, anh nhớ muốn chết."

Vừa nói vừa dùng cằm cọ vào tóc cô.

Tần Vũ Dương ngoan ngoãn nửa nằm trên người anh, cảm
thụ được sự lên xuống trong ngực anh, lắng nghe nhịp tim đập mạnh mẽ của anh,
từ từ nhắm mắt lại, khóe miệng mang theo nụ cười ấm áp.

Vào lúc này hạnh phúc lại trong nháy mắt nở rộ, khắp
bốn phía.

Thì ra, đơn giản, thật lòng, đây chính là tình yêu.

Có lẽ,

Sinh mệnh của chúng ta,

Đã định trước phải trải qua như vậy hoặc là bất ngờ
rực rỡ cùng thê lương.

Như vậy,

Hãy tìm người đó, trong tay, đi đến đầu bạc.

_________

[1] Nguyên
văn Đông thi hiệu tần. Dựa theo tích: Nàng Tây Thi xinh đẹp mỗi lần nhăn mặt vì
cơn bệnh bẩm sinh giày vò, lại càng xinh đẹp hơn. Nàng Đông Thi xấu xí thấy
thế, cũng bắt chước làm điệu bộ nhăn mặt nhưTây Thi, không ngờ lại càng xấu xí
hơn, ai trông thấy nàng cũng vội vã lánh xa.

[2] Nữ
đại bất trung lưu: Con gái lớn không
thể giữ trong nhà. Con gái là con người ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận