Nhớ Mãi Không Quên

Áp suất thấp bao phủ Phong Hoa nhiều ngày thì cuối
cùng cũng đã tản đi vào ngày hôm nay, ánh mặt trời chiếu khắp nơi trong trời
nắng ấm. Các nhân viên Phong Hoa trải qua mây đen giăng đầy, âm tình khó bình
tĩnh, hôm nay rốt cục cũng thấy được mây tan trăng tỏ, nguyên nhân không phải
điều gì khác, tất cả chỉ vì hôm nay trên mặt Cố Mặc Hàm lại mang theo nụ cười
mê người xuất hiện ở Phong Hoa.

Trên hành lang Cố Mặc Hàm đối với mỗi một nhân viên
hướng anh chào hỏi đều gật đầu mỉm cười, đôi mắt hoa đào xinh đẹp khẽ cong lên,
khiến cho các tâm hồn thiếu nữ đều đập loạn lên. Thạch Lỗi, Doãn Đông Tuân, Mạc
Sính Dã, Lý Thanh Viễn và Hà Văn Hiên đứng ở cuối hành lang nhìn Cố Mặc Hàm
nhàn nhã dạo bước đi tới.

Mạc Sính Dã nhìn khí trời âm u bên ngoài rồi ngoảnh
đầu lại nhìn vẻ mặt như ánh mặt trời rực rỡ của Cố Mặc Hàm: "Cậu
ta, lại dự định đưa ra một quyết định như con bướm thiêu thân gì đó chứ?"

Lý Thanh Viễn lại chú ý một chuyện khác, kêu to: "Các
cậu xem! Cậu ta vậy mà cũng mặc cái áo sơ mi màu tím lẳng lơ khó chịu như vậy
a! Về sau các cậu cũng đừng gọi tớ là bao lẳng lơ nữa!"

Bác sĩ Hà đã lấy đôi kính kia xuống, một đôi mắt sáng
ngời long lanh có thần, vừa cất ra tiếng vẫn là lời nói ác độc như vậy:"Người khác lẳng lơ
khó chịu đều là bề ngoài, của cậu, là ở trong xương."

Khóe miệng Lý Thanh Viễn co giật vài cái, cuối cùng
giả vờ không có nghe được, dùng sức hít sâu.

Thạch Lỗi cười cười, xem ra lời của cậu ta vẫn còn có
chút dùng được.

Doãn Đông Tuân bình tĩnh nhìn xem cất giọng hô to: "Hàm tử
!"

Cố Mặc Hàm bước nhanh tới: "Các
anh em, chào buổi sáng!"

"Cậu
rốt cục cũng đã trở lại rồi? Chúng tớ tăng ca theo cậu đều sắp đến tuổi chết
sớm, tớ cũng đã gọi bác sĩ Hà tới, chỉ sợ cậu bất thình lình té
xỉu." Doãn Đông Tuân trêu chọc anh.

Cố Mặc Hàm cười cười, hai đầu lông mày có một cổ yêu
khí lưu chuyển: "Tất
cả mọi người đã vất vả, tối hôm nay tớ mời khách. Đúng rồi, Đầu đá, gọi Lãnh
Thanh Thu nhà cậu cũng đến đi!"

Thạch Lỗi kinh ngạc: "Làm sao cậu biết tớ cùng
Lãnh Thanh Thu..."

Lý Thanh Viễn qua đây thân mật ôm bả vai Thạch Lỗi: "Anh
trai Đầu đá, chuyện như vậy cậu hỏi có người nào lại không biết. Thì cái đoạn
lúc cậu vọt vào phòng làm việc bắt người thì tớ đã nghe tới ba phiên bản rồi.
Đúng không, Mạc Mạc?"

Mạc Sính Dã có chút phát điên: "Cậu đi
chết đi, Lý Thanh Viễn!"

Cố Mặc Hàm đi vào phòng làm việc mới vừa ngồi xuống,
điện thoại liền vang lên.

"Cố
tổng, cô Triệu của công ty T gọi điện tới tìm ngài, có muốn nối máy vào không

ạ?"

"Hỏi
cô ta là chuyện gì, công việc liền nối vào máy Mạc tổng, việc riêng thì nói tôi
không có ở đây."

"Vâng,
Cố tổng."

Di động Cố Mặc Hàm rất nhanh vang lên, anh liếc một
cái, không phản ứng, tiếng chuông rất nhanh biến mất, Cố Mặc Hàm cầm lấy di
động đem số người mới điện tới kéo vào sổ đen, sau đó vô cùng vui vẻ bắt đầu
công việc.

Tần Vũ Dương nhìn di động không ngừng lóe lên tên
Trình Húc, không biết nên hay không nên nhận, sau đó Tần Vũ Dương quyết định,
vô luận như thế nào cũng cần phải nói rõ ràng với anh ta.

"Alô."

"Vũ
Dương, chiều hôm nay tôi có lên tòa, lần trước không phải em nói muốn xem sao,
bây giờ tôi đi đón em?"

Lên tòa? Nếu từ chối sẽ không ảnh hưởng đến tâm tình
của luật sư Trình để từ đó dẫn đến một vụ án oan sai? Huống chi, cô quả thực
rất có hứng thú.

"Được,
anh nói cho tôi biết địa chỉ, tôi tự mình đến."

Tần Vũ Dương vừa vào toà án đã bị không khí trang
nghiêm nghiêm túc lây sang, Trình Húc đang cùng đương sự nhỏ giọng nói chuyện,
nghiêm túc chăm chú, thấy Tần Vũ Dương đi vào, cười với cô, Tần Vũ Dương khoát
khoát tay tìm chỗ ngồi xuống.

Nghe được một lát, Tần Vũ Dương đã hiểu, đây là một vụ
ly hôn cẩu huyết thường gặp.

Tần Vũ Dương nhìn Trình Húc ở trên tòa lời lẽ sắc bén,
miệng lưỡi lưu loát, rất giỏi về việc bắt lấy sơ hở của đối phương, cho một cú
trí mạng, ở trong lòng Tần Vũ Dương không thể không có hiểu biết mới đối với
Trình Húc. Tần Vũ Dương nghĩ ngày thường Trình Húc miệng lưỡi cao đến cỡ nào
lại nhường cho mình, về sau ngàn vạn không nên cùng Trình Húc đấu võ mồm, kết
cục sẽ thật là thảm.

Tần Vũ Dương theo đoàn người ra khỏi toà án, cô nhìn
thấy đương sự với vẻ mặt tràn đầy cảm kích đang nói lời cảm ơn Trình Húc, vẻ
mặt Trình Húc khiêm tốn. Chờ đương sự sau khi rời đi thì Trình Húc đi về hướng
Tần Vũ Dương.

"Tôi
ở trên tòa biểu hiện như thế nào?"

"Ừ,
tôi chính là xem náo nhiệt, nhìn qua cũng không tệ lắm, tài ăn nói của anh cũng
giỏi, hơn nữa đoán về sau bà xã của anh cùng anh ly hôn sẽ không có lợi
gì."

Trình Húc ha ha cười ra tiếng, một chút cũng không có
bị ảnh hưởng thời tiết âm u cho tới hôm nay âm u ngày hôm nay, "Đây là
em đang khen tôi sao?"


Tần Vũ Dương nắm thật chặt áo khoác: "Cứ coi
như vậy đi."

Cuối cùng, hai người tới quán cà phê, Tần Vũ Dương
nhấp một ngụm trà nóng, khắp người thoải mái.

Tần Vũ Dương nghĩ tới gặp Trình Húc lần nữa nhất định
là vừa lúng túng vừa khẩn trương, nhưng mà thật sự gặp rồi, cô cũng không có
loại cảm giác này, Trình Húc rất giỏi việc kiểm soát không khí cùng nội dung
của cuộc nói chuyện, sẽ không để cho người cảm thấy bất kỳ khó chịu. Nếu gặp
anh sớm vài năm, hoặc là cô chưa từng ngay từ đầu đã gặp Cố Mặc Hàm, cô nhất
định không chút do dự chấp nhận người đàn ông này.

Đáng tiếc, trong cuộc sống vĩnh viễn không có nếu.

Tần Vũ Dương hắng giọng một cái từ từ mở miệng: "Trình
Húc, tôi..." Nghĩ lời cự tuyệt
thật hay nhưng giờ phút này lại một chút cũng nghĩ không ra, cô nhìn người đàn
ông dịu dàng như ngọc đối diện này, không muốn tổn thương anh một chút nào.

Trình Húc lại lộ ra nụ cười ôn nhu, tiếng nói cũng
không có sắc bén như trên tòa án, mà là ôn hòa trước sau như một: "Em là
muốn từ chối tôi sao?"

Tần Vũ Dương gật đầu nhẹ.

"Bày
tỏ của tôi làm cho em cảm thấy không thoải mái?"

Tần Vũ Dương lại gật đầu một cái.

"Vì
sao?"

"Tôi
đi xem mắt chỉ là muốn tìm người kết hôn, tôi không muốn yêu đương."

"Vũ
Dương, em biết không, mỗi một người phụ nữ không dám yêu nữa, nhất định đã từng
yêu rất sâu đậm, thoạt nhìn giống như trăm độc không xâm nhập được, thực ra
trăm độc sớm đã xâm nhập vào người. Tôi không biết em đã từng trải qua như thế
nào, nhưng mà tôi biết trong lòng em có một người, em nghĩ quên được nhưng lại
không thể quên. Kỳ thật quên một người có hiệu quả nhất, phương pháp triệt để
nhất, chính là tìm người thay thế, em có thể thử suy nghĩ chấp nhận tôi."

Tần Vũ Dương nhắm mắt lại, vừa nghĩ tới từ nay về sau
sẽ phải quên Cố Mặc Hàm thì cảm giác trong lòng như thiếu vật gì đó, có đau có
trống rỗng, làm cho cô không thở nổi. Cô biết người đàn ông trước mắt này rất
tốt, thế nhưng cô lại không thể chấp nhận được, ít nhất còn chưa chuẩn bị sẵn
sàng.

Trình Húc nhìn vẻ mặt Tần Vũ Dương càng ngày càng đau
khổ, trong lòng không đành, nắm lấy tay cô đang ở trên bàn: "Em từ
từ suy nghĩ, tôi có thể chờ."

Tần Vũ Dương cảm nhận được trên tay truyền đến sự ấm
áp, sửng sốt một chút sau đó lập tức rút tay đang bị cầm lấy, hoảng loạn đứng
lên: "Tôi
nên về công ty. Tạm biệt."


Trình Húc nhìn cô hoảng sợ rõ rệt chạy đi, bất đắc dĩ
cười cười.

Khi điện thoại Tần Vũ Dương vang lên, cô đang nghe trợ
lý Liễu đang báo cáo công việc, cô ra hiệu Liễu Vận Ca tạm dừng rồi nhận điện: "Thanh
Thu."

Cách điện thoại có thể cảm nhận được sự phấn khích của
Lãnh Thanh Thu: "Này,
Vũ Dương, sáu giờ tối nay, qua phố lẩu Giang Long, đừng đến trễ đó."

"Qua
Giang Long? Cậu mời hả?"

"Không
thành vấn đề, đừng đến trễ đó, nhớ mang theo một cô nữa, cứ như vậy nha, bye
bye."

Vẻ mặt Tần Vũ Dương hoang mang: mang theo một cô nữa?
Cô đi đâu tìm một cô chứ?

Đặt di động xuống, nhìn Liễu Vận Ca đang ngồi đối diện
cô:"Tối
nay trợ lý Liễu có thời gian không?"

"Có,
Tần tổng có dặn dò cái gì?"

"Không
phải là công việc, cá nhân thôi, nếu cô không rảnh có thể không đi."

"Có
rảnh."

"Tốt,
có người mời đi cơm, tan việc cùng đi."

Tan việc Tần Vũ Dương và Liễu Vận Ca thừa dịp trước
khi kẹt xe lớn đã chạy tới Giang Long.

Đến phố lẩu Giang Long là một dãy nhà hàng lẩu, đặc
biệt lớn nhất là không có ghế lô, tất cả mọi người ở trong đại sảnh rộn ràng
nhốn nháo, ăn đến khí thế ngất trời. Kỳ thật, Tần Vũ Dương là rất đồng ý cách
ngồi chung này, dù sao ăn lẩu náo nhiệt một chút mới tốt.

Ở rất xa đã thấy Lãnh Thanh Thu đang nhảy nhót ở cổng
phố lẩu, gặp các cô lập tức chạy tới: "Làm sao đoán được vậy.
Chờ cậu cả buổi."

Lúc này Tần Vũ Dương mới chú ý tới cách ăn mặc của Lãnh
Thanh Thu. Áo lông màu hồng phấn, váy ca rô lông dê, ủng cao màu trắng, bên
ngoài mặc cái áo gió kiểu ngắn màu trắng, lại kết hợp với kiểu tóc hiện tại,
thật sự là muốn bao nhiêu thanh thuần thì có bấy nhiêu thanh thuần.

"Tớ
nói này, Lãnh Thanh Thu, bây giờ cậu là muốn đi theo hướng thanh thuần
sao?"

Lãnh Thanh Thu xoay một vòng, vẻ mặt mong đợi hỏi Tần
Vũ Dương: "Thế
nào? Thoạt nhìn là có đặc biệt thục nữ không ?"

Tần Vũ Dương đả kích cô ấy: "Cậu
chỉ cần không nói lời nào thì có mặc như thế nào cũng giống như thục nữ."

Lãnh Thanh Thu liếc cô một cái rồi chú ý tới Liễu Vận
Ca bên cạnh: "Ơ,
chị gái này là cậu mang đến ?"

"Này,
đừng gọi chị gái, người ta không lớn bằng cậu đâu ! Đây là Liễu Vận Ca."


"Tớ
gọi là chị gái là bởi vì người ta công lực mạnh mẽ, Tần Vũ Dương, không phải tớ
đã nói cậu, khi cậu làm việc cũng có thể hù dọa người, cậu nhìn người ta đi
!"

Tần Vũ Dương cười lạnh hai tiếng: "Cũng
vậy thôi."

Liễu Vận Ca nhìn Tần Vũ Dương và Lãnh Thanh Thu, từ từ
bật cười.

Lãnh Thanh Thu mang theo Tần Vũ Dương cùng Liễu Vận Ca
hướng chỗ ngồi đi tới, xa xa Tần Vũ Dương đã thấy được người ngồi trên cái bàn
tròn kia, có một loại xúc động muốn đạp cửa bỏ chạy. Cô một phát bắt được Lãnh
Thanh Thu, trên mặt duy trì nụ cười, ở bên tai Lãnh Thanh Thu thì nghiến răng
nghiến lợi: "Lãnh
Thanh Thu, sao cậu không nói cho tớ biết đây là liên hoan cấp cao của công ty
của các cậu hả? Hiện tại tớ có loại cảm giác như một buổi hội nghị, mà không
đúng, lúc tớ đi hội nghị Phong Hoa thì sáu người này cũng không có tụ tập đủ
như vậy."

Lãnh Thanh Thu dừng lại, vẻ mặt nịnh nọt: "Không
phải là cấp cao, là bọn huynh đệ Thạch Lỗi liên hoan, tớ là người nhà đến tham
gia."

"Vậy
tớ đây?" Tần Vũ Dương hận không thể xơi ngay Lãnh Thanh Thu.

"Cậu
là lấy tư cách nhà mẹ đẻ đến tham dự, tớ sợ cậu xấu hổ, không phải là còn cho
cậu mang người bồi cậu sao?"

"Thật
sự là cám ơn cậu, suy nghĩ chu đáo như vậy."

Lãnh Thanh Thu nhìn khuôn mặt Tần Vũ Dương mỉm cười có
chút vặn vẹo, nuốt nước bọt xuống, sau đó đi nhanh vài bước, lẻn vào đám người
bên cạnh.

Liễu Vận Ca có chút khó hiểu: "Tần
tổng, có cái gì không đúng sao?"

Tần Vũ Dương thu hồi nụ cười dữ tợn kia: "Không
có, hết giờ làm rồi, không cần phải gọi Tần tổng, theo Lãnh Thanh Thu gọi Vũ
Dương là được."

Vô luận Tần Vũ Dương cỡ nào không muốn cô cũng chỉ
biết hướng cái bàn kia đi đến.

Sáu vị thiếu gia Phong Hoa hứng thú dạt dào nhìn Tần
Vũ Dương đến gần, ngồi xuống. Tần Vũ Dương chú ý ngoại trừ Thạch Lỗi mang theo
Lãnh Thanh Thu, bên cạnh Doãn Đông Tuân cũng ngồi một cô gái mặt mũi vui vẻ, có
chút mập trẻ con, một đôi mắt linh động đáng yêu, rất là hấp dẫn người, những
người khác đều không mang bạn gái, nhưng lại có hai cô gái vẻ mặt ngượng ngùng.

Lãnh Thanh Thu thấy ánh mắt mang ý hỏi của Tần Vũ
Dương, thần bí như vậy kề sát vào bên tai cô: "Đây là hai cô gái của
công ty chúng tớ, ngưỡng mộ sáu vị ông tổng đã lâu rồi, hai nghìn đồng một
chỗ ngồi, như thế nào, tớ có đầu óc buôn bán không?"

Tần Vũ Dương không thể tin được nhìn Lãnh Thanh Thu:"Cách kiếm tiền này
cũng chỉ có loại người như cậu mới có thể nghĩ ra."

Lãnh Thanh Thu còn lại là vẻ mặt vênh vang đắc ý.

Sau khi hỏi han theo thường lệ, người một bàn liền bắt
đầu.

Thời tiết âm u ẩm ướt, trong phố lẩu ấm áp, mùi thơm
bốn phía, làm cho ngón trỏ người ta phải động đậy. Nguyên liệu nồng đậm, không
ngừng quay cuồng trong hồng súp, không thể chờ đợi được mà tỏa hơi nóng ra bên
ngoài, vài người vây ngồi cùng một chỗ ăn đến khí thế ngất trời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận