Nhớ Mãi Không Quên

Tần Vũ Dương giãy giụa hình như không có chút hiệu quả
nào, Cố Mặc Hàm không buông tay cũng không có dùng sức lại có thể vững vàng đem
Tần Vũ Dương khóa vào trong ngực. Anh đặt cằm lên vai Tần Vũ Dương, cánh tay
nắm thật chặt, khẽ nói nhỏ:"Ngoan nào, đừng động, để cho anh ôm
một lát."

Tần Vũ Dương chỉ cảm thấy hô hấp của Cố Mặc Hàm gần ở
bên tai, toàn bộ phun ở trên da bên tai, ban đêm tối như mực, thanh âm của anh
có chứa mê hoặc cùng dụ dỗ, Tần Vũ Dương quả thật không lộn xộn nữa. Cái ôm của
Cố Mặc Hàm vẫn ấm áp như trước, cô có thể ngửi thấy được mùi nam tính đặc biệt
trên người anh, mùi bạc hà nhàn nhạt còn kèm theo mùi hương thuốc lá, ban đêm
luôn làm cho mỗi người đều trở nên yếu đuối và đa cảm, Tần Vũ Dương đã sa vào
trong đó. Sự sợ hãi trong lòng vừa rồi lúc ở trong cái ôm của Cố Mặc Hàm đã tan
thành mây khói, không lưu lại một chút dấu vết nào.

Một lát sau Tần Vũ Dương tỉnh táo lại, phẫn hận xoay
người, trong hành lang không có ánh đèn, chỉ có thể miễn cưỡng thấy được đường
nét của Cố Mặc Hàm, đôi mắt trong suốt kia, trong bóng đêm ửng sáng.

"Cố
Mặc Hàm! Anh đã nhàm chán đến mức này sao, tối khuya hiện ra dọa người
hả?"

Cố Mặc Hàm khom lưng nhặt cái chìa khóa lên bởi vì Tần
Vũ Dương sợ hãi mà rơi trên đất, sau đó tự động đi
tới trước cửa mở cửa ra: "Mau vào thôi, sao em chậm như
vậy, anh chờ đến độ gần chết rét rồi." Nói xong mở cửa tiến vào.

Tần Vũ Dương đứng ở ngoài cửa thế nào cũng cảm giác
mình là chủ nhân lại giống như khách, cau mày nửa ngày mới chậm rì vào cửa
chính.

Lúc này Cố Mặc Hàm đã cởi áo khoác lười biếng ngồi ở
trên ghế sofa, thấy cô đứng còn một câu: "Ngồi đi!"

Tần Vũ Dương triệt để sụp đổ: "Cố
tổng, xin anh làm cho rõ, đây là nhà của tôi! Nhà của tôi!"

Cố Mặc Hàm tự động lượt bớt nửa câu sau: "Không
phải nói về sau không cần gọi Cố tổng sao, lúc đi ăn vừa rồi không phải đã gọi
rất tốt nha."

Tần Vũ Dương đem khăn quàng cổ áo khoác tiện tay ném
lên trên ghế sofa, từ cao nhìn xuống nhìn anh mệt mỏi cả đêm, cô không muốn sẽ
cùng anh giả dối như xà nữa: "Xin hỏi, anh tới nhà của tôi làm
gì?"

Cố Mặc Hàm không có chút nào cảm thấy áp lực bị người
ta nhìn xuống, mở trừng hai mắt vẻ mặt thuần lương: "Lần
trước anh có nói muốn tới nhà em."

Tần Vũ Dương cười lạnh: "Tôi nhớ được, đó là
chuyện hơn một tháng trước."

"Buổi
tối trước ngày đó anh xảy ra chút ngoài ý muốn cho nên không có tới. Em cũng
biết mà, anh vẫn luôn là người nói là làm, cho nên, hiện tại bù thêm."

Tần Vũ Dương cảm thấy tài ăn nói của Cố Mặc Hàm tuyệt
không kém so với luật sư Trình, không biết hai người bọn họ tranh cãi thì lời
của ai sẽ thắng đây.

Cố Mặc Hàm thoáng cái tiến đến bên cạnh Tần Vũ Dương:"Em đang nghĩ cái
gì?"


Tần Vũ Dương kéo ra khoảng cách đến ghế sofa đơn người
ngồi xuống: "Cố
Mặc Hàm, không còn sớm, tôi muốn đi ngủ."

Cố Mặc Hàm nhíu mày: "Em đây là đang mời anh
sao? Nếu là lời này, anh có thể miễn cưỡng chấp nhận."

Tần Vũ Dương nổi giận: "Không được, ngài nhưng
dù sao cũng không được! Ngài Cố tổng phát ra một câu, sẽ có rất nhiều phụ nữ
cam tâm tình nguyện đến làm ấm giường cho ngài, chúng tôi nhỏ bé phúc ít, không
chịu nổi ân huệ lớn như vậy của ngài."

Cố Mặc Hàm từ từ đến gần, cuối cùng hai tay chống lên
phía sau ghế sô pha từ trên cao nhìn xuống đem Tần Vũ Dương bao phủ dưới thân: "Nếu
như, anh chỉ muốn em thì sao..."

Tần Vũ Dương bị Cố Mặc Hàm áp sát thân thể ngửa ra sau
dính sát vào sau lưng ghế sô pha, từ trong đôi mắt cặp thâm thúy bay vào tóc
mây kia cô thấy được một chút gì đó mà cô đọc lại không hiểu, cô có chút bối
rối: "Cố
Mặc Hàm, bây giờ sao anh vô lại như vậy !"

Nói xong cũng có tiếng chuông vang lên, Tần Vũ Dương
đẩy Cố Mặc Hàm ra định đi nghe điện thoại, Cố Mặc Hàm cũng không có làm khó cô
nữa.

"Alô."

Bên kia điện thoại là giọng nói ôn nhu của Trình Húc: "Vũ
Dương, em đang ở nhà sao?"

Trên mặt Tần Vũ Dương không tự giác mang theo nụ cười:"Ở nhà, mới vừa
về."

"Vậy
em đến ban công đi."

Trong lòng Tần Vũ Dương có một chút nghi hoặc nhưng
vẫn đi tới ban công.

Thanh âm Trình Húc mang theo ý cười: "Nhìn
thấy tôi không?"

Tần Vũ Dương từ trên ban công nhìn xuống, Trình Húc
đang đứng bên cạnh xe ngước đầu khua tay với cô, đèn đường hạ dưới trên mặt của
anh nhàn nhạt một tầng màu da cam, nhìn qua ấm áp êm dịu không thể tưởng tượng
nổi, cái bóng được kéo ra thật dài.

"Tối
hôm nay tôi tăng ca, trên đường về nhà nhớ tới em, cho nên tới nhìn một chút,
không còn việc gì, mau quay về phòng đi, bên ngoài lạnh lắm." Nói
xong còn cười cười với Tần Vũ Dương. Kỳ thật bọn họ cách hơi xa nên thấy cũng
không được rõ ràng, nhưng Tần Vũ Dương vẫn cảm thấy Trình Húc đang cười với cô.

Cố Mặc Hàm ở bên cạnh nhìn Tần Vũ Dương khóe miệng khẽ
cười, cảm thấy chướng mắt, anh hắng giọng một cái.

Tần Vũ Dương vừa mới định chào tạm biệt cùng Trình Húc
liền nghe được một thanh âm dịu dàng ở phía sau, đê-xi-ben vừa vặn không lớn
không nhỏ: "Vũ
Dương, giúp anh đem khăn tắm qua đây với."

Tần Vũ Dương cả người cứng đờ, cô không nghĩ tới cảnh
cẩu huyết trong phim truyền hình tám giờ như thế vậy mà Cố Mặc Hàm cũng biết,

còn đem nó diễn đến xuất hóa nhập thần như thế, cô hết sức khẳng
định Trình Húc bên kia điện thoại chắc chắn cũng nghe được, cô mở miệng nhưng
lại không biết nói cái gì. Chẳng lẽ giải thích cho anh ta trong nhà mình không
có người đàn ông khác?

Phản ứng của Trình Húc ngược lại rất trấn tĩnh: "Trong
nhà có khách? Vậy tôi sẽ không làm phiền nữa, tạm biệt."

Tần Vũ Dương chỉ có thể cứng nhắc trả lời một câu: "Tạm
biệt." Nhìn Trình Húc lái xe
rời đi.

Tần Vũ Dương trở lại phòng trong, hung hăng đóng cánh
cửa ở ban công, đưa lưng về phía Cố Mặc Hàm hít sâu, không được tức giận, Tần
Vũ Dương, ngươi là người phụ nữ có phẩm vị, phải có cử chỉ phóng khoáng, nói
năng ưu nhã, không thể giống như một người phụ nữ chanh chua gào hét được.

Chờ Tần Vũ Dương điều tiết xong xoay người lại, vẻ mặt
mỉm cười nhìn Cố Mặc Hàm: "Cố
tổng, xin hỏi anh muốn làm gì?"

Cố Mặc Hàm thâm thúy dựa vào tường, cũng là vẻ mặt mỉm
cười, nhưng mà trái ngược với Tần Vũ Dương, anh làm càng thêm tự nhiên rạng rỡ, "Là ai?
Xem mắt quen biết?"

"Anh
ta là ai, anh ta thế nào quen biết với tôi cũng không liên quan tới anh, hôm
nay anh cũng hoàn toàn không cần phải biết, đã quá chậm rồi, không phải
sao?"

Ánh mắt Cố Mặc Hàm tĩnh mịch, đồng thời cũng thu lại ý
cười, vẻ mặt chăm chú nghiêm túc, sự thờ ơ trước kia cũng không còn, "Vũ
Dương, anh biết đã chậm, anh biết sửa không được, nhưng mà anh vẫn không nghĩ
sẽ từ bỏ, cũng sẽ không có khả năng từ bỏ. Tần Vũ Dương, trước kia là anh sai,
nhưng hiện tại anh rất rõ ràng, anh yêu em, anh không có em thì không thể được,
không phải là em cũng không cần, không phải là em cũng không kết hôn, anh cá là
em không có anh cũng sẽ không lấy chồng!"

Cố Mặc Hàm nói xong trong lúc vẻ mặt Tần Vũ Dương còn
đang khiếp sợ thì cầm lấy áo khoác rời đi.

Tần Vũ Dương sững sờ tại chỗ, đầu óc trống rỗng. Thật
lâu, cười cười bất đắc dĩ, Cố Mặc Hàm không phải vừa rồi lúc đi ăn uống nhiều
quá chứ? Hay là đầu óc của anh bị đụng hư rồi?

Buổi tối hôm đó trong đầu Tần Vũ Dương tràn ngập lộn
xộn các thứ, có liên quan đến Cố Mặc Hàm, Liễu Vận Ca, Trình Húc, cô ngủ mê
man, giống như ngủ thiếp đi, lại giống như không ngủ. Ngày hôm sau rời giường
so với một đoạn thời gian trước mất ngủ còn mệt mỏi hơn.

Là một người phụ nữ, đặc biệt là người phụ nữ có chức
vụ quản lý, bề ngoài của cô và tính cách chung của cô quyết định vận mệnh của
cô, đây là hiện thực tàn khốc, ai cũng sẽ không thích một người sắc mặt tái
nhợt như gấu trúc, cho nên, thay đổi cho tốt trang điểm sửa sang cho tốt ra
khỏi nhà, bản thân cô phải vui vẻ, người khác sẽ có nhiều kiên nhẫn với cô hơn,
trăm lợi mà không có một hại.

Bởi vậy, Tần Vũ Dương tốn thời gian gấp đôi so với
bình thường để che dấu bản thân đêm qua ngủ không ngon. Đến công ty khi thấy
Liễu Vận Ca không hề có cái gì khác thường, cô mới nhớ tới, còn có 30 vạn
nhân dân tệ vẫn chưa giải quyết.


Cô kiểm tra tiền trong tay mình, còn thiếu 20 vạn, tìm
ai để mượn đây? Tần Vũ Dương nhíu mày, đó là một vấn đề.

Kỳ thật có thể tìm rất nhiều người để mượn tiền, hơn
nữa những người kia cũng đều sẵn lòng đưa cho cô, nhưng mà rất nhiều chuyện một
khi đã dính đến tiền cũng sẽ không đơn giản như vậy, đặc biệt là trên thương
trường, cho nên phải thận trọng.

Ba mẹ? Hình như ý kiến không tốt lắm, ba mẹ chưa từng
lấy tiền của mình, nhưng bây giờ còn muốn hướng bọn họ chìa tay xin, ý kiến
không tốt lắm.

Chị gái? Cũng không được, với sự hiểu rõ của Tần Vũ
Dương đối với chị gái cô, nếu quả thật tìm chị ấy mượn, không qua vài ngày ông
Tần bà Tần nhất định sẽ biết.

Lãnh Thanh Thu? Cô ấy phải nuôi cả nhà hơn nữa gần đây
mới hẹn hò, với cá tính của cô chắc chắn sẽ không xài tiền của Thạch Lỗi, vẫn
là không nên tăng thêm gánh nặng cho cô ấy.

Còn có ai đây, Trình Húc? Tối hôm qua mới náo loạn như
vậy, Tần Vũ Dương mong muốn trong thời gian ngắn đừng gặp anh ta, hơn nữa càng
không muốn đề cập đến việc mượn tiền, cái này cũng không được.

Cố Mặc Hàm? Tần Vũ Dương bị đáp án này hù dọa. 20 vạn
đối với Cố Mặc Hàm mà nói thật sự là không để vào mắt, hơn nữa đoán chừng anh
cũng sẽ cho mượn, từ mọi phương diện tổng hợp suy xét, Cố Mặc Hàm tuyệt đối là
người được chọn tốt nhất.

Nhưng mà, Tần Vũ Dương vẫn không muốn hướng anh mượn
tiền.

Cuối cùng, Tần Vũ Dương đứng dậy đi lên phòng làm việc
của Đổng sự Tôn. Kết quả thư ký nói cho cô Đổng sự Tôn đi nghỉ phép. Tần Vũ
Dương lập tức nghĩ đến một câu: trời muốn diệt mình. Tần Vũ Dương trở lại phòng
làm việc cố lấy dũng khí gọi điện cho Cố Mặc Hàm, vừa chờ đợi vừa an ủi mình,
kỳ thật cô cùng Cố Mặc Hàm là bạn học nhiều năm, hướng anh mượn tiền cũng có
thể lý giải được, bên kia rất nhanh nhận máy.

"Alô,
Vũ Dương."

"Cố
tổng, bây giờ anh bận không?"

Cố Mặc Hàm bỏ văn kiện trong tay xuống: "Đừng
bận, chuyện gì?"

Tần Vũ Dương dừng lại một chút: "Cái
này, hôm nay Lãnh Thanh Thu có đi làm không?"

Cố Mặc Hàm đứng dậy đến trước cửa sổ sát đất nhìn đoàn
người vội vã bên ngoài, "Vũ
Dương, nếu như anh nhớ không lầm, từ khi anh trở về em cũng không chủ động gọi
điện thoại cho anh, hiện tại em gọi điện tới chỉ là vì tìm cô ấy sao?"

Tần Vũ Dương ở trong lòng khinh bỉ mình, không phải là
một câu thôi sao, có khó như vậy không? Hít sâu một hơi mở miệng, nói ra lại
trở thành: "Di
động của tôi tìm không thấy, không phải ngày hôm qua anh vào nhà tôi sao, tôi
chính là muốn hỏi anh một chút có thấy hay không."

Cố Mặc Hàm không chút lưu tình vạch trần cô: "Bây
giờ em dùng công cụ truyền tin hẳn là chiếc di động của em mà."

Tần Vũ Dương trầm mặc.

Cố Mặc Hàm lại cười ha ha: "Vũ
Dương, đã nhiều năm như vậy em có một việc không tiện mở miệng liền có thói xấu
lo lắng nói lung tung với anh vẫn không sửa nha? Em nói nhăng nói cuội đã nửa
ngày, rốt cuộc thì có chuyện gì ?"

Tần Vũ Dương buồn bực mở miệng: "Mượn
tiền."


Cố Mặc Hàm trái lại kinh ngạc, theo anh biết, Tần Vũ
Dương thu nhập cũng không thấp, hơn nữa cô không phải là một người phụ nữ có
tính tiêu xài, mấy năm nay hẳn là có chút tích góp, là chuyện gì mà làm cho cô
vay tiền chứ?

"Muốn
bao nhiêu?" Cố Mặc Hàm không hề hỏi nhiều.

"20
vạn." Tần Vũ Dương sắp đem mặt cuối thấp tới đất rồi, mặc dù
biết Cố Mặc Hàm không nhìn thấy, nhưng cô vẫn đỏ mặt.

"Đem
tài khoản của em nói cho anh, anh lập tức gửi cho em." Cố Mặc
Hàm trở lại bàn vừa lấy ra bút viết lại tài khoản.

Tần Vũ Dương rốt cục cũng thở phào nhẹ nhỏm: "Cảm
ơn, tôi sẽ nhanh chóng trả lại cho anh."

Thanh âm lạnh lẽo của Cố Mặc Hàm đột nhiên thay đổi
nhịp:"Chuyện
trả lại tiền không vội, hiện tại, gọi Mặc Hàm nghe một chút đi."

Tần Vũ Dương tựa hồ có thể tưởng tượng ra được ý cười
trong đôi mắt hoa đào của Cố Mặc Hàm, anh hình như đùa đến nghiện rồi.

Cố Mặc Hàm cũng không trêu chọc cô nữa, thanh âm cũng
khôi phục vẻ đứng đắn: "Vũ
Dương, sau này có chuyện gì cũng có thể giống như hôm nay tới tìm anh."

Tần Vũ Dương lại nói tiếng cám ơn cúp điện thoại, cô
rất may mắn Cố Mặc Hàm không hỏi nguyên nhân cô vay tiền.

Lúc thư ký hỏi Cố Mặc Hàm chuyển vào trong tài khoản
này bao nhiêu tiền, Cố Mặc Hàm suy nghĩ một chút: "30 vạn."

Rất nhanh tin nhắn gửi tới, tài khoản của Tần Vũ Dương
có hơn 30 vạn.

Trong lòng Tần Vũ Dương có một tia cảm động. Bởi vì
trong tay Tần Vũ Dương cô chỉ có vẻn vẹn 10 vạn đồng, nếu như cho mượn cuộc
sống của cô tạm thời cũng sẽ có khó khăn, lại càng không nói đến việc giúp Liễu
Vận Ca thuê phòng.

Tần Vũ Dương gọi Liễu Vận Ca vào đây, đem thẻ đưa cho
cô ấy: "Bên
trong có 30 vạn đem đi trả số tiền còn lại, còn dư thì cô đi thuê căn phòng có
điều kiện tốt một chút."

Tần Vũ Dương nhìn cô ấy không nhận, lại bỏ thêm câu
chế giễu: "Yên
tâm đi, không phải là cho cô đâu, sau này mỗi tháng sẽ trừ từ trong tiền lương
của cô."

Liễu Vận Ca trầm mặc một hồi lâu mới nhận lấy, trừ cái
này ra, cô cũng không có biện pháp khác.

"Chị
cũng không hỏi xem tôi tại sao phải nợ nhiều tiền như vậy ?" Liễu
Vận Ca từ từ mở miệng. Cô cũng không muốn cho bất luận người nào biết rõ chuyện
này, nhưng nếu như Tần Vũ Dương hỏi, cô bằng lòng nói cho Tần Vũ Dương.

Tần Vũ Dương phất phất tay: "Tôi
không có lòng hiếu kỳ lớn như vậy, nhanh đem chuyện này làm đi, về sau đừng có
lại cùng đám người kia tiếp xúc nữa."

Tần Vũ Dương vốn tưởng rằng chuyện này đã kết thúc,
không nghĩ tới đây mới là vừa bắt đầu.

____________

[1] Tích
Bộ Cảnh Ngô: là Atobe Keigo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận