Đầu tháng bảy, giữa thời tiết mùa hè chói mắt.
Cậu thiếu niên mặc áo phông trắng quần bò, tay phải cầm một lon nước có gas, vẫn nhàn nhã bước đi, đang thảnh thơi lắc lư từng bước trên con đường cạnh khu nhà công chức.
Ánh mặt trời cực kì độc ác, lại là lúc sắp ăn trưa, trên con đường dài trăm mét không có một bóng người, chỉ có tiếng ve kêu phân cao thấp với không khí nóng bỏng, từng đợt lại từng đợt.
Bên trái con đường có một đình nghỉ ngơi nhỏ, cậu ta híp mắt nhìn ánh mặt trời sáng rực tận cuối đường, bước chân chợt chuyển hướng, đi thẳng tới đình nghỉ chân.
Cậu ta tùy tiện đặt mông ngồi xuống ghế trống ở giữa, chân dài duỗi ra, rút điện thoại trong túi quần ra, nhìn thời gian.
Lúc đó còn chưa có mạng 4G, muốn thêm một tấm hình cũng phải chờ rất lâu.
Chờ đến khi tốc độ chạy tới gần sát cuối, cậu ta chú ý thấy ngoài đình có mấy bóng dáng nho nhỏ, mặc đủ kiểu váy sặc sỡ sắc màu, nhảy nhót đi tới phía mình.
Nhóm bạn nhỏ dần dần đến gần, giọng trẻ con non nớt cũng loáng thoáng nghe được.
“Chúng ta chơi trốn tìm được không?”
“Được đó được đó.”
…
Khoảng cách tới gần, cậu ta không chút để ý giương mắt nhìn, con đường này thông với khu nhà ở công chức và khu dân cư bên cạnh, phía bắc là quảng trường, phía nam là công viên nhỏ.
Ngoại trừ hai bên đường có mấy gốc cây cao hơn nửa cái đầu có thể miễn cưỡng che chắn được ra, vườn hoa với lan can đều không thể trốn được.
Cậu ta có chút hứng thú, ngón tay thon dài khẽ nhúc nhích, ngón giữa chậm rãi xoay một vòng màn hình điện thoại, tính xem mấy người kia sẽ chơi trốn tìm ở nơi trống trải này như thế nào.
“Vậy thì… Thời Khiển, cậu ra đếm đi.”
Mấy cô bạn đồng loạt quay đầu nhìn về phía cô bé đi ở sau cùng.
Cô nhẹ nhàng gật gật đầu, cực kì thoải mái đồng ý.
Sau đó bọn họ lại ríu rít nói về quy tắc trò chơi.
Rất nhanh đã xác định xong, cô bé tên Thời Khiển kia, liền úp mặt vào một thân cây lấy tay che kín hai mắt, bắt đầu cao giọng đếm số.
Mấy người còn lại rón ra rón rén chạy lên phía trước, vừa vặn dừng chân trước đình nghỉ mát.
Mấy cô bé cười cực kì không có ý tốt, hạ giọng bắt đầu kế hoạch bí mật.
“Chúng ta chia nhau về nhà, ở khu đông phải cẩn thận một chút, chạy vòng về từ quảng trường hoặc từ công viên, không được chạy qua bên Thời Khiển…”
“Nhưng mà trời nắng như vậy, cậu ấy vẫn không tìm ra chúng ta rồi bị cảm nắng thì sao?”
Trong nhóm có một cô bé nhút nhát đưa ra ý kiến.
Một cô bé có khí chất đứng đầu nhất trong nhóm, dáng người cao cao gầy gầy, giọng điệu hơi lên cao một chút: “Vương Viên Viên nếu cậu lo lắng thì cậu ở lại chơi trốn tìm với cậu ta đi!”
Vương Viên Viên mím chặt miệng lại, không dám “Tranh luận” nữa.
Cô bé đứng đầu quét mắt một vòng, thấy không ai dị nghị gì, cảm thấy mỹ mãn gật gật đầu, tổng kết: “Vậy thì làm như vậy đi.”
Trước khi đi, cô bé vẫn hướng về phía Thời Khiển cất giọng cô một câu: “Thời Khiển, cậu nhất định phải đếm tới 100 mới được đi tìm!”
Mọi người tách nhau ra, mấy cô bé chia nhau chạy, bước chân lại cực kì nhanh.
Trong khoảnh khắc, không lâu sau trên đường chỉ còn cậu bạn “không liên quan” nghe được hết chuyện, với cô bé đang cao giọng đếm số.
Cậu ta không nói gì suy nghĩ một lúc lâu.
Cúi đầu nhìn di động trên tay mình, lại ngẩng đầu nhìn cô bé cách đó không xa vẫn đang đếm số.
Cậu ta thở dài, vẫn quyết định quan tâm chuyện vớ vẩn này.
Cô bé đã đếm tới 81, bỗng nhiên cảm giác có người chụp bả vai mình, liền ngừng lại.
Cô có chút nghi ngờ bỏ tay che mắt ra.
Nhìn bốn xung quanh, ánh mắt lộ ra chút mất mác, sau đó rất nhanh ngẩng mắt lên, nhìn tới cậu bạn cao hơn cô ở trước mặt.
Là một cậu bạn cao hơn mấy người bạn của mình.
Ừm…
Có chút không nghiêm túc.
Là một cậu bạn đẹp trai cao hơn rất nhiều với mấy người bạn của mình.
Cô bé này tuổi còn nhỏ cũng đã rất thích cái đẹp, cảnh giác trong lòng lập tức hạ xuống không ít.
Nhưng bởi vì vừa được người bạn lớn tuổi hơn trước đây không hề tiếp xúc với đám nhỏ hơn bắt chuyện, hơn nữa còn là một anh trai cực kì đẹp trai.
Cô lập tức lại có chút khẩn trương rồi.
Cô bé hơi mím môi, lễ phép hỏi han: "Anh tìm em sao? Có chuyện gì sao? Hình như em không biết anh."
Từ lúc chụp bả vai cô, cảm xúc hối hận đã bắt đầu từ từ lên men trong lòng cậu thiếu niên.
Sau khi nghe xong những lời này, hối hận lại biến chất thành xấu hổ.
Cậu ta cố gắng cười cực hiền lành: "Anh không phải người xấu, anh ở nhà số 9 tòa 2 lầu hai.
A.
.
.
Bà nội anh nhất định em có biết, Nguyễn Tinh Nguyệt, em có biết ủy hội khu dân cư bà nội Nguyễn không?"
Họ Nguyễn này không phổ thông, hai ba trăm hộ gia đình trong khu, cũng chỉ có một bà nội Nguyễn.
Bà nội Nguyễn là về hưu sớm, chỉ là không chịu ngồi yên lại có lòng nhiệt tình, vì thế chủ động "tình nguyện" làm ủy hội khu dân cư.
Trong khu nếu là vợ chồng nhà nào cãi nhau, ai đánh trẻ con, đều có thể nhìn thấy bóng dáng hoà giải của bà.
Là một bà nội rất hòa thuận, mỗi lần gặp Thời Khiển đều cười tít mắt hỏi thăm cô, thỉnh thoảng có thể còn cho ít đồ ăn vặt, là người Thời Khiển thích nhất khu khu này.
Không có một trong số.
Thời Khiển gật gật đầu, giọng nói nhu thuận đi rất nhiều: "Có nha, là bà nội Nguyễn bảo anh tới tìm em sao?"
Cậu thiếu niên ngẩn người, bà nội nhà mình quả thật rất có tiếng trong khu này, nhưng cậu ta cũng chỉ là lấy lệ để cô bé này nghe qua, không nghĩ tới thật sự có quen.
Mà hình như, xem ra, một già một trẻ này lại rất thân.
Nhìn cô bé trước mặt hơi hơi ngửa đầu, cậu thiếu niên không biết cô với đám bạn chơi xấu kia có quan hệ gì.
Là.
.
.
Bạn bè sao?
Đối mặt với đôi mắt ngây thơ lại trong sáng này, cậu ta sinh lòng trắc ẩn, không tính đi lên kể ra sự thật mất lòng kia.
Huống chi là nhờ người lạ cho biết.
Trẻ con, cũng có lòng tự trọng.
Có thể là thời gian cậu ta trầm mặc quá lâu, Thời Khiển lại bắt đầu bất an: Bà nội Nguyễn có chuyện gì cực kỳ nghiêm túc muốn nói với mình sao?
Cô không tự chủ được mấp máy môi.
Cậu ta rất nhanh thông qua vẻ mờ ám này nhận ra cảm xúc của cô bé thay đổi.
Câu ta gãi gãi đầu, bối rối tùy ý tìm cớ: "Là bà nội anh, cũng là bà nội Nguyễn, bảo anh tới tìm được em rồi, bảo anh.
.
Bảo anh mang em đi mua kẹo ăn?"
.
.
Im lặng.
Ngại ngùng mà im lặng.
Cái cớ này thật sự rất giống như muốn dụ dỗ cô bé.
Tin tưởng vừa mới xây dựng nháy mắt thấy đã sụp đổ.
Thời Khiển theo bản năng lui về phía sau nửa bước, bắt đầu nghi ngờ 'người cháu trai của bà nội Nguyễn'.
Mà cậu thiếu niên bên ngoài bất động, trong đầu lại điên cuồng suy nghĩ nên làm thế nào cứu lại bầu không khí xấu hổ này.
Ba giây sau, cậu ta hơi bối rối mở miệng giải thích: "Không phải không phải, bà bảo anh mua kẹo cho em.
.
.
Cũng không phải, là hiện tại anh muốn đi mua kẹo cho em! Một mình anh đi! Em tới đình nghỉ này chờ anh là được, anh ra siêu thị rồi về! Tuyệt đối không phải lừa bán! Thật sự! Chờ anh!"
Cậu thiếu niên điên cuồng giải thích, sau đó cũng không quay đầu lại chạy tới phía siêu thị.
Thời Khiển sững sờ nhìn, thổi phù một tiếng nở nụ cười.
*
Thời Khiển ngồi ở trên ghế đá lắc lư chân trần một lúc, đang sắp cảm thấy nhàm chán, cậu thiếu niên mang theo một túi lớn đồ ăn vặt thở hồng hộc xuất hiện ở cuối đường.
Cô bé trợn mắt há hốc mồm nhìn trong tay túi đồ trong tay cậu ta có non nửa là đồ ăn vặt cho cô, kinh ngạc nói không ra lời.
Cậu thiếu niên đem đồ ăn vặt đặt ở trên bàn đá, sau đó vừa thở phì phò, vừa lấy từ trong túi lấy ra một tờ giấy rất dài, chụp ở trên bàn: "Hóa đơn, " sau đó lại chỉ chỉ một túi lớn đồ ăn vặt, "Vừa mới mua."
Nói ngắn gọn xong năm chữ này, cậu ta cầm lấy lon nước mình mang đến ở trên bàn, giờ phút này đã trở thành nước có gas nóng, mạnh mẽ uống hai ngụm.
Cô bé cũng hồi thần lại, trong giọng nói tràn đầy không thể tin: "Những thứ này.
.
.
Đều là, cho em? Toàn bộ.
.
.
?"
Cậu thiếu niên trừng mắt nhìn, gật gật đầu.
Cô bé rốt cục trở nên nghiêm túc lên: "Em không thể nhận, này nhiều lắm."
Phản ứng này, thật sự ngoài dự liệu của cậu thiếu niên.
Mắt to trừng mắt to, sau ba lần chớp mắt, cậu ta đề xuất phương án giải quyết: "Vậy.
.
.
Em chọn một cái em thích nhất?"
Cô bé im lặng nhìn một đống lớn trước mặt, mấp máy môi, thật cẩn thận hỏi: "Có thể chọn hai cái không?"
Cậu thiếu niên nhìn ánh mắt cô dính ở chỗ đồ ăn vặt, nở nụ cười, nổi ý trêu chọc cô: "Một túi ăn, một lọ uống, như vậy có thể tính là hai cái."
Cô bé có chút thất vọng, cô không muốn uống, cô muốn túi lãng vị tiên với diệu giòn giác.
Cô bé bắt đầu thận trọng suy xét rốt cuộc muốn cái nào, cuối cùng cực kỳ gian nan hạ quyết tâm: "Em muốn một lọ ha ha với một túi.
.
.
Lãng vị tiên đi."
Cậu thiếu niên gật gật đầu lấy lãng vị tiên từ trong túi ra đưa cho cô, lại đưa nguyên một dây ha ha cho cô.
"Không phải một lọ sao? Chỗ này có bốn chai." Cô bé cực kì thành thực.
"A.
.
.
Thật ra...." Cậu thiếu niên ra vẻ cảm động, "Vì khen thưởng sự thành thật của em, bốn lọ này đều cho em.
Hơn nữa cho phép em chọn thêm một túi nữa,"
Ánh mắt cô bé lập tức cong thành hình trăng lưỡi liềm, thanh thúy thanh âm mà thập phần quyết đoán: "Còn có cái này diệu giòn giác!"
Cậu thiếu niên không nhịn được, cuối cùng cười lên tiếng.
Cô bé rất nhanh mở ra dây ha ha ra, đưa cho cậu thiếu niên một lọ, hai người mỗi người cắm một cái ống hút, mượn dịp uống nước để im lặng hợp lý hóa việc này, do đó che dấu đi ngại ngùng không có lời nào để nói.
Im lặng uống xong một lọ ha ha, cô bé nhảy xuống ghế đá, có chút lưu luyến không rời chào từ biệt: "Em phải về nhà, đến giờ ăn cơm trưa, lát nữa bà ngoại tìm không thấy, em sẽ bị mắng mất."
Cậu thiếu niên cầm điện thoại nhìn thời gian, 11: 51.
Cậu ta đáp: "Mau trở về đi."
Cô bé nói tạm biệt, ôm hai túi ăn vặt, nhảy nhót chạy khỏi đình nhỏ, sau đó đột nhiên dừng bước, quay đầu lại, hỏi: "Anh trai, buổi chiều anh vẫn tới nơi này chứ?"
Cậu thiếu niên hơi hơi nghiêng đầu, cười tít mắt mở miệng: "Thế nào? Còn muốn ăn đồ ăn vặt?"
Cô bé nháy mắt xấu hổ đỏ mặt, cuống quít giải thích: "Không phải! Em muốn chia sẽ lãng vị tiên với diệu giòn giác cùng anh."
Cậu thiếu niên ngẩn người, đáp án này hoàn toàn ngoài ý muốn.
Cậu ta như bị ma xui quỷ khiến gật gật đầu.
Vẻ mặt cô bé kinh hỉ, sợ cậu đổi ý, lập tức chạy xa rồi.
Chờ sau khi cô chạy xa rồi, cậu thiếu niên như mới ở trong mộng tỉnh lại nhíu mày.
Bắt đầu suy nghĩ, vừa rồi sao lại đồng ý nhanh một cách kì lạ như vậy.
Suy nghĩ một lúc lâu, cũng không có kết quả.
Cậu thiếu niên coi thành do hôm nay mình không định ở nhà.
Bị bà nội đuổi ra cửa, buổi chiều cũng không thể trở về chơi game, cứ như vậy đi.
Lúc cậu ta uống xong ba lon nước có gas, ăn xong bốn cái bánh mì nhỏ, cô bé kia lại ôm hai túi ăn vặt lộc cộc lộc cộc xuất hiện rồi.
Cô lễ phép chào hỏi, sau đó cười khanh khách ngồi vào chỗ của mình.
Đem hai túi ăn vặt mở ra, đặt ở giữa hai người, sau đó bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, nghiêm túc hỏi: "Anh trai, em còn chưa biết tên của anh."
"Lâm Trần Nghiêu." Cậu thiếu niên thốt ra, rồi sau đó thấy giọng nói có chút gượng gạo, cậu giải thích, "Trần trong bụi trần, Nghiêu là ba lũy thổ thành Nghiêu."
Thời Khiển gật gật đầu, ghi nhớ trong lòng, kỳ thật cô căn bản không biết ba lũy thổ lũy thành viết như thế nào.
Cô cũng tự giới thiệu: "Em gọi là Thời Khiển, Thời thời gian, Khiển.
.
.
Khiển là cực kỳ phức tạp Khiển kia" Nàng cũng không biết dùng từ Khiển kia.
Lâm Trần Nghiêu gật gật đầu, nhưng không để bụng, dù sao qua hôm nay không nhất định sẽ gặp lại, là "qian" nào cũng không sao.
Nghĩ đến đây, bỗng nhiên nhớ tới ý định ban đầu của mình với cô.
Cậu ta hắng giọng một cái, cẩn thận mở miệng, sợ kích thích đến cô bé tâm hồn yếu ớt; "Mấy người chơi cùng em sáng hôm nay, là bạn của em sao?"
Thời Khiển gật gật đầu, cầm một miếng lãng vị tiên bỏ vào trong miệng.
Lòng cậu thiếu niên lạnh đi chút, cảm thấy tuy là mình làm chuyện chính nghĩa, nhưng sẽ làm cô bé này buồn.
Nhưng vì tránh cho cô về sau càng bị trêu ác liệt hơn, cậu ta kiên trì mở miệng: "Bọn họ… Bình thường có phải cực kỳ thích bắt nạt em không?"
Thời Khiển nghe rõ xong, cười cười: "Anh trai tính nói cho em biết, sáng nay là trò đùa dai của bọn họ sao?
Lâm Trần Nghiêu nhíu nhíu mày, biểu tình nghiêm túc lại: "Không, này không phải trò đùa dai, là bọn họ bắt nạt em."
Thời Khiển biểu tình ngu ngơ, trừng mắt nhìn, cực kì khó hiểu.
Lâm Trần Nghiêu thở dài, quyết định bao biện thay cha mẹ cô chỉ dạy cô: "Bắt nạt rõ ràng như thế, không xem như trò đùa dai, hành vi như vậy, cũng không tính là bạn bè.
Cô bé à, em phải nhớ kỹ, nếu bị người như vậy khi dễ, không cần làm bạn với bọn họ nữa."
Thời Khiển rũ mắt xuống, biểu tình có chút ảm đạm, nhỏ giọng nói: "Em chỉ có mấy người bạn này.
.
."
Lâm Trần Nghiêu triệt để im lặng, những lời này quá mức chua xót, trong khoảng thời gian ngắn cậu ta không biết nên an ủi thế nào.
Chưa tới một giây sau cô bé lại ngẩng đầu lên, biểu tình ảm đạm bỗng nhiên sáng ngời, đôi mắt lấp lánh mở to, đánh bạo hỏi cậu ta: "Anh trai, anh nguyện ý làm bạn của em không?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...