Mấy ngày gần đây của Thời Khiển thật sự rất phong phú.
Mỗi sáng đều phải mang bài tập xuống bãi xe tìm Lâm Trần Nghiêu học thêm.
Nói là học thêm, kì thật đa số thời gian đều là vắt hết óc cân nhắc xem nên hỏi phần nào, mới có thể thấy mình không ngu ngốc, lại vừa giết thời gian.
Buổi chiều, thì lén lút ở trong phòng bày ra một bộ cố gắng làm bài tập lại gấp sao, vừa gấp vừa để ý động tĩnh, sợ bị bà ngoại phát hiện.
Nhưng cuộc sống vui vẻ phong phú này cũng không kéo dài được bao lâu, rất nhanh lạc thú của cô bé đã sắp tiêu hao tới không còn gì rồi.
Đầu tiên, chuyện gấp này thực là rất ưu tiên, Thời Khiển chỉ tính một ngày gấp 10 sao, nhưng luôn luôn không dừng lại được, trước lúc bà ngoại ngủ trưa, Thời Khiển lại không nhịn được ngồi gấp sao, cứ vậy liền gấp xong rồi.
Mặt khác, vốn là năm hai tiểu học cũng chỉ có hai phần bài tập hè, lại dưới quá trình học tập trung như vậy, rất nhanh liền làm cho chỉ còn mấy tờ nữa.
Buổi sáng hôm nay, Thời Khiển mặc dù đang cẩn mẩn viết bài, cũng đã đem mấy trang cuối cùng làm xong rồi.
Bởi vì tâm tình xấu, Thời Khiển quên mất không viết hai câu.
Chỉ còn lại một câu cô bé thật sự không viết đề bài.
Lâm Trần Nghiêu kiểm tra lại một lần cho cô bé, đem đề toán Olympic giải xong xuôi, Thời Khiển lâm vào mất mác.
Hai người trong lúc đó giống như không có gì liên quan nữa, sao giấy cũng sắp gấp xong rồi, còn cớ nào có thể tìm anh chơi cùng đây?
Thời Khiển khổ sở trầm mặc.
Lâm Trần Nghiêu hoàn toàn không biết tâm tư của cô bạn nhỏ, chỉ vui vẻ nhớ tới: Ngày mai là sinh nhật bà nội, có thể không cần tới bãi xe làm việc nữa rồi.
Vừa vặn bài tập Thời Khiển cũng đã làm xong, cho cô bé nghỉ ngơi một ngày, vậy sáng ngày mai có thể chơi game rồi!
Nghĩ tới mình ngoan ngoãn nhiều ngày như vậy, ngày mai lại là sinh nhật của bà nội, ông nội nhất định sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua thôi.
Lâm Trần Nghiêu ngây ngất trong lòng sắp xếp rõ ràng cho ngày mai.
*
Sáng sớm hôm sau, Thời Khiển mê mang xuống lầu, đến bước chân cũng không nhẹ nhàng như mấy hôm trước rồi.
Cô bé không có mục địch dọc theo đường đi.
Ngày hôm qua lúc về nhà, Lâm Trần Nghiêu đã nói với cô bé, hôm nay là sinh nhật của bà nội Nguyễn, anh sẽ ở nhà nghỉ ngơi một ngày.
Thời Khiển kì thật không biết xuống lầu có thể làm gì, chỉ là không muốn ở nhà chờ đợi.
Xuyên qua tòa nhà, đi đến trên lối đường mòn, Thời Khiển thấy Trịnh Ý với Vương Viện Viện bọn họ đang chơi đuổi bắt ở hoa viên, cười rất vui vẻ.
Thời Khiển trầm mặc nhìn một hồi, đổi hướng, đi tới phía đỉnh nghỉ mát.
Lúc sáng sớm, mặt trời tuy đã lên, nhưng không nóng mấy, người trong khu cũng không ít.
Mấy ghế đá ở đình nghỉ có mấy bà cụ ngồi đó, bọn họ đang vừa hái rau, vừa nói chuyện phiếm.
Thời Khiển chọn góc đình, ngồi một mình ở trên bậc thang, đầu tựa vào cột đình.
Đang lúc cô bé cúi đầu ngẩn người, Vương Viện Viện xuất hiện trước mặt cô bé.
Thời Khiển phát hiện có người đến đây, cô bé ngẩng đầu nhìn, thấy là Vương Viện Viện, lần đầu tiên cô bé không chủ động chào hỏi.
Trước khi quen Lâm Trần Nghiêu, Thời Khiển cho rằng chỉ cần có thể tiếp nhận cô bé, nguyện ý dẫn cô bé đi chơi với mọi người thì chính là bạn bè.
Cho dù bọn họ bắt nạt cô, cũng chỉ có thể coi là bạn bè trêu chọc, không cần để ý tới là được rồi.
Nhưng mấy ngày này, ở cùng Lâm Trần Nghiêu xong, Thời Khiển mới từ từ cảm nhận được, cái gì gọi là bạn.
Vương Viện Viện thấy cô không nói lời nào, có chút xấu hổ chào trước một tiếng, sau đó hỏi: “Thời Khiển, một mình cậu ngồi ở chỗ này làm gì?”
Thời Khiển giọng nói thường thường: “Thì là, hóng gió.
”
Vương Viện Viện thấy cô bé không nhiệt tình, trong lòng có chút mất hứng, trước kia Thời Khiển
.