Nhớ Mãi Không Quên

Tần Vũ Dương tỉnh lại nhìn ra ngoài trời từng chút
sáng lên, cuối cùng tia sáng sớm đầu tiên của ánh mặt trời cũng chiếu rọi.

Lòng thật bình tĩnh, cũng không còn hy vọng.

Tần Vũ Dương từ trên ghế salon đứng lên tắt đèn trong
phòng, cầm lấy điện thoại một lần cuối cùng gọi cho Cố Mặc Hàm, vẫn như cũ là
không có người nào nghe. Cô cúi đầu xuống, nở nụ cười tự giễu mình, sau đó rửa
mặt ăn điểm tâm. Gọi điện thoại đến công ty xin nghỉ, đi siêu thị mua thức ăn.

Mấy ngày kế tiếp, Tần Vũ Dương liên tục ở trong thư
phòng toàn tâm toàn ý làm phương án, không để ý đến chuyện bên ngoài, phần của
cô hoàn thành rất sớm, nhưng còn phần kia của Cố Mặc Hàm cô làm rất khó khăn,
chỉ có thể làm hết sức.

Năm người bọn Doãn Đông Tuân nhìn Cố Mặc Hàm vẫn như
cũ hôn mê trên giường bệnh, đã một ngày một đêm, anh vẫn không có tỉnh lại, bọn
họ có chút lo lắng.

"Chúng
ta có nên nói cho nhà họ Cố không?" Lý
Thanh Viễn nhìn mọi người.

Năm người mắt to trừng mắt nhỏ, chuyện này tuy lớn mà
nhỏ, bọn họ cũng không biết có nên nói cho nhà họ Cố không. Không nói cho nhà
họ Cố, giấu giếm không báo lại nếu bị phát hiện, bọn họ đều tránh không được
một trận trách mắng nặng nề. Nếu như nói cho nhà họ Cố, nhất định sẽ khiến cho,
Cố Mặc Hàm sau này cũng đừng nghĩ ở lại thành phố C, phải đàng hoàng đóng gói
trở lại Bắc Kinh.

"Nếu không, trước nói cho anh Mặc
Thần?" Mạc Sính Dã đề nghị.

Đó là một biện pháp không tệ, mọi người gật đầu.

"Người
nào gọi điện đây?" Mạc Sính Dã hỏi.

Mọi người đưa ánh mắt quăng vào hướng Mạc Sính Dã.

"Tại
sao là tớ? Biện pháp là tớ nghĩ, vì sao còn muốn tớ làm nữa." Mạc Sính Dã kháng nghị.

"Ai
nghĩ biện pháp thì người đó đi thực hiện mà, đây là chân lý rồi."

Cuối cùng Mạc Sính Dã cũng phải đi ra ngoài gọi điện
cho Cố Mặc Thần.

Cố Mặc Thần từ nhỏ dựa theo con đường sắp đặt của nhà
họ Cố, lên học viện quân đội, lên trường Đảng, sau đó đi vào chính trị, đoạn
đường này mặc dù không thể nói là một bước lên mây, nhưng cũng là xuôi gió xuôi
nước, hiện tại mặc dù tuổi còn trẻ nhưng lại có chức vị cao, đường làm quan
rộng mở.

Khi nhận được điện thoại của Mạc Sính Dã thì Cố Mặc
Thần đang đang họp, anh hơn bọn chúng khoảng ba bốn tuổi, có câu, ba tuổi hơn
một thế hệ. Cho nên ngày thường cũng không đường vòng nhau. Mạc Sính Dã
đột nhiên gọi điện cho anh chỉ có một khả năng, Cố Mặc Hàm.

Anh ra hiệu ý bảo cuộc họp cứ tiếp tục rồi đi ra ngoài
nghe điện thoại.


"Alô,
Sính Dã."

"Anh
Mặc Thần, hề hề, anh có bận việc không?" Mạc Sính Dã đùa giỡn.

"Đừng
nói nhảm, có chuyện gì nói mau đi!"

"Việc
này, Hàm Tử xảy ra chút chuyện."

Tim Cố Mặc Thần thắt lại một chút, anh từ nhỏ nhìn cậu
em trai này lớn lên, đối với nó nuông chiều là có thừa, nghe được nó gặp chuyện
không may tự nhiên rất khẩn trương.

"Xảy
ra chuyện gì?"

"Dạ,
xảy ra tai nạn xe, bây giờ vẫn còn hôn mê." Mạc Sính Dã ấp a ấp úng.

"Khi
nào?"

"Hôm
trước."

"Bác
sĩ nói thế nào?" Cố Mặc Hàm tâm
trạng bình ổn lại.

"Anh
đừng lo, bác sĩ nói, phẫu thuật rất thành công, hôn mê cũng là bình thường.
Chúng em thương lượng chuyện này phải nói cho anh biết một tiếng, cho
nên..."

Cố Mặc Thần hơi chút yên tâm: "Được,
anh biết rồi, hai ngày này anh sẽ bớt thời gian đi thành phố C một chuyến.
Chuyện này các em giúp Hàm Tử giấu một chút, đừng cho người trong đại viện
biết, miễn cho đến lúc đó ông cụ trong nhà lại lo lắng. Đối với bên ngoài cũng
nên phong tỏa tin tức đi."

Mạc Sính Dã miệng đầy đáp ứng.

Cố Mặc Thần tắt máy, thì trở về tiếp tục họp. Họp xong
xử lý công văn đơn giản rồi dặn dò thư ký anh muốn đi ra ngoài vài ngày thì về
nhà thu thập mấy bộ quần áo rồi đến thẳng sân bay thủ đô.

Cố Mặc Hàm có một giấc mơ rất dài, trong mơ anh lúc
đầu trong phòng thí nghiệm ở Mĩ, thì bỗng nhiên biến thành một đứa bé, ở trong
đại viện cùng bọn Thạch Lỗi, Doãn Đông Tuân đùa giỡn, rồi đột nhiên lại biến
thành bộ dạng lên đại học, anh đứng ở trên sân khấu chủ trì, cùng Tần Vũ Dương
đi dạo sân trường, Tần Vũ Dương kéo cánh tay anh, nét mặt tươi cười như hoa,
rồi bỗng nhiên xuất hiện vẻ mặt lãnh lẽo đau buồn của Tần Vũ Dương, nói với
anh, Cố Mặc Hàm, em không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa. Sau đó xoay người rời
đi, anh thấy phía sau của Tần Vũ Dương là một vực thẳm rất sâu, anh nghĩ muốn
kéo Tần Vũ Dương lại, lại nhưng thế nào cũng không nhúc nhích được, trơ mắt
nhìn Tần Vũ Dương rơi xuống...

Cố Mặc Hàm bất ngờ tỉnh lại.

Đầu óc hỗn loạn, toàn thân đau như bị cắt rời, trong

phòng bệnh mở mắt ra là đèn tường màu da cam, trong không khí tràn ngập mùi
thuốc êtê nhàn nhạt. Mới vừa động một chút thì nghe giọng nói ngăn cản: "Hàm
Tử, đừng lộn xộn."

Cố Mặc Hàm rốt cục thấy rõ ràng người trước mắt, từ từ
mở ra đôi môi khô khốc, chậm rãi nói ra mấy chữ, thanh âm khàn đục:"Anh, sao anh lại
tới đây?"

Cố Mặc Thần nhìn cái trán đầy mồ hôi của em trai: "Anh
nghe nói em gặp tai nạn xe, liền đến thăm em. Em đừng lộn xộn, anh đi gọi bác
sĩ khám lại cho em một chút."

Đêm đã khuya, nhưng vẫn còn rất nhiều chuyên gia tới,
tỉ mỉ khám lại một chút.

"Bí
thư Cố, nếu đã tỉnh cũng sẽ không có cái gì đáng ngại, còn lại chính là tĩnh
dưỡng nhiều."

"Tốt,
cám ơn."

Cố Mặc Thần tiễn chuyên gia ra cửa, Cố Mặc Hàm nhìn
thoáng qua trước mặt nằm ngổn ngang vài người trên ghế sa lon, cảm thấy rất
buồn cười, giật giật khóe miệng cười cười lại động đến miệng vết thương, lập
tức đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Cố Mặc Thần quay lại thấy tầm mắt của cậu cứ liên tục
dừng lại ghế sa lon trước mặt, liền nhẹ giọng nói đối với cậu: "Bọn
nhóc thối này lo lắng cho em, anh bảo bọn họ đi về nghỉ đi bọn họ lại không
chịu, theo em vài ngày rồi, phỏng chừng hôm nay thực sự không chịu nổi
nữa."

Cố Mặc Hàm mới vừa tỉnh lại rất suy yếu, chẳng được
bao lâu thì ý thức mơ hồ rồi ngủ thiếp đi.

Cùng trong đêm ở thành phố này, Tần Vũ Dương đang ngồi
trong thư phòng, ban ngày ồn ào náo động thì đêm tối lại yên tĩnh trầm mặc. Cô
nhìn vào phương án trước mắt cuối cùng cũng hoàn thành, công đức viên mãn, có
thể xuất quan.

Ngày mai sẽ là một vòng cuối cùng của đấu thầu. Thành
bại là ở hành động này.

Đối với phương án này, Tần Vũ Dương đã nỗ lực hết sức,
cô chỉ có thể nói, cô sẽ cố gắng. Hiệu quả đương nhiên là không thể đánh đồng
với Cố Mặc Hàm làm. Về phần có thể trúng thầu hay không, cô cũng chỉ có thể
nghe theo số trời.

Cố Mặc Hàm? Anh giống như bất ngờ biến mất khỏi thế
giới, một người, lúc này cô cần anh.

Là vì Triệu Tịch Vũ sao?

Vậy cô ta ít nhất cần phải cảm ơn anh để lại cho cô
một ý tưởng tốt.

Ngày hôm sau Tần Vũ Dương trang điểm tinh tế, quần áo
gọn gàng xuất hiện ở Đằng Đạt. Cô đơn giản nghe lại báo cáo của tổ hạng mục,
xem phương án một lần, có thể là chuyện nội gian đã làm rối loạn lòng quân, chỉ

làm tạm được.

Tần Vũ Dương vừa nhìn phương án vừa nghĩ, trong tay
công ty T có phải cũng có một phần giống như vậy không?

Sau khi có cuộc họp ngắn gọn đoàn người Tần Vũ Dương
chạy tới Phong Hoa.

Mới ra cửa thang máy liền thấy đoàn người của công ty
T từ bên trong thang máy kia đi ra, không thể từ bỏ được.

Tần Vũ Dương vẻ mặt bình tĩnh nhìn Triệu Tịch Vũ,
Triệu Tịch Vũ ánh mắt lạnh như băng nhìn Tần Vũ Dương, dẫn đầu đi vào phòng
họp.

Tần Vũ Dương không quan tâm cười cười, cũng vào phòng
họp.

Hai đội ngũ ở trong phòng hội nghị mắt to trừng mắt
nhỏ đợi hơn một giờ, mới có người đến chủ trì buổi đấu thầu.

Người đến là một người phụ trách của Phong Hoa lúc Cố
Mặc Hàm chưa về nước, không nhìn thấy bọn Thạch Lỗi, mấy lần trước bọn họ không
phải là hào hứng trời vừa mới tỏ thì liền xuất hiện sao, chẳng lẽ người có quan
hệ với Cố Mặc Hàm cũng theo anh biến mất sao?

Bắt thăm quyết định ai mở đầu trước.

Trái ngược với những người khác còn đang thất kinh,
Tần Vũ Dương vẫn thần thái bình tĩnh nhìn Triệu Tịch Vũ đang mở đầu phối hợp
với đèn chiếu.

Tần Vũ Dương đột nhiên nghĩ một câu của Cố Mặc Hàm nói
thật sự là chính xác. Không cần phải đi phỏng đoán lòng dạ của người khác, khó
nhất là phỏng đoán lòng người, em đang đoán lòng dạ của người khác đồng thời
cũng sẽ bị lạc mất chính mình. Phương án công ty T dường như là mỗi một chỗ đều
nhằm vào phương án của tổ hạng mục Đằng Đạt đã làm, so với bọn họ làm càng hoàn
mỹ, càng toàn diện, nhưng cũng là bởi vì châm chích quá mạnh mẽ, mà làm mất đi
đặc sắc của mình. Ở trong phương án này, Tần Vũ Dương không nhìn thấy ưu thế và
đặc điểm trước kia của công ty T.

Xem ra ai chết vào tay ai còn chưa biết được.

Nhưng mà, Tần Vũ Dương lại không thừa nhận, đối với sự
rập khuôn nguyên dạng của lần trước, lần này bọn họ lại kỹ càng hơn một bậc.
Lúc này đây, vô luận ai bắt đầu trước, Đằng Đạt đều nhất định phải thua.

Triệu Tịch Vũ thuyết trình xong thì quay lại cười rất
xinh đẹp với Tần Vũ Dương, Tần Vũ Dương nhớ tới một câu nói của Lãnh Thanh Thu:
phụ nữ cười càng đẹp thường thường tâm càng độc.

Tổ phó của tổ hạng mục lúc này chỉ có thể kiên trì đi
lên, hắn vừa mới chuẩn bị đứng dậy, Tần Vũ Dương đè lại tay của hắn:"Tôi chỗ này cũng
chuẩn bị một phương án khác, phần kia của anh làm dự bị đi."

Nói xong tao nhã lên bục: "Kính
chào các vị trong ban giám khảo, các vị đồng nghiệp, dưới đây là phương án của
Đằng Đạt chúng tôi do tôi đại diện lên trình bày. Chúng tôi căn cứ..."

Tần Vũ Dương nhìn vẻ mặt đắc ý từ từ biến mất của Triệu
Tịch Vũ, thay vào đó là sự phẫn nộ cùng không cam lòng.

Hơn 10 phút sau, bài trình bày của Tần Vũ Dương đã thu
được tiếng vỗ tay như sấm, kết quả không cần nói cũng biết. Tần Vũ Dương đứng ở
trên bục cảm giác vất vả của mình cũng không có uổng phí.

Triệu Tịch Vũ mang theo một đám người phẫn nộ mở cửa
rời đi.

Tần Vũ Dương ý chí chiến đấu sục sôi đi ra Phong Hoa,
trở lại Đằng Đạt, tâm tình rất tốt.

Ngồi ở trong phòng hội nghị, Tần Vũ Dương vẻ mặt nhàn

nhã chậm rãi uống cà phê, mọi người cũng là ngồi im lặng không lên tiếng, chỉ
chờ cô mở miệng.

Thế nhưng Tần Vũ Dương nhất định không mở miệng, chỉ
là thưởng thức cà phê, nhắm mắt lại phơi nắng.

Mọi người đang không hiểu trong hồ lô của Tần Vũ Dương
muốn làm cái gì, tâm tình thấp thỏm. Khi mọi người ở đây cho rằng Tần Vũ Dương
ngủ thiếp đi, cô mở mắt ra, nụ cười sáng lạn làm cho ánh mặt trời đều mất sắc
thái, chậm rãi mở miệng: "Được
rồi, vụ này cũng đoạt được rồi, các người có thể nói cho tôi biết, là nội gian
rồi đó?"

Mọi người ở trong nụ cười đang hạ dần sự ấm áp của cô,
mà cúi đầu không nói.

Tần Vũ Dương cười càng vui vẻ hơn: "Không
nói được? Hay là, trong các người không có nội gian? Các người cần phải hiểu rõ
tôi, nếu như hiện tại đứng ra, tôi chỉ không cho người đó lăn lộn vào Đằng Đạt,
nếu như tôi đi tra ra, tôi sẽ cho người đó cũng không lăn lộn trong ngành ô tô
này nữa. Như thế nào, nghĩ thông chưa?"

Vẫn là lặng ngắt như tờ.

Tần Vũ Dương đứng lên: "Nếu đã như vậy... Chúng
ta tan họp thôi. Vụ này đoạt được công ty rất cao hứng, buổi tối có tiệc chúc
mừng, đều đi đi! Còn có, tôi đáp ứng các người, sau khi giành được vụ này sẽ
có hai tuần lễ nghỉ phép, nghỉ phép sẽ bắt đầu từ ngày mai. Tất nhiên nghỉ phép
của nội gian có thể sẽ là vĩnh viễn, người đó có thể sẽ không trở lại nữa. Tan
họp!"

Tần Vũ Dương ngồi ở văn phòng của Đổng sự Tôn: "Đổng
sự Tôn, dự án hợp tác với Phong Hoa đã xong, tôi có phải có một khoảng thời
gian nghỉ phép phải không?"

Đổng sự Tôn kể từ nhận được tin chiến thắng liền cười
ha ha:"Có
thể mà, không phải cho tổ các cô hai tuần lễ nghỉ phép sao?"

Tần Vũ Dương dựa ở trên ghế sofa, híp mắt nhìn ánh
nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào: "Hai tuần lễ là không đủ, tôi muốn
một tháng. Sư phụ à, từ lúc em tiến vào đây thì cho tới bây giờ cũng chưa từng
nghỉ ngơi, em thực sự là mệt mỏi."

Đổng sự Tôn đã thật lâu không có từ trong miệng Tần Vũ
Dương nghe được xưng hô này.

Lúc trước, một tay ông huấn luyện Tần Vũ Dương, Tần Vũ
Dương bình thường lại không chịu gọi ông là "Sư phụ", cô nói, gọi ông
là sư phụ sẽ làm em nhớ đến Đường Tăng. Trong ấn tượng của ông, Tần Vũ Dương
cho tới bây giờ đều là nghị lực dồi dào tinh thần sung mãn, cho dù buổi tối của
một ngày trước uống đến nôn, ngày hôm sau đi làm vẫn như cũ vẻ mặt rất phấn
chấn. Cô chưa từng có dáng bộ này như hiện tại.

"Được,
một tháng sau đó cô phải trở lại để theo dự án hợp tác này." Đổng sự Tôn bất ngờ mềm lòng.

Tần Vũ Dương nhảy dựng lên, thu hồi vẻ chán chường vừa
rồi: "Được!
Vậy tôi đi trước. Còn có, tổ kia của tôi có nội gian, tôi nghĩ trước khi tôi
trở về, phiền toái ngài giúp tôi điều tra ra là ai."

"Nội
gian? Được, tôi hiểu được." Đổng
sự Tôn gật đầu.

"Vũ
Dương, tuổi cô không còn nhỏ..." Đổng
sự Tôn nói với bóng lưng của Tần Vũ Dương.

Động tác của Tần Vũ Dương ngừng lại một chút, cũng
không nói gì, mở cửa đi ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận