Nhớ Mãi Không Quên

Lý Thanh Viễn đi rồi, Cố Mặc Hàm liền đi vào phòng
tắm, rất nhanh truyền đến tiếng nước chảy ào ào. Tần Vũ Dương thấy Lý Thanh
Viễn mang theo sự phấn khích không thể đè nén giống như con thỏ nhảy lên đi ra
ngoài, cô dường như thấy danh dự của cô đang tan vỡ, vỡ ra khắp nơi.

Tần Vũ Dương nghĩ lấy năm năm kinh nghiệm của cô mò
mẫm lăn lộn ở trên thương trường ra hỏi thăm, hiện tại hành động sáng suốt nhất
chính là cố gắng lấy lòng Cố Mặc Hàm, nói không chừng anh sẽ vui vẻ có thể giúp
cô giải quyết vấn đề quần áo.

Lúc Cố Mặc Hàm đi ra liền chứng kiến Tần Vũ Dương nở
nụ cười đứng ở giữa phòng, toàn bộ rèm cửa sổ đã được kéo lên, ánh nắng xuyên
qua cửa sổ sát đất rải đầy cả căn phòng, còn Tần Vũ Dương thì đứng trong ánh
nắng, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ, không mang theo chút son phấn nào,
Cố Mặc Hàm nhìn thấy thì điểm tức giận trong lòng đều tản đi, lại không kéo
xuống được mặt mũi, vẫn như trước mặt không chút thay đổi vừa lau tóc vừa đi
vào phòng thay quần áo, "Soạt" một tiếng kéo cửa phòng thay quần áo
ra.

Tần Vũ Dương thò đầu nhìn vào trong phòng thay quần
áo, có thể thấy quần áo giày đều sắp xếp đặt vào thật ngăn nắp, trong lòng vẫn
không quên hận thù những người giàu sang: thực hủ bại mà! Còn chuẩn bị một
phòng thay quần áo, một người đàn ông mua nhiều quần áo như vậy làm gì chứ!
Nghĩ đến cái đó của mình vừa vặn, tủ quần áo luôn lộn xộn, Tần Vũ Dương bĩu
môi.

Cố Mặc Hàm rất nhanh ăn mặc chỉnh tề, áo T-shirt dài
tay màu trắng, quần thường màu xám tro, đầu tóc ướt sũng, có vẻ đặc biệt trong
ánh mặt trời, như một cậu sinh viên có chí tiến thủ bồng bột. Tần Vũ Dương đột
nhiên ý thức được, thì ra đã qua nhiều năm như vậy.

Cố Mặc Hàm nhìn điệu bộ ngơ ngác của Tần Vũ Dương rất
hưởng thụ, ngoài miệng lại không chút lưu tình: "Sao em còn ở nơi này
?"

Tần Vũ Dương sửng sốt: "Vậy tôi nên ở đâu
?"

Cố Mặc Hàm ánh mắt trong suốt, khóe miệng câu lên nụ
cười tà mị, nhưng giọng nói lại trào phúng: "Sau tình một đêm, không
phải hai người không nên ở lại đến lúc mỗi người đi một ngả đường ai nấy đi
sao? Từ nay về sau anh đi đường Dương quan[1] của anh, em đi
qua cầu Nại Hà [2] của em."

"Ah
hừ!" Tần Vũ Dương xì anh một cái!

Mặc dù là thế, Tần Vũ Dương nghe được sự trào phúng
của anh, tất cả ủy khuất trong lòng đều nổi lên không sao đè nén được. Cô hiện
tại nửa người dưới vừa mỏi vừa đau, đầu sỏ gây nên còn không phải là anh sao?
Không phải chỉ là nói sai một câu thôi sao, còn níu lấy không tha như vậy chứ?

Ở phương diện đấu võ mồm của Tần Vũ Dương trước nay
cũng không thua người, mỗi khi người khác chế ngạo cô, trêu chọc cô, châm chọc
cô, thì cô luôn có thể bình tĩnh tự nhiên đánh trả lại, nếu thực sự không được,
liền sẽ lựa chọn đồng quy vu tận, chưa từng có giống như bây giờ, nhưng mà cô ở
trước mặt Cố Mặc Hàm vẫn là không cường ngạnh lên nổi. Những lời này người khác
nói ra, cô có thể cười lạnh đánh trả lại, thế nhưng từ trong miệng Cố Mặc Hàm

nói ra cô vẫn cảm thấy ủy khuất. Nghĩ tới đây hốc mắt của cô có chút nóng lên,
không biết mình rốt cuộc là có cái tâm lý gì.

Cố Mặc Hàm nhìn ánh mắt của cô từ từ trở nên trong
suốt, mới phát giác được mình quá nóng. Anh biết rõ Tần Vũ Dương không phải là
loại cô gái rất cởi mở đó, lời vừa rồi nói với cô, quả thật có chút khó nghe,
anh chính là phát cấu chỉ vì Tần Vũ Dương không tiếc hủy hoại danh dự của mình
cùng phân rõ giới hạn với anh.

Anh đi tới nhẹ nhàng kéo Tần Vũ Dương lại, trên người
của cô, trên tóc có cùng mùi thơm như anh. Cố Mặc Hàm bỗng nhiên ý thức được,
mình bị làm khổ lâu như vậy, cũng không phải là muốn như bây giờ sao?

Cố Mặc Hàm sờ sờ tóc của cô, giọng điệu ôn nhu khẽ
nói:"Em
còn có đau hay không ? Nếu không lên giường nằm một lát?"

Nhiệt độ trên mặt của Tần Vũ Dương cấp tốc tăng lên,
lệ trong mắt cũng lui trở về, cô đẩy Cố Mặc Hàm lui ra một bước, trừng mắt Cố
Mặc Hàm: "Lưu
manh!"

Cố Mặc Hàm lập tức bày ra một bộ dáng bất cần đời của
hoa tâm đại thiếu gia, trêu tức mở miệng: "Anh là lưu manh, lại
không biết tối hôm qua là ai ở dưới người của anh khóc cầu xin anh cái tên lưu
manh này càng lưu manh một chút, ừm?"

Cái từ "Ừm" kia bị anh nói quanh co xoay tròn, đánh thẳng vào lòng
người. Tần Vũ Dương mặt đỏ giống như trái cà chua nhỏ, trong lòng Cố Mặc Hàm
càng vui vẻ, tâm tình của anh vô cùng tốt nhìn Tần Vũ Dương: "Em
mặc áo choàng tắm của anh nhìn thật đẹp, chỉ là, anh càng thích dáng vẻ em
không mặc quần áo hơn."

Bây giờ Tần Vũ Dương cảm thấy Cố Mặc Hàm dường như một
ông tổ thế hệ thứ hai không làm việc đàng hoàng, không kiêng kỵ gì, cái gì cũng
dám nói, còn có chỗ nào như người lịch sử, điệu bộ của người khiêm tốn trước
đây ?

Tần Vũ Dương hít sâu một hơi: "Chuyện
đó, tôi muốn trở về."

Cố Mặc Hàm nhíu mày: "Trở về đi, anh cũng
không có ngăn em mà."

Tần Vũ Dương nắm chặt tay, ngẩng đầu nhìn Cố Mặc Hàm,"Quần áo của tôi
ướt..."

"Em
là hi vọng nhà của anh có quần áo của phụ nữ sao?" Cố Mặc Hàm ngồi trên ghế sofa, duỗi cánh tay thật dài
ra, nhàn nhã thoải mái.

Tần Vũ Dương sợ lần thứ hai chọc giận Cố Mặc Hàm, thì
cô thật sự là một chút hi vọng cũng không có, "Không phải vậy, tôi
không phải là ý tứ đó, anh không phiền thì đi giúp tôi giúp tôi mua?"

Cố Mặc Hàm một mực từ chối: "Không
tiện. Bây giờ anh không muốn ra cửa."


Mua quần áo? Mua quần áo trở về chỉ sợ em lập tức sẽ
rời khỏi đi?

"Em
có thể ở chỗ này chờ cho quần áo khô, anh không ngại em tạm thời đợi ở chỗ này
đâu." Cố Mặc Hàm làm một vẻ rất thật lòng.

Tần Vũ Dương triệt để sụp đổ, cô biết mà! Cô biết Cố
Mặc Hàm sẽ không giúp mình mà!

"Cố
Mặc Hàm, bây giờ là mùa đông, quần áo không thể khô nhanh như vậy, hôm nay tôi
còn phải đi làm, chính là cái dự án kia, tiến độ của tôi chậm đối với anh cũng
không có lợi, có đúng không?" Tần Vũ Dương dùng tình
cảm để thuyết phục đối phương, dùng đạo lý đả động đối phương.

Cố Mặc Hàm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Vũ Dương
nhăn một tờ giấy dần dần nở nụ cười, ý cươi biểu đạt thẳng đến đáy mắt: "Em cầu
xin anh đi, em van cầu anh, anh liền giúp em."

Tục ngữ không phải đã nói rồi sao, con thỏ nổi nóng
còn cắn người mà, huống chi Tần Vũ Dương chính là một con thỏ giả, tinh thần
bướng bỉnh của cô nổi lên, tức giận không nén được xông lên phía trước, cầm lấy
gối ôm trên ghế sa lon dùng sức đập lên người Cố Mặc Hàm, trong miệng nghiến
răng kêu gào: "Cầu
xin cái đầu anh, tôi đánh chết anh! Đánh chết anh! Không phải là một bộ quần áo
sao, anh giúp tôi một chút thì có làm sao đâu! Còn để cho tôi cầu xin anh? Tôi
không cầu đó! Hôm nay tôi không tin không cầu anh thì không đi về được!"

Cố Mặc Hàm vừa tránh né vừa sở trường che chắn, còn
không dám dùng sức sợ làm tổn thương Tần Vũ Dương, mà Tần Vũ Dương hết lần này
tới lần khác không nhận tình cảm của anh, anh càng là hạ thủ lưu tình thì Tần
Vũ Dương càng dốc hết sức lực. Cuối cùng Cố Mặc Hàm một tay kéo cái gối ôm ném
qua một bên, cánh tay dài vươn ra ôm cả eo Tần Vũ Dương đè cô lên trên ghế
sofa, Tần Vũ Dương trải qua phát tiết, thở hồng hộc, trên trán toát ra mồ hôi
ít nhiều, trái lại Cố Mặc Hàm thì lại là thản nhiên tự đắc, giống như vừa rồi
cái gì cũng không còn phát sinh.

Áo choàng tắm rộng thùng thình do vừa rồi đánh nhau mà
bị kéo lỏng ra, Cố Mặc Hàm theo cái cổ áo bị mở ra có thể thấy được những đường cong thướt tha, sự mềm mại trước ngực theo hô
hấp kịch liệt mà lên xuống, Cố Mặc Hàm bỗng nhiên hoài niệm cảm giác trắng mịn
mềm mại ở trong lòng bàn tay tối hôm qua, đáy mắt dần dần nhuộm màu dục vọng.

Tần Vũ Dương trên người bây giờ một chút khí lực cũng
không có, cô vẫn còn đang bình phục lại hô hấp, không có chút nào chú ý tới đôi
mắt của Cố Mặc Hàm càng ngày càng sâu.

Tiếng chuông thanh thúy phá vỡ sự yên tĩnh, Cố Mặc Hàm
cau mày, như thế nào mỗi lần đều có điện thoại gọi đến! Anh rất chủ động đứng
dậy đem túi xách của Tần Vũ Dương đưa cho Tần Vũ Dương, Tần Vũ Dương từ bên
trong lục lọi lấy điện thoại ra nhận.

Mới vừa nối máy liền nghe được tiếng khóc không thành
tiếng của bà Tần: "Vũ

Dương, ba ba con ông ấy ..."

Tần Vũ Dương thoáng cái đứng lên, bà Tần ở trong ấn
tượng của cô vẫn là người đàn bà kiên cường, cho dù lúc trước ông chồng có lạc
lối cũng không có làm cho bà ấy ở trước mặt của Tần Vũ Dương rơi một giọt nước
mắt nào. Tần Vũ Dương không biết chuyện gì có thể làm cho bà Tần sợ thành như vậy,
cô vội vã mở miệng: "Mẹ,
mẹ đừng có gấp, từ từ nói, ba của con ông ấy làm sao vậy?"

"Ba
con, sáng sớm hôm nay ba con đi ra ngoài tập thể dục, ai biết... Bây giờ đang
cấp cứu ..." Từ trong câu nói đứt quãng của bà Tần thì Tần Vũ Dương
liền hiểu.

Cố Mặc Hàm nhìn mặt của Tần Vũ Dương trong nháy mắt
trở nên trắng bệch, anh đi qua ngồi xuống cầm lấy tay của Tần Vũ Dương. Trong
phòng nhiệt độ rất cao, mà tay của cô lại lạnh buốt.

Tần Vũ Dương an ủi Tần mẫu đôi câu, hỏi là bệnh viện
nào liền cúp điện thoại. Sau đó lập tức đứng dậy đi tới cửa, Cố Mặc Hàm giữ
chặt cô, Tần Vũ Dương dùng sức giãy giụa ra, nước mắt không ngừng từ trong hốc
mắt tuôn ra: "Thả
tôi ra, anh cái tên xấu xa này!" Không ngừng đá rồi đánh đối với Cố Mặc Hàm.

Cố Mặc Hàm ôm chặt lấy cô, có tính trấn an vỗ về sau
lưng cô, khẽ mở miệng, trong thanh âm mang theo an ủi cùng mê hoặc:"Vũ Dương, đừng
nóng vội, nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì, anh đã gọi người đưa quần áo
qua đây rồi, rất nhanh sẽ đến, trong khoảng thời gian này em nói cho anh biết
đã xảy ra chuyện gì, anh nhất định sẽ giúp em."

Tần Vũ Dương từ từ bình tĩnh trở lại, đưa tay lau nước
mắt, mang theo giọng mũi dày đặc mở miệng: "Ba của em buổi sáng khi
đi ra ngoài tập thể dục nảy sinh chuyện ngoài ý muốn, tình huống cụ thể em cũng
không rõ ràng lắm, hiện tại đang ở bệnh viện cấp cứu, mẹ em một mình ở đàng đó,
em phải mau qua đó."

Cố Mặc Hàm lôi kéo tay của Tần Vũ Dương ngồi xuống,
đem cô ôm thật chặt vào trong ngực, lấy điện thoại di động ra gọi vài cuộc,
cuối cùng để di động xuống, toàn tâm toàn ý ôm Tần Vũ Dương. Tần Vũ Dương cảm
thấy sợ hãi cùng bất lực ở trong lòng khi ở trong lồng ngực dày rộng mạnh mẽ
này thì dần dần lấy lại được bình tĩnh, cô nắm thật chặt vạt áo của Cố Mặc Hàm,
giống như đang cầm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Rất nhanh thư ký của Cố Mặc Hàm đã đưa quần áo tới,
Tần Vũ Dương vội vã thay cùng với Cố Mặc Hàm đến bệnh viện. Đến cửa bệnh viện,
đã có người chờ ở nơi đó.

"Tình
huống như thế nào?" Cố
Mặc Hàm lôi kéo tay của Tần Vũ Dương hỏi.

"Đầu
bị vật không bén đánh trọng thương, trên người còn bị thọc vài đao, đang cấp
cứu, bởi vì bệnh nhân tuổi khá lớn, tình hình không được lạc quan."

Tim của Tần Vũ Dương không ngừng trầm xuống, cô không
nghĩ tới tình huống lại nghiêm trọng như thế. Đến cửa phòng cấp cứu liền thấy
bà Tần đang ngơ ngác ngồi ở đằng kia, giống như đã vào
cõi thiền. Cô giãy thoát khỏi tay của Cố Mặc Hàm, đi tới nắm lấy tay của bà
Tần: "Mẹ, người không có chuyện gì chứ?"

Bà Tần thấy Tần Vũ Dương thì không ngừng chảy nước
mắt:"Vũ
Dương, con nói ba con không có việc gì đi? Nhiều năm như vậy mỗi ngày ông ấy
đều đi tập thể dục, như thế nào hôm nay liền..."


Tần Vũ Dương nhịn xuống lệ trong mắt, an ủi bà Tần:"Không có chuyện gì
đâu, mẹ, ba của chúng ta thân thể rất tốt mà, khẳng định không có chuyện gì
đâu, người đừng lo lắng. Chị của con đâu?"

"Chị
con đi tu nghiệp, mẹ còn không có nói cho nó biết."

Tần Vũ Dương gật gật đầu: "Mẹ,
rốt cuộc là thế nào vậy?"

"Ba
con hôm nay cũng như thường ngày đi tập thể dục buổi sáng, mẹ mua xong đồ ăn về
nhà, ông ấy còn chưa có trở về, sau đó liền nhận được điện thoại của bệnh viện,
nghe người chứng kiến nói, hình như là mấy tên côn đồ làm. Con nói đi, ba con
cũng không đắc tội với ai mà."

Trong lòng của Tần Vũ Dương cũng là một mớ lộn xộn,
trên mặt còn phải làm bộ kiên cường an ủi bà Tần. Bà Tần lúc này mới chú ý tới
Cố Mặc Hàm bên cạnh: "Vị
này là?"

Cố Mặc Hàm cung kính mà lễ phép trả lời: "Bác
gái, chào bác, con tên là Cố Mặc Hàm, là bạn của Vũ Dương. Trùng hợp nghe được
chuyện của bác trai, cho nên tới thăm xem có việc gì có thể giúp đỡ không,
người có chuyện gì thì bảo con là được rồi."

Bà Tần mẫu thu hồi sự yếu đuối ở trước mặt con gái, lễ
tiết gật đầu nhẹ: "Cố
tiên sinh khách sáo rồi."

Cố Mặc Hàm rốt cuộc hiểu rõ tính bướng bỉnh mạnh mẽ
cùng chết vì sĩ diện của Tần Vũ Dương là di truyền từ người nào, "Bác
gái, người đừng khách sáo, bảo con Tiểu Cố là được. Người đừng có nôn nóng, bác
trai sẽ không có chuyện gì."

Trong thời gian dài kế tiếp, Cố Mặc Hàm không ngừng
đảm nhiệm vai em trai nhỏ, bưng trà đưa nước, chạy trước chạy sau, rốt cục đèn
của phòng phẫu thuật cũng tắt, tiếp theo bác sĩ đi ra, bà Tần cùng Tần Vũ Dương
lập tức đứng lên.

Lúc Tần Vũ Dương đang cất bước chân đầu tiên thì hơi
ngừng lại, cô nhớ tới rất nhiều tình tiết phim cẩu huyết trong phim truyền hình
đều sẽ xuất hiện còn có một câu kia làm cho người ta ruột gan đứt từng khúc
nói: Thực xin lỗi, chúng ta đã tận lực.

Cố Mặc Hàm hình như nhìn ra sự sợ hãi của cô, nắm chặt
tay của cô, ôn nhu nói: "Đừng
sợ, anh sẽ luôn ở bên em."

Tần Vũ Dương quay đầu nhìn sự nhu tình cùng sự kiên
định trong mắt của Cố Mặc Hàm dường như có thêm sức mạnh cùng lòng tin, cùng
anh mười ngón tay lồng vào nhau, sải bước đi qua.

_________________

[1] Đường
Dương quan: chỉ con đường qua Dương Quan - nay thuộc phía tây nam huyện Đôn
Hoàng tỉnh CamTúc - đi Tây Vực, sau này ví với tiền đồ sáng lạn thênh thang.

[2] Cầu
Nại Hà: là cây cầu bắc ngang sông
lớn mà người đi đến đó không biết cách nào để đi qua cầu cho khỏi té xuống
sông,nên hỏi nhau: Nại hà? Làm sao? Là
cây cầu ở Địa ngục thứ 10 (Thập Điện Chuyển Luân
Vương) là ranh giới cuối cùng của Địa ngục, đi qua cầu này,
linh hồn sẽ được chuyển đến Phong Đô, là nơi đầu thai chuyển kiếp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận