Nhớ Mãi Không Quên

Tần Vũ Dương cung kính chào hỏi, người một nhà hiền
hòa nhìn cô mỉm cười.

Đây là lần đầu tiên Cố Mặc Hàm mang con gái về nhà, ý
nghĩa của nó cũng có thể nghĩ đến.

Sau khi ngồi xuống, cụ ông Cố không nói được lời nào
chỉ nhìn Tần Vũ Dương, Tần Vũ Dương thẳng thắn nhìn lại, ánh mắt trong suốt, từ
từ cụ ông Cố bật cười, gật gật đầu. Có lẽ là nguyên do cuộc gọi của Cố Mặc Hàm
lần trước, thái độ bình thường của Cố Dật Phong trước mặt luôn mang theo nụ
cười, dáng dấp y hệt người bố hiền lành, cùng Diệp Thấm Đình hai người kẻ xướng
người hoạ cùng Tần Vũ Dương trò chuyện, dù sao gia đình cũng là như vậy, bố mẹ
quan tâm cũng chỉ đơn giản là bao nhiêu tuổi, bố mẹ làm cái gì, công tác ở đâu
vv...

Cố Mặc Hàm ở bên cạnh chỉ lắng nghe không nói tiếng
nào, thỉnh thoảng sờ sờ tóc Tần Vũ Dương. Tần Vũ Dương ngay trước mặt người Cố
gia cũng không tiện lườm anh, anh càng thêm táo tợn.

Chị dâu Dương Y của Cố Mặc Hàm cười nhìn cô, có lẽ là
do mang thai, Tần Vũ Dương cảm thấy toàn thân chị ấy tỏa ra mẫu tính chói lọi.

Trải qua quan sát của Tần Vũ Dương, Cố Mặc Thần trông
càng giống ông Cố, mà Cố Mặc Hàm thì trông giống mẹ nhiều hơn, đặc biệt là đôi
mắt xinh đẹp kia, nhưng mũi thì giống ông Cố như đúc.

Ở trên bàn cơm, người một nhà vui vẻ hòa thuận, liên
tục mời Tần Vũ Dương ăn thật nhiều món ăn, cảnh tưởng tương đối hài hòa.

Ăn xong cơm tối, Tần Vũ Dương giành đi vào phòng bếp
rửa chén, Diệp Thấm Đình ngăn cản, Cố Mặc Hàm ở đàng kia vạch trần khuyết điểm
của cô: "Mẹ,
mẹ để cho cô ấy đi đi, cô ấy ở phòng bếp chỉ sợ sẽ thành loại gì đâu."

Tần Vũ Dương có chút lúng túng, dù sao bất luận bà mẹ
chồng nào cũng đều không hi vọng cô con dâu của mình không biết nấu ăn đi?

Diệp Thấm Đình cười đánh Cố Mặc Hàm một cái, "Không
biết nấu ăn thì sao nào, năm đó khi mẹ gả đi chẳng phải cái gì cũng không biết
sao? Con đừng ở chỗ này cản trở nữa, thật không dễ gì trở về nhà một lần đi nói
chuyện cùng bố bọn con đi."

Trong phòng bếp, Diệp Thấm Đình bảo bà vú đi ra, tinh
tế đánh giá Tần Vũ Dương, khuôn mặt nhỏ trắng ngần bởi vì mới vừa ăn cơm xong
hiện ra màu đỏ nhàn nhạt, tay áo lông được xoắn lên, cúi đầu nghiêm túc rửa
chén, động tác có chút vụng về, nhìn ra được không phải là thường xuyên làm,
thậm chí có chút khẩn trương.

Diệp Thấm Đình nhận chén cô rửa sạch sẽ dùng khăn lau
khô bỏ vào trong máy sấy chén tiệt trùng, tất cả ngay ngắn có trật tự. Bà vừa
lau thuận tiện mở miệng: "Vũ
Dương à, đứa nhỏ Mặc Hàm này, từ nhỏ đã nghịch ngợm phá phách, từng bị đánh so
với Mặc Thần chỉ nhiều hơn thôi, bây giờ dù sao cũng đã trưởng thành đã hiểu
chuyện. Nó có mấy lời không tiện nói ra khỏi miệng, nhưng con phải hiểu được
trong lòng của nó là nghĩ cái gì. Mấy năm nay bên cạnh nó vẫn không có cô gái
nào, lúc mới từ Mỹ trở về có nói với bác, nó ở thành phố C có thích một cô gái,
bác nghĩ chắc là con. Cái gia đình này của chúng ta cũng rất đơn giản, chính là
hi vọng bọn nhỏ vui vẻ hạnh phúc. Con là đứa bé ngoan, cũng thấy được, Mặc Hàm
rất quý trọng con, các con về sau phải thật hòa hợp đấy."

Tần Vũ Dương nghe có chút xúc động, nhìn bà Cố gật gật
đầu.

Cố Mặc Hàm ở trong phòng khách nhìn Dương Y chỉ huy

anh trai nhà mình vội bên này gấp bên kia, anh chế nhạo: "Em nói
này, đồng chí Cố Mặc Thần, anh thật không hỗ là đầy tớ của nhân dân đó! Đi làm
vì nhân dân phục vụ, tan việc cũng không nhàn rỗi ?"

Dương Y liếc mắt nhìn anh, trong miệng làm nũng: "Ông
xã, em muốn ăn nho!"

Cố Mặc Thần lập tức lột nhỏ thật sạch dâng đến bên
miệng bà xã.

Cố Mặc Hàm buồn nôn, "Ông nội, bố, các người
cũng không quản sao, nha đầu họ Dương kia sẽ nhanh thành lão Phật gia
mất!"

Cụ ông Cố không lên tiếng, Cố Dật Phong háy anh một
cái:"Đã
nói với em biết bao nhiêu lần, cô ấy là chị dâu em, trước kia có thể gọi như
vậy, hiện tại thì không được, còn nữa, chị dâu em đang mang thai đấy, anh trai
em săn sóc yêu chiều không được sao?"

Dương Y có thoại học thoại: "Đúng
vậy, chồng tôi săn sóc yêu chiều tôi không được sao?"

Cố Mặc Hàm nhìn ông nội và bố đều là một dáng vẻ tình
ngay lý thẳng, hiển nhiên đã ngầm cho phép, anh đã kinh ngạc. Nên biết, không
khí của Cố gia lúc nào cũng là nghiêm túc, giống như cảnh tượng như này anh
chưa bao giờ cho rằng sẽ xảy ra trong nhà mình.

Anh vừa nghiêng đầu hướng về phía Tần Vũ Dương đang từ
phòng bếp đi ra kêu to: "Bà
xã, anh cũng muốn ăn nho!"

Tần Vũ Dương nhìn mọi người nhỏ giọng hỏi: "Anh lại phát
điên cái gì thế?"

Diệp Thấm Đình sau khi ngồi xuống hỏi ông Cố: "Nó làm
cái gì vậy?"

Cố Dật Phong cười cười.

Cố Mặc Hàm lôi kéo cô ngồi xuống: "Anh muốn ăn
nho!"

"Ăn
nho sao anh không tự mình lấy đi?" Tần Vũ
Dương nhìn anh kỳ quái hỏi.

Cố Mặc Hàm quay đầu hướng Dương Y nói: "Đúng
vậy, ăn nho sao cô không tự mình lấy đi?"

Dương Y vuốt bụng, đắc ý nói: "Tôi
mang thai."

"Mang
thai thì giỏi sao", Cố Mặc Hàm vẻ mặt không phục, xoay
đầu lại nói với Tần Vũ Dương: "Bà xã, chúng mình cũng sinh một đứa
đi."

Tần Vũ Dương mặt đỏ như trích ra máu, "Anh
bệnh thần kinh à!"

Người một nhà cười ha ha, vẻ sống động vui vẻ này chưa
từng có bao phủ không khí Cố gia.


Diệp Thấm Đình bảo bà vú giúp dọn dẹp phòng khách, hai
người ở Cố gia cũng có chỗ bớt phóng túng, Tần Vũ Dương đi phòng khách, Cố Mặc
Hàm về phòng mình.

Tần Vũ Dương ban ngày ngủ đã nhiều, hiện tại nằm ở
trên giường không có có một chút buồn ngủ nào. Điện thoại có tiếng tin nhắn,
gởi từ Cố Mặc Hàm, chỉ hai chữ, lời ít mà ý nhiều.

Mở cửa.

Đêm, yên tĩnh.

Tần Vũ Dương nhẹ nhàng xuống giường mở cửa, Cố Mặc Hàm
thoáng cái xông vào đóng cửa lại.

Tần Vũ Dương nhỏ giọng hỏi: "Anh
làm gì vậy? Mau trở về, đừng để người khác trông thấy."

Cố Mặc Hàm lôi kéo cô đi hướng chiếc giường, "Anh
không ôm em là không ngủ được, thật sự."

Cuối cùng lôi kéo cô nằm ở trên giường, ôm vào trong
ngực, đắp kín mền.

Tần Vũ Dương có chút nóng nảy: "Trời
ơi, không được, bị bác trai bác gái nhìn thấy thì làm sao bây giờ ?"

Cố Mặc Hàm hôn nhẹ cô, "Không có chuyện đâu, anh
chỉ nằm một lát rồi sẽ trở về."

Tần Vũ Dương đã quen thuộc cái ôm ấp này mí mắt dần
dần nặng trĩu, sau khi Cố Mặc Hàm kéo chăn lên thì con mắt cũng lập tức nhắm
lại, mà "Một lát" trong miệng Cố Mặc Hàm chính là một đêm.

Ngày hôm sau, khi Cố Mặc Hàm tỉnh lại trên giường chỉ
còn lại một mình anh, anh rửa mặt xong ra khỏi phòng, vừa vặn đụng phải Cố Mặc
Thần, Cố Mặc Thần híp mắt, Cố Mặc Hàm ánh mắt trong suốt nhìn anh trai, hiển
nhiên xem thường ý nghĩ xấu xa của anh trai, đủng đỉnh đi xuống lầu.

"Mẹ." Cố Mặc Hàm thấy mẹ đang bày món ăn, bánh bao bánh quẩy
rau muối xếp bày cả bàn, liền qua đi giúp.

"Này,
con còn nói Vũ Dương không biết nấu ăn, mẹ nhìn cô ấy nấu cháo cũng nấu rất
ngon đấy, đi phòng bếp xem cháo xong chưa, đã xong liền bưng ra."

Trong phòng bếp, Tần Vũ Dương đang dùng cái muỗng
khuấy cháo, mùi thơm bốn phía, ở giữa hạt gạo trắng trẻo béo gậy được điểm
xuyết màu vàng của hạt bắp và màu đen của hạt vừng. Anh từ phía sau ôm lấy Tần
Vũ Dương, hít sâu một hơi, "Bà xã, thật thơm."

Một câu hai nghĩa.

Tần Vũ Dương một bên hết nhìn đông tới nhìn tây một
bên giãy giụa: "Anh
mau buông tay, bác gái đi vào ngay đó. Cháo đã xong, chuẩn bị ăn sáng
thôi."

Cố Mặc Hàm từ từ buông tay đứng thẳng người, nhìn Tần
Vũ Dương đem cháo múc ra, sau đó anh bưng đi ra ngoài.


Cụ ông Cố nếm thử một ngụm, cười nói với Tần Vũ Dương:"Thật ngon, độ nóng
rất vừa."

"Ông
thích thì ăn nhiều một chút."

Cụ ông Cố cười tủm tỉm gật đầu.

Nếm qua điểm tâm, Cố Mặc Hàm và Tần Vũ Dương chuẩn bị
trở về thành phố C, trước khi đi, ông Cố bà Cố dặn dò bọn họ có nhiều thời gian
thì trở lại.

Trở về thành phố C, không bao lâu cũng đã đến cửa ải
cuối năm. Cố Mặc Hàm muốn Tần Vũ Dương cùng anh trở về Bắc Kinh mừng lễ năm
mới, nhưng ông Tần mới ra viện không lâu, Tần Thanh Dương đi nhà mẹ chồng mừng
lễ năm mới, trong nhà chỉ còn lại một mình bà Tần, Tần Vũ Dương không yên tâm,
nên không đồng ý.

Sau đó, Cố Mặc Hàm vô số lần hối hận, nếu như lúc ấy
thái độ anh cứng rắn hơn chút nữa, kiên trì mang Tần Vũ Dương trở về Bắc Kinh,
có phải sẽ không phát sinh những chuyện kia hay không.

Cố Mặc Hàm mè nheo đến buổi chiều hai mươi chín mới
đi, anh đưa Tần Vũ Dương đến Tần gia, ở cửa hôn rồi lại hôn nữa mới chịu rời
đi.

Từ khi Tần Vũ Dương quen biết Lãnh Thanh Thu vào cái
năm đó, hai nhà liền cùng nhau mừng lễ năm mới, buổi chiều giao thừa Lãnh Thanh
Thu mang theo bà Lãnh đi vào Tần gia, người hai nhà cùng nhau chuẩn bị cơm tất
niên.

Ngày cuối cùng của một năm, mặc dù không có pháo hoa
làm nổi bật, nhưng không khí năm mới vẫn là rất nồng, giăng đèn kết hoa, mọi
người trên mặt đều mang theo niềm vui sướng. Tần Vũ Dương cùng Lãnh Thanh Thu
mua sắm ở siêu thị, trong siêu thị người đông nghìn nghịt.

Tần Vũ Dương cảm thấy Lãnh Thanh Thu yên tĩnh khác
thường, "Nè,
cậu có chuyện gì vậy?"

Lãnh Thanh Thu trầm mặc không nói lời nào, yên lặng
đem đồ đã mua bỏ vào trong xe kéo.

"Cãi
nhau với Thạch Lỗi ?" Cô
thăm dò hỏi thử.

"Chỉ
sợ không phải đơn giản gây gổ như vậy." Lãnh Thanh Thu hừ lạnh.

Tần Vũ Dương ngẩng đầu nhìn sắc mặt của cô, cũng trầm
mặc.

Cho dù quan hệ khuê mật khá hơn, cũng sẽ có một chút
khu vực cấm là không thể đụng vào, ví dụ như, khuê mật của bạn trai. Tần Vũ
Dương thông minh lựa chọn ngậm miệng.

Qua một lúc, Lãnh Thanh Thu bỗng nhiên ngữ điệu bình
thường hỏi, "Chị
gái Liễu đó, cô ấy không phải là cũng chỉ có một mình sao, chúng ta gọi cô ấy
tới đây đi!" Vừa nói còn vừa
phối hợp với vẻ mặt tung tăng như chim sẻ.

Tần Vũ Dương nuốt nước miếng, "Chị à,
đừng, chị như vậy còn dọa người hơn hồi nãy nữa đó."

Lãnh Thanh Thu liếc cô một cái, "Cậu nhanh đi
gọi điện hỏi thử, nếu cô ấy không có cùng Mạc Sính Dã đi Bắc Kinh, bản thân một
người tự mừng lễ năm mới cũng có nhiều cô đơn đó!"

Tần Vũ Dương lấy điện thoại ra, bấm số Liễu Vận Ca,
qua thật lâu, Liễu Vận Ca mới bắt.


"Vận
Ca, cô vẫn còn ở thành phố C sao?"

"Vẫn
ở, có chuyện gì sao?"

"Ah,
bây giờ tôi và Thanh Thu đang mua đồ ở siêu thị, nhưng đồ nhiều quá xách không
nổi, cô có thể tới đây giúp một chuyện không?"

Liễu Vận Ca do dự một lát, rồi đồng ý.

Cúp điện thoại, Lãnh Thanh Thu khó hiểu: "Sao
cậu không nói là gọi cô ấy đến cùng nhau mừng lễ năm mới chứ?"

"Cậu
cho là, người kiêu ngạo như Liễu Vận Ca sẽ tiếp nhận kiểu thông cảm khó hiểu
này sao?"

Lãnh Thanh Thu suy nghĩ một chút, gật đầu, trào phúng
mở miệng, "Tâm
địa gian xảo của cậu một chút cũng không kém so với đàn ông đâu."

Tần Vũ Dương cắt đứt cô, "Cậu đây đã sai rồi, kỳ
thật trên thế giới này hoa tâm nhất chính là phụ nữ, khi phụ nữ hay là cô gái
muốn một hoàng tử bạch mã, sau khi đợi cho cô ta trở thành người vợ lại muốn
thành một người thuần thục vững vàng trong sự nghiệp giành được tình cảm một
lòng của kim cương Vương lão ngũ: mà đàn ông luôn luôn một lòng, từ khi bọn họ
trưởng thành cho đến sau này tâm tư duy nhất vẫn là người phụ nữ trẻ tuổi xinh
đẹp."

Lãnh Thanh Thu nhịn không được bật cười: "Ngụy
biện của cậu thật hay."

Khi hai người xếp hàng tính tiền liền thấy Liễu Vận Ca
đang ở lối ra chờ các cô. Về đến cổng, Liễu Vận Ca liền tạm biệt, Tần Vũ Dương
ra hiệu bằng mắt đối với Lãnh Thanh Thu, Lãnh Thanh Thu lập tức hiểu ý.

"Chị
gái Liễu, cô giúp chúng tôi xách vào đi mà, thật làm phiền cô rồi."

Liễu Vận Ca đành phải giúp đỡ đem vào. Vào đến cửa,
Lãnh Thanh Thu liền hướng ba vị lão nhân long trọng giới thiệu Liễu Vận Ca,
cũng nhắc tới cô một mình ở thành phố C.

"Nếu đã như thế, vậy thì ở lại cùng nhau mừng lễ
năm mới đi, nhiều người cũng náo nhiệt mà." Ông Tần vui vẻ hớn hở mở
miệng.

"Không
cần, bác trai." Liễu Vận Ca lễ
phép cự tuyệt.

"Chị
gái Liễu, cô vẫn ở lại đi." Lãnh
Thanh Thu nắm cả cánh tay của cô không ngừng đong đưa.

"Đúng
vậy. Vận Ca, ở lại đi." Tần
Vũ Dương đóng cửa lại.

"Vận
Ca à, đừng khách sáo, đem nơi này thành nhà mình là được. Cháu và Vũ Dương
Thanh Thu đem thức ăn nấu cho buổi tối rửa sạch, bác và bác Lãnh bọn con đi làm
sủi cảo, ông Tần ông đem trái cây rửa đi." Bà Tần trực tiếp không để mắt đến sự từ chối khéo của
Liễu Vận Ca bắt đầu phân công nhiệm vụ.

Liễu Vận Ca sửng sốt một chút, "Dạ,
ah."

Tần Vũ Dương vẻ mặt sùng bái nhìn bà Tần, mẹ bề trên
đại nhân, thời khắc mấu chốt vẫn phải có mẹ nha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận