Nhớ Mãi Không Quên

Đặc điểm của món cay Tứ Xuyên là tê, cay, thơm, tươi,
dầu nhiều, vị nồng, Tần Vũ Dương và Lãnh Thanh Thu đều có tình yêu thủy chung
đối với mùi vị này, trên cơ bản mỗi tháng cũng sẽ tới nơi này giải cơn đỡ thèm,
nhưng sau khi ăn xong lại sẽ bị nhiệt, mà các cô lại đối với món cay Tứ Xuyên
vẫn có một loại nhiệt tình không hiểu được.

Lúc gọi thức ăn Trình Húc đem tờ thực đơn đưa cho Tần
Vũ Dương, trải qua sự tiếp xúc qua một buổi chiều, Tần Vũ Dương cảm thấy Trình
Húc cái người này thật là một người đàn ông tốt hiếm có, tiếp nhận thực đơn gọi
vài món ăn: cá chần nước sôi, thịt băm hương cá, mao huyết vượng, thịt thỏ tê
cay, thịt kho, phổi phu thê.

"Xin
hỏi muốn gọi đồ uống gì?" Nhân
viên phục vụ vừa ghi vừa hỏi.

Trình Húc nhìn nhìn Tần Vũ Dương, Tần Vũ Dương nhún
vai bày tỏ không sao cả.

"Vậy
Vương Lão Cát [1] đi." Trình Húc mỉm cười nói với nhân viên phục vụ.

Nhân viên phục vụ nữ thấy nụ cười của Trình Húc lập
tức đỏ mặt, cầm vội thực đơn hấp tấp đi.

Tần Vũ Dương nhíu mày, lại một người gieo họa nữa.

Tần Vũ Dương nâng một cánh tay chống cằm, ngừng mắt
nhìn Trình Húc. Trình Húc ngược lại vẻ mặt thản nhiên nhìn cô: "Sao
vậy?"

Tần Vũ Dương cười cười: "Tôi có thể hỏi anh năm
nay bao nhiêu tuổi không?"

Trình Húc cầm ấm trà trên bàn vừa rót cho Tần Vũ Dương
vừa trả lời: "33,
có vấn đề gì không?"

Tần Vũ Dương nghiêng đầu: "33?
Tôi nghĩ đàn ông ở tuổi này hẳn là sớm lập gia đình, hơn nữa dưới tình huống
bình thường còn là cha của một đứa con rồi, vì sao anh vẫn còn đi xem
mắt?"

Trình Húc để ấm trà xuống, không đáp mà hỏi ngược lại:"Vậy còn cô, cô
cũng không còn trẻ vì sao còn không có bạn trai?"

Tần Vũ Dương cảm thấy cùng một luật sư nói chuyện thật
sự rất tốn sức: "Luật
sư Trình, anh có thể đừng mỗi lần đều lấy vấn đề tôi hỏi anh để hỏi lại tôi
được không?"

Trình Húc nở nụ cười thành thật trả lời: "Trước
kia từng có một banh gái quan hệ rất tốt, khi đó sự nghiệp của tôi vừa mới khởi
sắc, bởi vì điều kiện công việc không thể luôn ở bên cô ấy, cô ấy rất có ý
kiến, hai người luôn gây gổ, ngày càng nhiều nên tình cảm liền phai nhạt, từ từ
rồi chia tay. Thực ra công việc luật sư bề bộn nhiều việc, không có thời gian
nghỉ ngơi cố định, tôi khi đó cảm giác mình không thể cho được thứ mà một người
phụ nữ muốn, cho nên vẫn không có tìm nữa, cho tới bây giờ, tôi cảm thấy cũng
đến lúc có gia đình, cho nên..."

Tần Vũ Dương gật đầu: "Anh thật đúng là... Ừ,
vậy câu kia nói như thế nào nhỉ, vì muốn kết hôn nên kết hôn."

Trình Húc không thể phủ định.

"Theo

lý, anh muốn kết hôn hẳn là có rất nhiều phụ nữ nguyện ý đó, anh vì sao lại
phải xem mắt thế?"

"Xem
mắt có gì không tốt? Hơn nữa tôi không hi vọng cuộc sống và công việc của tôi
luôn phải nhập làm một."

"Đã
hiểu."

Món ăn lần lượt được đưa lên, cùng một sắc hồng, khi
ăn dậy lên hương vị thèm muốn, Tần Vũ Dương ăn rất vui vẻ.

Trình Húc ăn vài miếng sau đó ngẩng đầu nhìn cô gái
đang ăn hào hứng bừng bừng trước mặt này, bởi vì ăn cay nên hai má đỏ bừng,
trên cái trán mượt và chóp mũi xinh xắn toát ra mồ hôi tinh tế, đôi môi ăn nên
hồng hồng, xinh đẹp ướt át, thỉnh thoảng bị cay nên hít vào một hơi, tình cờ
ngẩng đầu nói chuyện trong ánh mắt có dòng ánh sáng lưu chuyển, tim của anh
chợt trở nên rất mềm mại.

Lúc mẹ cầm lấy tấm hình của Tần Vũ Dương đưa anh xem,
anh liền nhận ra cô. Tấm hình kia hẳn là chụp lúc đại học, khuôn mặt của cô lộ
ra sự tươi tắn sạch sẽ, mang theo sức sống và đường hoàng của tuổi trẻ, trên
người là váy chiffon ngắn theo gió phiêu lãng. Thực ra anh liên tục gạt bỏ xem
mắt, nhưng không biết vì sao khi xem tấm hình này lại đồng ý. Càng làm cho anh
hoang mang chính là vì sao anh vẫn còn có thể nhớ rõ cô? Rõ ràng chỉ là tiếp
xúc vài phút, vả lại cô lúc ấy không hề hình tượng đáng nói gì, mà vì sao khi
xem tấm hình này thì chuyện cũ trong đầu lại bỗng nhiên hiện lên?

Ở trong quán cà phê khi nhìn thấy cô như con mèo đang
nhắm mắt lại phơi nắng, vẻ mặt thỏa mãn, nhìn thấy anh, trong mắt hiện lên sự
giật mình, sau đó thì vẻ mặt tràn đầy sự vui vẻ, trước khi anh đến cũng không
xác định cô có còn nhớ anh hay không, bây giờ nhìn lại hẳn là cô còn nhớ rõ.
Vẫn là khuôn mặt trẻ tuổi kia, có thể là trải qua sự thử thách trong cuộc sống,
cô đã học được cách trang điểm vẻ mặt thản nhiên như bức tranh, trang phục
trang nhã vừa người làm cô tôn lên sự nổi bật nhiều mặt. Cô không còn là cô gái
nhỏ ngồi xổm dưới đất khóc đến rối tinh rối mù như năm đó nữa, từ cử chỉ cách
ăn nói của cô, Trình Húc nhìn ra sự thông minh và khéo léo của Tần Vũ Dương, so
với anh Tần Vũ Dương nhỏ hơn sáu tuổi như một dòng suối trong suốt ngọt ngào
chảy vào trong lòng của anh.

Tần Vũ Dương khua tay về Trình Húc: "Này,
luật sư Trình?"

Trình Húc lấy lại tinh thần cười cười: "Gọi
tôi là Trình Húc đi, tôi cũng không gọi cô là cô Tần nữa, gọi cô là Vũ
Dương."

Tần Vũ Dương mở trừng hai mắt: "Trình
Húc? Được rồi!"

Tần Vũ Dương còn muốn nói điều gì đó, thì nghe được ở
đằng sau là giọng con gái nũng nịu của một người quen: "Tần
học tỷ?"

Tần Vũ Dương cúi đầu xuống hít một hơi thật sâu, từ từ
thở ra, nhắm mắt lại rồi lại mở ra, sau đó khoe ra nụ cười sáng lạn đứng lên
quay đầu lại chào hỏi với Triệu Tịch Vũ: "Thật là khéo nha, cô
Triệu."

Trình Húc nhìn một loạt vẻ mặt động tác của Tần Vũ
Dương, khóe miệng cười càng sâu hơn.

"Tần
học tỷ không cần khách khí vậy, gọi tôi là Tịch Vũ được rồi, gọi cô Triệu thấy

xa cách quá đó."

Tần Vũ Dương nụ cười không thay đổi nhìn Triệu Tịch
Vũ:"Tôi
và cô cũng không thân, vẫn gọi là cô Triệu thì tốt hơn."

Tần Vũ Dương phát hiện một cái quy luật, Triệu Tịch Vũ
dưới bình tình huống thường sẽ mang theo nụ cười dối trá gọi cô là "Tần
tổng ", khi không vui sẽ tức giận gọi cô là "Tần Vũ Dương ", mỗi
khi cô ta tính kế hoặc là lúc Tần Vũ Dương đã làm chuyện gì hợp với ý cô ta thì
sẽ thân thiết gọi cô là "Học tỷ", mà mỗi lần nghe Triệu Tịch Vũ nói
câu "Học tỷ" này, Tần Vũ Dương lúc nào cả người cũng không thoải mái.

Triệu Tịch Vũ không nghĩ tới Tần Vũ Dương ở trước mặt
người khác lại không nể mặt mình như vậy, có chút ngượng ngùng nói sang chuyện
khác: "Vị
tiên sinh này là ai vậy, đàn chị không giới thiệu với tôi một chút sao?"

Nói xong không đợi Tần Vũ Dương phản ứng liền chìa tay
ra với Trình Húc: "Xin
chào, tôi tên là Triệu Tịch Vũ, là học muội của đàn chị Tần."

Trình Húc tạo một diện mạo là người khiêm tốn đứng lên
cùng Triệu Tịch Vũ nắm tay: "Xin chào, cô Triệu, tôi tên là Trình
Húc."

"Tiên
sinh Trình đây là bạn trai của đàn chị sao? Anh chị thoạt nhìn thật xứng
đôi."

Tần Vũ Dương rốt cuộc biết câu này mới là lời muốn nói
nhất của Triệu Tịch Vũ, cô dùng sức nhịn xuống sự kích động đến phẫn nộ.

"Cô
Triệu nghĩ quá nhiều rồi, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường thôi."

Triệu Tịch Vũ không có được câu trả lời mình muốn có
chút thất vọng, qua quýt tạm biệt rồi rời đi.

Lúc Triệu Tịch Vũ từ toilet đi ra thì thấy được Tần Vũ
Dương, đối diện cô ta là vẻ mặt ôn nhu của người đàn ông đang nhìn Tần Vũ
Dương, cô không chút suy nghĩ liền đi tới, cô muốn biết người đàn ông này và
Tần Vũ Dương có quan hệ gì. Nếu như là quan hệ bạn trai bạn gái, thì cô và Cố
Mặc Hàm có phải còn có một tia hi vọng hay không?

Tần Vũ Dương lần nữa ngồi xuống, cầm lấy chiếc đũa
muốn tiếp tục ăn, lại không hứng thú nữa.

"Sao
vậy, nhìn cô thật giống như đối với người học muội xinh đẹp này không có cảm
tình gì nha." Trình Húc rót ly
nước cho Tần Vũ Dương.

Tần Vũ Dương trêu chọc nhìn anh ta: "Anh
xem trúng cô ta? Tôi cho anh biết, anh đừng xem thường cô họ Triệu kia, kỳ thật
cô ta là Chu Chỉ Nhược."

Trình Húc nặng nề cười ra tiếng: "Thì ra
cô ta đoạt Trương Vô Kỵ của cô?"

Tần Vũ Dương trợn mắt liếc anh một cái không nói thêm
gì, Trình Húc cũng không hỏi nữa.


Một bữa cơm bởi vì khách không mời Triệu Tịch Vũ mà
sớm kết thúc, Trình Húc đưa Tần Vũ Dương đến dưới tầng nhà cô, Tần Vũ Dương và
anh ta chào tạm biệt chuẩn bị xuống xe.

"Đến
nơi rồi, hôm nay cám ơn bữa tối của anh, bye bye."

"Vũ
Dương, cô không biết sau khi xem mắt chấm dứt đôi bên nam nữ có cảm tình với nhau
thì cần phải lưu số để tiến thêm một bước là liên lạc với nhau sao?"

Tần Vũ Dương nở nụ cười, nói một dãy số: "Xem
mắt coi như xong đi, chúng ta sau này sẽ là bạn bè."

Rất nhanh di động của Tần Vũ Dương vang lên.

"Đây
là số của tôi, ra khỏi tòa án thì bình thường đều mở máy."

Tần Vũ Dương lấy điện thoại lưu lại sau khi xuống xe
cười nhìn theo anh ta rời đi, sau đó về nhà với sự vui vẻ trong lòng.

Trước khi ngủ thì nhận được điện thoại của bà Tần: "Con
gái à, hôm nay như thế nào vậy?"

"Vẫn
như vậy thôi."

Bà Tần dừng lại một chút: "Là
sao? Không hợp?"

Tần Vũ Dương suy nghĩ một chút, Trình Húc hẳn là một
đối tượng xem mắt cực phẩm, bất kỳ một người phụ nữ nào đối với loại cực phẩm
này cũng đều sẽ không buông tha đâu, cô và Trình Húc ở cùng một chỗ cũng rất
vui vẻ, nhưng chỉ là cùng bạn bè cùng một chỗ vui vẻ thôi, không có cảm giác gì
khác.

"Không
phải là không hợp, chỉ là... Ôi, mẹ ơi, con cũng không biết nên nói như thế nào
nữa, cứ như vậy đi, ngày mai con phải đi làm rồi, hôm nay phải ngủ sớm. Con
treo trước nha, bye bye."

Tần Vũ Dương dùng tốc độ cực nhanh tắt điện thoại,
tránh được sự càu nhàu của bà Tần. Mới vừa tắt điện thoại thì đã được gởi đến
một cái tin nhắn.

"Tôi
đã đến nhà, đi ngủ sớm một chút." Là
Trình Húc.

Tần Vũ Dương cười rồi nhắn lại một cái: Anh cũng vậy.
Sau đó tắt máy đi ngủ.

Trong tòa nhà văn phòng của Phong Hoa nhưng lại đèn
đuốc sáng trưng, bao phủ là áp suất cực thấp.

Nhân viên của Phong Hoa cũng biết công ty luôn luôn
tuân theo chính là đi làm lúc nào cũng duy trì hiệu suất cao, tuyệt đối không
chiếm dụng thời gian tan việc, lại càng thật lâu không có xuất hiện tình huống
làm thêm giờ này, mà bây giờ đã muộn rồi, là một ngoại lệ.

Tất cả nhân viên của Phong Hoa từ xế chiều hôm nay đã
nhạy cảm bắt được tình huống dị thường, nụ cười mê người luôn có trên mặt của
Cố tổng thì hôm nay mặt lại đen giống như vị Thanh Thiên Đại lão gia nổi danh
trong lịch sử kia, từ trong văn phòng của Cố tổng không ngừng tỏa ra hơi lạnh
ra bên ngoài, mà ngay cả Lý tổng ngày thường luôn bay lên nhảy xuống mà hôm nay
cũng làm việc nghiêm túc chăm chỉ cả ngày. Trước khi tan tầm lại được thông báo
họp toàn bộ các cấp cao của công ty cao, tất cả nhân viên hầu như đều hoài nghi
Phong Hoa phải sụp đỗ rồi.

Sau cuộc họp cấp cao, các ông lớn của từng phòng đều
nhăn mày đi ra, rất nhanh mọi người của các phòng đều biết về cuộc họp rồi,
thì ra không phải là phá sản, mà là tất cả hạng mục theo lịch trình đều thay
đổi trước thời hạn, đồng thời kế hoạch lúc trước nhiệm vụ phải hoàn thành nửa

năm lại bị giảm còn ba tháng, kế hoạch hoàn thành nhiệm vụ trong ba tháng giảm
xuống làm một tháng, trong lúc nhất thời, tiếng buồn bã khắp nơi, tiếng oán
than dậy đất. Nhưng nhìn đến tiền làm thêm giờ và tiền thưởng, mỗi người lại
mặt mày hớn hở cười hì hì đi làm việc.

Lúc tan tầm Hà Văn Hiên từ bệnh viện đi ngang qua
Phong Hoa thấy được cảnh đèn đuốc sáng trưng trăm năm khó gặp này, anh lập tức
dừng xe đi lên xem. Anh vừa vào Phong Hoa liền thấy tất cả mọi người đều bận rộn,
Hà Văn Hiên nhìn đồng hồ một cái, chín giờ rưỡi, rất tốt, nhân viên Phong Hoa
thật sự là bán mạng.

Sau đó trước văn phòng của Cố Mặc Hàm thấy bốn người
đang tụ tập cùng chỗ.

Mạc Sính Dã nhỏ giọng lẩm bẩm: "Làm
sao đây, cậu ấy thực đang cần tiền gấp hả, phải cần tới không muốn sống như vậy
sao?"

Ngay cả Doãn Đông Tuân rất ít phàn nàn cũng xoa mi
tâm:"Nếu
như là vấn đề tiền bạc làm vậy cũng tốt."

Thạch Lỗi cũng than thở: "Tớ là lo lắng thân thể
của cậu ấy, bị thương nặng như vậy, vừa khéo không muốn sống lại lao vào làm
việc nữa chứ."

Lý Thanh Viễn đẩy Mạc Sính Dã: "Mạc
Mạc, cậu vào bên trong xem một chút đi."

Tướng mạo khí phách của Mạc Sính Dã lại bị gọi thành
"Mạc Mạc", cậu ta lập tức nổi đóa: "Nói cho cậu biết không
được gọi tớ là Mạc Mạc!"

Lý Thanh Viễn vẻ mặt khinh thường quay đầu giễu cợt
cậu ta, lại thấy Hà Văn Hiên: "Ơ kìa, đến đúng lúc thật, cậu vào
nhìn Hàm Tử bị làm sao vậy."

Hà Văn Hiên đến gần sau khi nghe được đại khái về tình
huống thì đã hiểu rõ: "Tớ
nghĩ, tớ biết chuyện gì xảy ra rồi."

Nói xong bốn người xông tới.

Lý Thanh Viễn nhìn cậu ta từ trên xuống dưới, vẻ mặt
không tin: "Cậu?
Cậu trung bình một tháng cũng không đến Phong Hoa được một lần, cậu biết cái
quái gì?"

Hà Văn Hiên công bố đáp án: "Tần Vũ
Dương gần đây đi xem mắt."

Bốn người bừng tỉnh hiểu ra. Doãn Đông Tuân nhìn cậu
ta:"Tần
Vũ Dương xem mắt, làm sao cậu biết?"

"Bởi
vì tớ là một trong số những đối tượng xem mắt của cô ta."

Lý Thanh Viễn lập tức nhảy đến, lớn tiếng ồn ào: "Nè,
cậu sau lưng bán đứng anh em, thật không phải là người!"

Bốn người cũng là vẻ mặt ghét bỏ nhìn cậu ta, Hà Văn
Hiên trợn mắt nhìn bọn họ: "Tớ là loại người như vậy sao, trước
khi đi tớ không biết là Tần Vũ Dương nữa kìa."

Lý Thanh Viễn lại la lên: "Hà Văn
Hiên, cậu cũng đi xem mắt! Ha ha, cười chết tớ. Giá thị trường của cậu đã kém
như vậy sao?"

Năm người lập tức nháo thành nhất đoàn.

___________

[1] Vương lão cát: một loại
trà thảo mộc bên Trung Quốc giống như trà thảo mộc Dr Thanh của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận