CHƯƠNG 19: Trang và Vũ (1)
================================
Sau hôm hội halloween đó, đúng thật là nó chả thú vị như tôi tưởng mà hóa
ra là nó chán ngắt. Cũng từ đó, mỗi khi thấy tôi là tên khỉ hôi - Phong
tránh xa ra. Thứ nhất có lẽ là do hôm bữa tôi kể hết 'tội' của anh ta ra đây mà.
-Cảm ơn cô đã cho tôi biết
tất tần tật tật xấu của tôi ha _ Tên khỉ hôi kia mặt đanh lại, trả lời
tôi bằng một cái giọng khiến tôi phải rùng mình.
-Ờ..ờ _ Tôi ngập ngừng đáp lại. Đây là lần đầu tôi thấy Phong như vậy, mà
hình như có mỗi mình tôi là bất ngờ chứ 30 đứa kia vẫn bình thản như
không có gì xảy ra vậy.
-Chúc mừng cậu _ Hai con nhỏ bạn thân tôi lại vỗ vai tôi rồi nói sau khi tụi nhóc kia bỏ đi tham gia vũ hội. Ơ hơ hơ...
-Sao? _ Tôi nghiêng đầu hỏi.
-Haha, không có gì _ Trang cười cười, nhỏ Nhi thì im im, lấy một tờ giấy đưa cho tôi.
-Ờ _ Tôi cầm tờ giấy rồi bỏ vô túi xách.
Cuối cùng, mình tôi tự kết thúc buổi vũ hội hôm đó một mình. Tất nhiên là bằng cách leo thẳng lên xe taxi về nhà và ngủ.
Nhớ lại mà tôi thấy phát ngán.
***
-Này _ Phong gọi tôi trong khi tôi đang thơ thẩn ngồi coi phim.
-Gì? _ Tôi vô thức trả lời.
-Chả có gì lớn, chỉ muốn nhắc cô là hôm nay trường cho nghỉ nên tôi đi với
đám bạn _ Anh ta vẫn thản nhiên mang giày vô, miệng hoạt động mà đáp lại tôi.
-Ờ, thế đi đâu? _ Tôi trở lại bình thường, dò xét như thể là vợ hỏi chồng hay mẹ hỏi con trai vậy đấy.
-Bar, mà sao tôi phải trả lời cô chứ_ Phong sửa soạn lại quần áo rồi như thể đang tìm một thứ gì đó.
Mà khoan, anh ta mới nói gì vây? Bar? Tôi có nghe lầm không vậy?
-Đi Bar? _ Tôi bỏ ngay cái remote xuống, đứng phắt dậy.
-Ờ, có liên quan gì tới cô không? _ Phong chống nạnh, mặt vẻ khiêu khích
chứ không phải là cái bản mặt canh chừng tôi hằng ngày nữa.
-Anh bao nhiêu tuổi rồi hả? Mà đi với ai? _ Tôi giở giọng điệu của một giáo
viên ra hỏi, bây giờ tôi cảm thấy rằng tôi đã đúng khi chọn cái nghề 'gõ đầu trẻ' này.
-Cô hay nhỉ, lớp 11 thì 17 tuổi chứ chả lẽ 14? _ Cậu ta có vẻ ngán ngẩm mà lắc đầu nhìn tôi.
Mà lớp 11 thì 14 cũng có thể lắm chứ bộ. Tưởng tuổi nhỏ là học thua mấy
người tuổi 17 hả? Cho nói lại nghe chưa. Ờ thì vâng, anh 17 học lớp 11
và vẫn chưa đủ tuổi để tới mấy cái chỗ như Bar đâu ạ. Tôi nhíu mày nhìn
cậu ta:
-Ờ 14 mà học 11 cũng có chứ bộ _ Tôi lỡ miệng nói rồi nhanh chóng sửa chữa _ Mà 17 tuổi vẫn chưa tới tuổi đi Bar đâu, tôi cấm.
-Cô có quyền cấm tôi hả? _ Cậu ta lại nghênh mặt lên nhìn tôi. Thật tình là bây giờ tôi chỉ muốn đấm 1 cái vô mặt cậu ta cho sướng tay thôi.
-Có chứ, ba mẹ cậu cho tôi quyền quản lý cậu cho đến khi họ về nước lại _
Tôi nhếch mép nhìn Phong, tay nhanh chóng cầm tờ cam kết mà bác Long -
người mà Phong gọi là ba đã ghi và kí vô cho tôi.
-Cái quỷ gì đây? _ Anh ta mang luôn cả đôi dép vô nhà, tay giựt tờ cam kết, đọc rồi xé ra làm đôi trước mặt tôi.
Tôi sững sờ và việc tôi bực ở đây không phải là tờ cam kết mà là anh ta
mang nguyên đôi dép ở ngoài vô thẳng vào trong nhà. Đã vậy còn vòng vo
tam quốc, không chịu trả lời thẳng câu hỏi của tôi. Trời ơi dép ơi là
dép!
-Bước ra mau! _ Tôi gầm lên, tay và chân cố đẩy thân
hình của một thằng con trai. Nói rõ hơn là thân hình của Phong ra ngoài
cửa.
-Bực vì tôi xé tờ giấy đó hả? _ Phong dựa tường nhìn tôi, sao không đi luôn đi.
-Không _ Tôi cúi người lấy khăn ra lau lại khu vực mà anh ta đã làm cho nó bị
nhiễm khuẩn. Đôi khi tôi thấy bản thân tôi như con ở thế này...
-Ồ _ Cậu ta ra vẻ ngạc nhiên rồi cười khẩy, tôi bây giờ nếu như không kiềm chế thì có lẽ đã giục thẳng cái cây lau nhà, à không. Giục thẳng cái
khăn này - cái thứ mà tôi đang cầm trên tay, lau tới lau lui cho cái sàn được sạch vô ngay bản mặt anh ta.
-Bữa sau mà còn mang dép dơ vô nhà là ăn gậy _ Tôi lại một lần nữa đe dọa, lần này có lẽ là lần
thứ 20 tôi nhắc cậu ta một việc gì đó trong tháng 11 này.
Mặt cậu ta trơ ra, haha. Nhìn vui ghê gớm. Ơ mà...sao lại trơ ra thế nhỉ?
-Ờ rồi _ Tôi nhìn ra cửa thì chả thấy chủ nhân của giọng nói ban nảy đâu nữa. Tôi liền thay đồ rồi phóng theo.
***
7 giờ 05 phút, tại Bar Mouse.
-Cái chỗ quái quỷ vậy mà cũng vô được.... _ Tôi mặt nhăn mày nhó nhìn xung quanh rồi tự than thở với chính mình.
-Này anh trai _ Một cô gái bước tới chỗ tôi mà ỏng ẹo? Mà tôi là con gái để tóc dài mà sao lại kêu anh?
-..??_ Tôi vẫn im lặng, thực hư vẫn chưa hiểu gì thì cô gái đó lại bước tới mà uốn éo, rồng bay phụng múa không ra mà chim sa cá lặn cũng không. Tóm
lại, nó là một kiểu uốn éo ma không ra ma mà người không ra người, có lẽ nó giống khỉ. Tất nhiên đó là suy nghĩ của tôi vào hoàn cảnh này.
-Ơ..._ Tôi 'Ơ' một cái khi nhó ra gì đó, bất chợt. Tôi cúi xuống nhìn người
mình rồi lấy tay chạm vào tóc, cầm cái kính cận (mặc dù nó chả có một tí xíu độ nào cả).
-Sao ạ? _ Cô gái kia vẫn lởn vởn trước mặt tôi, thôi rồi. Tôi quên mất rồi, đây là quán Bar...hèn chi...
-À không có gì, phiền cô tránh cho tôi đi bởi tôi đi tìm người _ Tôi gạt
phăng cô gái trước mặt ra, tất nhiên là cả cái vụ tôi lại giải trai một
lần nữa. Bây giờ thì hối hận cũng muộn màng rồi...
Tôi ngó
ngang ngó dọc, đi tới chỗ này rồi qua bên nọ. Đi lòng vòng cũng chưa hề
thấy bóng dáng của tên Phong khùng kia đâu nữa. Mà phải công nhận một
điều rằng chỗ này ồn ào, chả phù hợp với người tôi xíu nào. Cũng chả
biết tại sao mà tôi lại vô công rỗi việc mà giả trai nữa.
-Thôi mà Trang, đừng buồn nữa được không? _ Tôi đang đi lòng vòng thì nghe
tiếng nhỏ Nhi vang lên đâu đấy. Quoái lạ, chẳng lẽ tụi này đi chung?
-Nhi nói đúng đó Trang, đừng khóc nữa mà _ Rồi tôi lại nghe được tiếng của
Phước gần đấy, lần này nhất định đúng rồi. Hừ, dám vô mấy chỗ này sao?
Thật kinh khủng.
-Hức..hức _ Tôi lắng tai nghe, tiếng đó có vẻ là của Trang, nhỏ đang khóc sao?
-Con gái...khóc, khi nào cũng thế _ Rồi thì tôi nghe thấy tiếng nói của Duy. Mấy người được mệnh danh là con nhà giáo dục mà vô đây sao? Tôi thật
thất vọng.
Tôi bước tới chỗ bọn họ, suy đoán của tôi không
hề sai. Không chỉ mình Trang, Nhi, Phước, Duy, Phong mà còn cả gần cả
lớp ở đây Tuy nhiên, tôi lại không thấy bóng dáng của Thiện và Quốc Anh
đâu cả. Hóa ra là bạn bè của tôi vẫn chưa chết hết.
-Mấy người giỏi quá ta _ Tôi chống hông nói, mắt nhìn quanh tụi nhóc đang ngơ ngác nhìn tôi.
-Này, anh bạn. Anh là ai vậy? _ Duy - có lẽ là người cầm đầu, bước ra nói chuyện với tôi.
-Hả? _ Tôi lại một lần nữa quên một thứ gì đó.
-Haha _ Con nhỏ Trang, nảy giờ có lẽ đang khóc bỗng hóa ra cười. Cả đám ở đó
hình như đang tròn xoe mắt nhìn nhỏ ( trừ tôi ra bởi tôi quá quen thuộc
nên cũng chả lấy làm lạ nữa).
- Sao lại cười? _ Tên Phong khỉ hôi - cái người mà tôi nảy giờ đang kiếm lại đứng ngay đây mà ngây thơ hỏi.
-Là bà hả? _ Giờ hình như là tới Nhi mở mắt nhìn tôi, tay nhỏ như đang cấu xé cái tay tội nghiệp của Phước.
-Ờ ờ _ Tôi ngượng ngùng đáp. Điên thật, sao lại quên rằng tôi đang trong hình dáng 1 đứa con trai cớ chứ.
-Ai vậy? _ Đám 'nhóc' vẫn nhao nhao hỏi, bô đây là tôi tưởng ra người lớn rồi chứ. Ai ngờ, vẫn là trẻ con.
-Gia Minh - giáo viên tụi mình đó _ Phước cười.
-Cô vô đây chi? Mà sao lại mặc đồ nam? _ Tên Phong đó bước lại chỗ tôi, gì
đây? Tôi là giáo viên đó nha, không thua gì công tử nhà anh đâu nghe
chưa?!
-Thì vô lôi mấy người ra chứ làm gì nữa _ Tôi cố giữ bình tĩnh mà đáp, mấy con mắt ở góc khuất này có vẻ như đang đổ dồn về
phía tôi.
-Ơ hơ hơ _ Trang lơ đễnh nhìn tôi.
-Công nhận cô giả trai nhìn vui nha _ Tuyết - 1 cô học trò ở 11a5 bước tới cười khẩy với tôi. Gì nữa đây trời.
-Kệ tôi, mà tôi yêu cầu tất cả ra khỏi bar ngay, muốn nói chuyện hay làm gì thì vô quán cafe mà ngồi _ Tôi sực nhớ ra mục đích tới đây thì liền
'tuôn trào' nó ra khỏi miệng.
Nói rồi thì tôi lấy điện
thoại ra chụp lại, không thiếu mặt một ai rồi bắt tụi nó ra về. Tuy
nhiên, tôi cũng bị cuốn đi theo vào 1 quán cafe không quá to cũng không
quá đông khách ngay bên đường.
****
-Có chuyện gì? _ Tôi gọi một ly nước cam, vắt chéo chân rồi hỏi tụi 'nhóc'.
-Này Minh _ Trang nhìn tôi, có vẻ như nhỏ sắp nói một điều gì đó thì phải.
-Hả? _ Tôi mải mê nhìn cách trang trí của quán cafe mà quên luôn đám học trò đang ngồi đó (tất nhiên là 1 số khá là đông đã rủ nhau đi chỗ khác chơi hay đi về).
-Trang sắp phải đi du học nữa rồi _ Nhi buồn buồn nhìn tôi, hai da. Hóa ra là vậy.
Ơ mà khoan, sắp đi du học. Tức là nhỏ sắp đi chỗ khác cũng như tôi xa
nhỏ. Một cảm giác khó chịu len lỏi trong tôi, sau đó là cái cảm giác
trống rỗng, thửng thờ rồi giật mình toát ra trong tâm trí tôi. Sau một
lúc định thần lại thì tôi hít 1 hơi thật sâu, hỏi bọn họ:
-Thật sao?
-Ừm _ Trang gật đầu xác nhận.
-Vậy khi nào đi? _ Tôi lại hỏi.
-Mai vào lúc 7 giờ sáng là bay _ Phước nhẹ nhàng nói.
-Ừm _ Tôi lại trầm ngâm nhìn họ. Để ý kĩ thì đám bạn tôi thay đổi thật
nhiều nha. Trang mất đi cái vẻ tinh nghịch hằng ngày và thay vào đó là
vẻ chín chắn người lớn hơn hẳn. Nhi thì cái bộ dạng nhút nhát ngày đâu
đã bay biến, vào đó là bộ dạng một cô gái mạnh mẽ. Chắc là có mỗi tôi và Phước là không đổi thay mấy trong 6 đứa (bao gồm Quốc Anh và Thiện nữa. Tuy nhiên, họ đang nằm trong chắn ấm đệm êm ở nhà). Có phải chăng lâu
nay tôi đã quá vô tâm, không để ý tới bạn bè nhiều?
-Sao
giờ mới nói _ Tôi buông tay, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài đó là tên
khỉ hôi - Phong đang đứng, hình nưh anh ta đang đợi tôi.
-Tui mới đặt vé hồi chiều nay _ Trang ngước mặt lên trời, hai hàng nước mắt
tuôn trào ra. Nhi và Phước bây giờ vẫn im lặng không hé môi nói một câu
nào.
Mà hay nhỉ, chỉ là du học thôi mà. Sao lại khóc chứ?
-Thôi, sau này còn gặp lại _ Phước mỉm cười, tôi cảm thấy trong nụ cười đó là
sự buồn bã khi phải xa 1 người bạn thân của Phước. Nhi cũng khẽ gật đầu
rồi cầm ly nước lên uống.
-Cho tôi gửi lời thăm hai cô chú
nha _ Nhi sau khi uống nước xong thì mới mỉm cười nhẹ nói với Trang. Mặt nhỏ vẫn thất thần như ban nảy.
-Thế Thiện với Quốc Anh
biết chưa? _ Tôi chợt nhớ tới 2 thằng bạn rồi hỏi. Kể cũng lạ, thường
thì mấy chuyện này là 2 tên kia sẽ biết trước rồi cũng buồn buồn như tụi tôi mới đúng chứ? Không biết tụi nó chui đi đâu mất rồi.
-Ừm...rồi_ Trang nhìn tôi với ánh mắt e dè. Dạo này tôi thấy tụi này là lạ nha.
-Vậy sao không tới? _ Nhi quay phắt lại nhìn Trang. Chắc hẳn nhỏ đang bực.
-Họ sẽ tiễn tui sau _ Trang cười nhẹ. Tôi thật không hiểu được nữa. Buồn thì khóc đi, ai bắt phải cười vậy đâu chứ.
-À ừm _ Tôi nhìn chăm chăm vào ly nước, tay cầm cái ly _ Thế ba mẹ bà sống với bà hả?
-..._ Bỗng dưng có một sự im lặng tới lạ thường. 4 đứa tôi nhin nhau, tình
trạng này có thể nói là 8 mắt nhìn nhau trào máu họng được bởi chả ai
noi gì mà cũng chả làm gì, chỉ nhìn nhau. Trang thì có một chút buồn bã
trong ánh mắt của cậu ấy.
-À, chắc là mỗi mình mẹ tôi thôi _ Trang cúi đầu. Hả? Là sao?
-Là sao? _ Nhỉ nhảy cẩng lên, nhỏ tròn xoe mắt nhìn Trang.
-Ba tui mới bị tai nạn, mất. Còn mẹ thì bị thương nên tui phải về với mẹ và dự tang ba _ Lần này là khóc, những giọt nước mắt cứ tự rơi ra khỏi
khuôn mặt Trang. Cô bạn của tôi đang đau buồn. Nhìn con nhỏ mà tôi nhớ
tới lúc mẹ tôi bị tai nạn mất rồi tới người mẹ 'hờ' cũng bỏ mà đi. Theo
sau là ông Hưng.
Bỗng trong tôi có một cảm giác nhoi nhói, nó đau lắm. Chắc hẳn Trang cũng đang như tôi vậy - khi người ta lại tự
dưng khơi dậy nỗi buồn mà ta đã chôn sâu hơn hàng chục mét.
***
Buổi tối hôm đó, trời bỗng đổ mưa khi tôi ra về. Hôm đó, Phong cũng trầm hơn mỗi khi vì thường thường là cậu ta sẽ phóng loa lên mà nói thật nhiều.
Nói cho đến khi tôi phát bực và quát lên thì mới thôi.
Đêm hôm đó, tôi cũng khó ngủ bởi mai là Trang sẽ đii và không biết khi nào
tôi với nhỏ mới gặp lại nhau. Có phần mệt mỏi vì tụi học trò ngày càng
quậy, mệt vì mai lại phải căng dù che nước mắm, đeo bao tay khỏi bị ngứa và nhiều thứ khác. Cũng có lẽ 1 phần là vì thái độ bất thường của cái
tên khỉ hôi - Phong kia nữa. Ui cha, sao dạo này chuyện không đâu cứ dồn vào tôi thế này, đã vậy không biết là mai lớp 11a5 có 'diễn biến' nào
đó thất thường hơn không nữa?
**********
Sáng hôm nay, 7 giờ là Trang bay nên tôi tranh thủ vào lúc 6g đến gặp nhỏ,
hai đứa tôi trò chuyện thật lâu. Đến tận 30 phút sau thì tôi mới đi tới
trường và tiếp tục công việc 'gõ đầu trẻ' mặc dù tôi bằng tuổi họ. Tất
nhiên là khi tôi tới gặp Trang là thấy Quốc Anh và Thiện cũng ở đó nhưng họ về sớm hơn do không muốn đi trễ.
-Bà đi vui nha _ Tôi nhắn tin cho Trang khi đang ngồi trên xe bus.
-Ừm _ Rồi lại nhận lại được 1 tin từ Trang. Tôi tắt máy rồi thẩn thờ nhìn phong cảnh trên đường.
Gì mà vui chứ, tôi biết là Trang đang buồn và tôi cũng thế, tất nhiên là
lũ bạn cũng buồn nhưng tôi muốn nhỏ phải vui nên cắn rứt lương tâm mà
nhắn 1 tin không hề đúng 1 xíu xiu nào cả.
Đến trường thì tôi lại nhận được thông báo của hiệu trưởng nữa chứ. Sao cứ nhằm cái ngày tôi bực là đổ ầm ầm xuống thế.
-Dạ, em vô nhé _ Tôi đẩy nhẹ cửa phòng hiệu trưởng rồi bước vào.
-Em nhận thêm học sinh mới này _ Thầy mỉm cười với tôi, trời ơi. Đây là thực hay ảo vậy?!
-D...dạ.._ Tôi méo mó nhìn thầy rồi đáp, hành động tiếp theo của tôi là quay qua nhìn học sinh mới.
-Chào cô _ Đứa con trai này sẽ là học sinh của tôi? Cái tên mới đáp tôi đó hả?
-À ừ _ Tôi gật đầu rồi ra dấu bảo cậu ta đi theo tôi.
(Kính mời đọc tiếp chương 20: Trang và Vũ (2) )
>
Bánh_Bao__$19
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...